Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:41:22
Chín năm trước, ta vừa mới trở thành đại đệ tử chưởng môn Vạn Kiếm Tông thì hung tin đã ập đến: Đích tỷ ta sau khi sinh hạ cháu ngoại thì rong huyết mà mất. Mẫu thân vội sai người truyền tin, ép ta lập tức hồi phàm, buộc ta phải gả vào phủ Đại tướng quân nơi biên cương, làm kế thất cho phu quân của tỷ.
Ta đáp ứng.
Dù các trưởng lão trong tông môn hết lời khuyên can, ta vẫn cố chấp không quay đầu. Chưởng môn bất đắc dĩ, đành hạ cấm chế tiên thuật, cho phép ta rời núi trở về.
Chín năm sau, chỉ vì ta dập đầu trước linh vị của tiên phu nhân chưa đủ mạnh, tiểu Thế tử do chính tay ta nuôi lớn lại ngay trước mặt mọi người, ấn đầu ta xuống nền gạch xanh, hung hăng đập hơn mười cái.
Hắn dửng dưng nhìn trán ta máu thịt be bét, gương mặt lạnh lùng vô tình, chẳng khác phụ thân hắn chút nào: “Ngươi chiếm cứ vị trí của mẫu thân ta quá lâu, đến mức đã quên mất thân phận của mình rồi sao? Trước linh vị mẫu thân ta, một kẻ kế thất như ngươi vĩnh viễn chỉ là tiểu thiếp.”
“Ta đã trưởng thành. Ngươi nên cút khỏi phủ Tướng quân, đừng để thiên hạ chê cười rằng ta là đứa trẻ do một tiểu thiếp nuôi lớn!”
Máu chảy dài xuống, khiến tầm mắt ta dần mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=1]

Ta chỉ lặng lẽ dùng tay áo lau đi, bình thản nói: “Không cần ngươi đuổi, ta tự đi.”
1
Ta loạng choạng đứng dậy, thân thể vừa trải qua cơn sẩy thai yếu ớt đến mức chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến ta ngã quỵ.
Công Dương Cảnh chẳng những không một chút thương xót, ngược lại còn lạnh lùng bước đến góc từ đường, lục lọi một lúc rồi lấy ra một tấm bài vị nhỏ, thẳng tay ném mạnh xuống trước mặt ta, giọng ngạo mạn chất vấn: “Ngươi lập bài vị trường sinh cho nghiệt chủng này sao?”
Trên nền đất là một tấm bài vị nhỏ, chỉ khắc hai chữ “Công Dương” – có họ mà không có tên. Đó là bài vị của một đứa trẻ đã chết từ trong bụng mẹ.
Khi ta mang thai sáu tháng, Tướng quân viện cớ “chung phòng trong thai kỳ có thể giữ thai”. Dù ta trăm lần kháng cự, hắn vẫn ngang nhiên ép buộc. Do hành vi quá thô bạo, ta bị động thai ngay tại chỗ, đau đớn quằn quại suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, sinh ra chỉ là một thai nhi tím tái, đã chết ngạt. Một bé trai đã thành hình.
Nó là đứa con đầu tiên của ta, sống hơn năm tháng trong bụng mẹ.
Người xưa nói, thai nhi năm tháng đã có thể nghe âm thanh bên ngoài, có thể cảm nhận được cử động của mẹ. Ta không nỡ để một sinh linh từng lắng nghe thế giới, từng có linh tính, đến cõi đời chỉ để ra đi trong cô quạnh. Vì vậy, ta lén lập cho con một tấm bài vị trong từ đường, chỉ mong nó có thể được hưởng chút hương khói từ Công Dương thị, không phải lang thang làm cô hồn dã quỷ. Ta chỉ mong kiếp sau con được sống bình an, khỏe mạnh, thuận lợi.
Ta cụp mắt, nén đau thương, nhẹ giọng đáp: “Là ta lập. Nhưng nó không phải nghiệt chủng, mà là đệ đệ của con.”
Thấy ta đau lòng đến mức khó kiềm chế, Công Dương Cảnh lại bật cười nhạt, giọng đầy độc ác: “Vậy sao? Nếu ta không nhận nó làm đệ đệ thì sao?”
Dứt lời, hắn rút từ ngực thị vệ một chiếc hỏa tập, châm lửa rồi ném thẳng vào bài vị. Ngọn lửa lập tức bùng lên, thiêu rụi tấm gỗ đàn hương, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một đống tro tàn.
Ta trừng mắt, không thể tin nổi nhìn hắn, giọng run rẩy: “Đây là từ đường của Công Dương Nhất Tộc. Con thiêu bài vị của đệ đệ mình ngay tại đây, chẳng lẽ muốn nó vĩnh viễn không thể an nghỉ sao?”
Hắn ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý, không chút hối lỗi: “Đệ đệ gì chứ? Một đứa con của tiểu thiếp như ngươi, lấy tư cách gì mà gọi là đệ đệ ta?”
Xung quanh, người thân họ hàng xì xào bàn tán. Trong mắt họ, ta chắc chắn là một độc phụ. Nếu không, vì sao một đứa trẻ do chính tay ta sinh ra lại có thể hận ta đến vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận