2
Gió lạnh lướt qua mặt, ta loạng choạng suýt ngã.
Một nha hoàn lạ vội vàng khoác áo choàng lên người ta.
Vừa rồi hắn còn tươi cười chế giễu, vậy mà sắc mặt Công Dương Cảnh đột nhiên đỏ bừng, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Hắn giật mạnh áo choàng khỏi vai ta, gằn giọng: “Tiện nhân. Đây là áo cũ của mẫu thân ta. Ngươi mang tâm tư gì mà dám khoác lên người?”
Ánh mắt hắn như dã thú nổi giận, trừng trừng nhìn ta, trong mắt chỉ toàn hận thù.
Tiếng bàn tán xung quanh mỗi lúc một ồn ào, những ánh mắt khinh bỉ và ghét bỏ như từng nhát dao lướt qua da thịt.
Ta khẽ thở dài, đưa mắt nhìn hắn, ánh nhìn lạnh lẽo, mang theo nỗi thất vọng sâu sắc.
“Công Dương Cảnh, ngươi diễn cũng không tệ.”
“Chỉ tiếc, mẫu thân ngươi chưa từng thích hoa linh tiêu. Vậy chiếc áo này làm sao có thể là của bà ấy?”
Ngón tay ta chỉ lên lớp hoa văn trải rộng trên áo choàng, từng đóa linh tiêu nở rộ rực rỡ.
Tiếng xì xào lập tức tắt lịm.
Sắc mặt Công Dương Cảnh biến đổi. Bị vạch trần giữa chốn đông người, hắn nổi giận, hung hăng đẩy ta một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận được cấm chế tiên thuật trong cơ thể khẽ dao động.
Đó là nhân quả chi lệnh do Chưởng môn tự tay thi triển. Khi ta cắt đứt hết thảy dây dưa với hồng trần, cấm chế mới có thể được giải.
Hai năm qua, Công Dương Cảnh ngày một trưởng thành, lại càng bất mãn với sự nghiêm khắc của ta. Hắn cho rằng ta cố tình hà khắc, dễ dàng tin theo lời gièm pha của kẻ khác, đối với ta ngày càng vô lễ.
Hôm nay, sợi dây nhân quả giữa ta và hắn cuối cùng cũng gần đứt đoạn.
Ta không còn vội vã đuổi theo như mọi lần để dỗ dành, chỉ lặng lẽ lau đi vết máu đang rỉ trên trán.
Khách khứa xung quanh cất lời an ủi lấy lệ. Máu vẫn không ngừng chảy. Ta đành cúi đầu xin lỗi, nhanh chóng quay về chính viện.
Vừa đặt chân vào sân, một làn hơi nồng nặc xộc vào mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=2]
Mùi phấn son trộn lẫn hương thịt cháy khét bốc lên gay mũi.
Giữa sân là một lò nấu dựng tạm, bên trên đặt nồi sắt lớn, đậy xửng hấp bằng tre, vừa khít một thân người trưởng thành.
Nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nước trắng xóa phủ kín cả sân.
Qua khe hở của xửng tre, ta kinh hoàng và phẫn nộ nhận ra người bên trong chính là Mặc Mặc, nha hoàn thân cận mà ta vẫn xem như muội muội ruột thịt.
Thị vệ đứng bên lặng lẽ tiếp củi, không dám quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy ta, chỉ phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, muốn kêu cứu mà không thành lời.
Nàng đã không thể cứu được nữa.
Toàn thân nàng bị luộc đến nhũn nát, lớp da thịt trắng bệch chảy tràn xuống tầng xửng, rũ rượi, lủng lẳng treo trên khung xương.
Da đầu bong tróc, để lộ hộp sọ trắng hếu.
Cổ họng nàng khò khè không dứt, âm thanh vang lên giữa tiếng sôi sùng sục.
Một mảnh thịt rữa từ người nàng rơi tõm vào nồi. Nước bắn lên, tạt trúng mu bàn tay ta.
Mặc Mặc, người muội muội đã cùng ta nương tựa suốt bao năm, lại bị Công Dương Cảnh sống sờ sờ hấp chín bằng cách tàn độc đến vậy.
Ta bụm miệng, lùi lại từng bước, toàn thân run rẩy. Tiếng thét bật ra khỏi miệng ta như bị xé toạc từ trong tim.
Công Dương Cảnh từ phía sau nhảy ra, bật cười ha hả, giọng điệu ngông cuồng.
“Tiểu di, vừa rồi ta vô lễ, đặc biệt nấu nồi canh thịt này để tạ tội. Sao, người không vui sao?”
Ta không đáp, cũng không liếc hắn một cái. Chỉ lao đến bên chum nước, múc từng gáo lớn dội thẳng vào lửa.
Ta hận mình đã không còn là tiên nhân, không thể khiến hơi nóng lập tức tan biến.
Cuối cùng, ta chỉ kịp nhìn nàng một lần cuối.
“Phu nhân, đau lắm.”
Đó là lời cuối cùng Mặc Mặc để lại.
Tim ta như bị xé toạc. Trước mắt tối sầm.
Ta nghĩ mãi không thông.
Mặc Mặc trước nay luôn tận tâm săn sóc Công Dương Cảnh, kính trọng lễ phép, chưa từng làm sai điều gì.
Không oán hận quá khứ, không thù hằn hiện tại.
Vì sao chỉ vì một cuộc tranh cãi giữa ta và hắn, Công Dương Cảnh lại có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, dùng thủ đoạn độc ác này để xé nát tim ta?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận