Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:45:05
14
“Xem ra bọn họ đều rất nhớ muội.” Đại sư huynh lại ngửa cổ uống thêm một ngụm rượu: "Vậy muội định độ kiếp tiền trần thế nào đây?”
Gió lạnh trong Kiếm Trủng cuốn tuyết thành từng hạt, đóng băng thành hoa sương trên mặt Kính Hồ Thế.
Ta dùng hai ngón tay vuốt qua mặt kính, lớp sương lạnh hóa thành màn sương mỏng bốc lên.
Ta đã vượt qua Trúc Cơ, người tu tiên muốn kết Kim Đan, tất phải cắt đứt toàn bộ liên hệ với phàm trần.
Tuy đường nhân quả giữa ta với phụ tử Công Dương Cảnh rất nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn chưa dứt.
“Chờ.” Giọng ta trong trẻo: “Chờ bọn họ tự lên tiên sơn, dâng mình đến cửa.”
Quả nhiên, hai năm sau.
Chức tướng quân của Công Dương Dụ lung lay sắp đổ, Công Dương Cảnh ngoài miệng lặp đi lặp lại tên ta, chẳng chịu học hành tiến bộ.
Phụ tử bọn họ bèn nhất trí, muốn học theo thằng bé chăn trâu leo lên trời, kéo ta trở lại nhân gian.
Công Dương Cảnh và Công Dương Dụ tìm hết các thuật sĩ khắp thiên hạ, cuối cùng mới lần ra được chút manh mối về ta.
Nhưng, tiên sơn khó tìm, tiên tung khó cầu.
Họ bắt đầu truy tìm tà thuật, trên tìm pháp sư, dưới hỏi bà đồng, thử đủ mọi cách, cuối cùng, cũng tìm được đường lên tiên sơn.
Đạo Huyền trưởng lão nghịch ngợm, trên đường cố ý để lại dấu vết khiến họ lần theo mà đến được Vạn Kiếm Tông.
Ngay khi họ còn đang mơ tưởng cảnh kéo ta về nhân thế, ta đang tĩnh tọa điều tức trên Kiếm Trì,
họ tới cũng thật đúng lúc, ta vừa hay sắp phi thăng.
Khi tuyết đọng đầy ba thước trước sơn môn Vạn Kiếm Tông, đệ tử tuần sơn đến báo, đôi cha con kia đã quỳ suốt bảy ngày.
Tay ta vẫn đều đều lau kiếm Thanh Sương, không dừng lại: “Nói với họ, Vân Ca tiên quân còn đang bế quan.”
Trong kính hiện ra mái tóc điểm sương hai bên của Công Dương Dụ.
Hắn khoác chiếc áo hồ cừu do chính tay ta khâu khi còn ở phàm giới, đang run rẩy quấn lấy Công Dương Cảnh đã tê cứng vì lạnh.
Trên cổ tay thiếu niên vang lên tiếng xích sắt va nhau leng keng, mắt đẫm lệ, chẳng ngờ lại là tự đeo gông tội!
“Phụ thân, tiểu di định để chúng ta chết ở đây, vậy nàng mới hả giận sao?”
Công Dương Dụ lê chiếc chân gãy bò lên từng bậc đá, vết máu phía sau nhanh chóng bị tuyết mới phủ kín.
Trong lòng Công Dương Cảnh ôm chặt một chiếc áo lụa màu trăng thanh, đó là áo cũ ta để lại trong Tướng phủ, ống tay còn dính vết máu do hơi nước bắn lên từ lồng hấp năm xưa.
Không biết là tông phái nào đã ra tay, vậy mà thật sự giúp phụ tử Công Dương Cảnh lấy được vật chứa đựng nhân quả sâu nhất của ta.
“Tiên trưởng mở lòng! Xin người cho Vân Ca gặp chúng ta lần cuối!”
Tiếng gào khóc thê lương của Công Dương Dụ lại lần nữa kinh động đến đệ tử tuần sơn vốn đã được ta dặn trước.
“Tiểu di! Tiểu di!” Tiếng gào như dã thú vang lên từ cổ họng hắn, mười ngón tay đẫm máu cố bám lấy sơn môn: “Ta móc tim ra cho người xem được không?”
Ta đứng bên bờ Vấn Kiếm Nhai, nhìn đệ tử tuần sơn ném thiếu niên bất tỉnh xuống núi.
Từ trong lòng Công Dương Cảnh rơi ra một quyển 《Thiên Tự Văn》 cũ kỹ,
trang đầu còn lưu lại bút tích của ta: “Cảnh nhi hôm nay thuộc được câu ‘Khổng hoài huynh đệ’, thưởng một miếng bánh hoa quế.”
Kiếm Thanh Sương bỗng vang lên tiếng long ngâm.
Ta dùng hai ngón tay xóa đi chút vương vấn cuối cùng của hồng trần, kiếm khí tung hoành ba nghìn dặm, xóa sạch mọi dấu tích máu lệ trước sơn môn.
Mọi người kết trận, thời khắc đã đến.
Đạo Huyền trưởng lão vung tay áo qua không trung, sơn môn chấn động, tuyết phủ rơi lả tả: “Vân Ca sư điệt đang bế quan trên Độ Kiếp Phong, các ngươi đến thật đúng lúc, có thể giúp nàng đoạn trần phi thăng.”
Lời còn chưa dứt, chiếc áo lụa trong lòng Công Dương Cảnh bất ngờ bay lên không.
Mảnh vải thấm đầy máu và nước mắt của ta bị kiếm khí vô hình xé nát thành vô số mảnh vụn, mỗi mảnh đều hóa thành một con bướm máu tung cánh bay lên.
Đàn bướm giữa biển mây ghép thành bốn chữ: “Trần duyên dĩ đoạn”
Đó chính là lời cuối cùng ta muốn nói với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=13]

Bình Luận

0 Thảo luận