13
Kính đồng khẽ xoay, phản chiếu những mảnh ngọc vụn rơi đầy sân.
Ba tháng sau ngày ta rời đi, Công Dương Dụ gào thét giận dữ giữa cảnh hỗn loạn ngổn ngang dưới đất: “Nghịch tử! Con có biết pho Quan Âm ngọc dê trắng kia là bảo vật gia truyền của tổ mẫu con không?”
Lời còn chưa dứt, Công Dương Cảnh bất ngờ chộp lấy một mảnh ngọc vỡ, rạch một đường sâu vào lòng bàn tay. Máu tươi trào ra đầm đìa, cậu giơ lên trước mặt hắn: “Tất cả là tại tổ mẫu quá cay nghiệt, nếu không, tiểu di đã chẳng bỏ con mà đi!”
“Phụ thân nhìn xem, con đang chảy máu. Như vậy, tiểu di liệu có mềm lòng, có quay về thăm con không?”
Ta quả thực sẽ mềm lòng. Chính cái mềm lòng ấy khiến cảnh giới kiếm pháp của ta giậm chân tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=12]
Để đoạn tuyệt hoàn toàn với trần duyên, gần như mỗi ngày ta đều đến trước Kính Hồ Thế ngồi yên hai canh giờ.
Kính Hồ Thế khẽ rung, hiện lên hình ảnh biệt viện trong Tướng phủ lúc canh ba.
Nửa năm sau ngày ta đi, Công Dương Dụ nằm mê man trên mỹ nhân tháp, dưới chân là bảy tám vò rượu cạn nằm ngổn ngang.
Tiêu di nương bưng canh giải rượu, dáng vẻ yêu kiều bước lại gần, liền bị hắn bất ngờ bóp chặt cổ:
“Vân Ca, năm xưa nàng từng nói sẽ dạy dỗ Cảnh nhi đến khi trưởng thành, vì sao lại nuốt lời?”
“Tướng quân nhận nhầm người rồi.”
Tiêu di nương bật cười, khẽ né tránh, móng tay sơn đỏ lướt qua ngực hắn:
“Nhưng nếu Tướng quân thích, thiếp cũng có thể bắt chước phong thái phu nhân Vân Ca. Thêm nữa, nếu Tướng quân cho phép, thiếp nguyện dốc lòng giáo dưỡng thế tử.”
“Cút!”
Công Dương Dụ bất ngờ nổi giận, bình rượu nạm vàng vụt qua sát mái tóc người đẹp, vỡ tan trên cây cột son bóng loáng:
“Lũ son phấn tầm thường như các ngươi, làm sao sánh được với nàng!”
“Chính vì ngươi luôn châm ngòi, dung túng Cảnh nhi chống đối nàng, nàng mới bỏ đi!”
“Giờ nàng không còn nữa, ngươi cũng cút theo đi!”
Mặt kính lại dợn sóng, hiện ra cảnh phố dài phủ tuyết giữa đêm.
Tiêu di nương khoác tấm áo choàng mỏng, loạng choạng bước đi, trâm vàng trên tóc chẳng rõ đã rơi từ lúc nào.
Công Dương Dụ thực sự đã đuổi nàng ta ra khỏi phủ Tướng quân giữa đêm giá rét.
Người tuần đêm giơ đuốc quát lớn: “Giờ giới nghiêm mà còn lang thang ngoài đường, muốn bị áp giải vào nha môn sao?”
Lời còn chưa dứt, mỹ nhân đã ngã nhào vào đống tuyết như diều đứt dây.
Tuyết trắng rơi rào rào như lông ngỗng, dần phủ kín gương mặt tím tái của nàng.
“Sư muội lại soi kính nữa à?”
Đại sư huynh gõ nhẹ lên cửa trúc, tiện tay cầm theo một vò rượu quả mới ủ của ta:
“Sao trong kính chẳng thấy bóng lão phu nhân? Có cần sư huynh giúp muội tìm thử không?”
Ta cầm ngọc hồ rót rượu cho huynh, ánh mắt điềm tĩnh phản chiếu trong làn rượu màu hổ phách:
“Không cần đâu.”
Ta điều động ký ức lịch sử trong Kính Hồ Thế. Mặt kính lăn tăn sóng gợn, chiếu đến cảnh lão phu nhân đột quỵ bất ngờ, không ai kịp trở tay.
Một năm sau khi ta rời đi, chi tiêu trong phủ Tướng quân ngày càng phình lớn.
Lão phu nhân đầu óc hồ đồ, không còn tra nổi sổ sách, bọn quản sự thì thi nhau rút ruột ngân khố đút túi riêng.
Bà ta phát bệnh vào lúc nửa đêm, vì tiết kiệm tiền than nên không cho nha hoàn trực đêm bên giường.
Đến sáng hôm sau, các tỳ nữ gọi mãi không thấy đáp, phá cửa xông vào mới phát hiện:
Lão thái bà đạo mạo, ngày thường lần tràng hạt giả làm người từ bi, đã chết ngạt trong chính đống nôn chua lè của mình từ hai canh giờ trước.
Nghe tin dữ, Công Dương Dụ khi ấy đang giám quân nơi tiền tuyến, vội buông công vụ cấp tốc quay về.
Nhìn căn phòng hỗn độn, đám nô bộc quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu, hắn lặng người hồi lâu, chẳng biết nên trút giận vào ai, chỉ buông một câu:
“Chăm sóc lão phu nhân bất lực, tất cả đem bán hết.”
“Nếu Vân Ca phu nhân còn quản gia, đâu đến nỗi thảm hại thế này.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận