Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-09-18 01:32:59

Dường như cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích, Thẩm Bảo Châu rút tay mình khỏi tay Thẩm Quy Nghiễn, đồng thời hất cao cằm: “Ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi sẽ không gặp may như lần trước nữa đâu. Giờ này, học chính và các học sĩ đều đang bận chấm bài cả rồi.”
“Nếu giờ ngươi chịu quỳ xuống, dập đầu lạy ta vài lần và hô to ‘Vĩnh An Quận chúa, ta biết lỗi rồi’ thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi thấy sao?” Hiện giờ, tất cả những gì Thẩm Bảo Châu muốn làm là giẫm Thẩm Quy Nghiễn xuống đất để sỉ nhục hắn, để hắn biết Vĩnh An Quận chúa là người mà hắn không được phép đắc tội!
Thẩm Quy Nghiễn không còn hững hờ như ban nãy nữa, hắn bỗng chốc lạnh mặt hỏi: “Ồ, ngươi nói câu ấy với thân phận gì?”
“Còn thân phận gì nữa, đương nhiên là thân phận Quận chúa rồi. Chẳng lẽ ngươi không chịu thừa nhận thân phận Quận chúa của ta, cố ý xem thường thánh chỉ hả?” Ta chụp mũ cho ngươi một tội lớn như vậy, để xem có chết ngươi không.
“Không phải vậy, chẳng qua ta chỉ cho rằng Bảo Châu học hữu lại dùng thân phận đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công mà thôi.”
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể đem chuyện ấy ra để uy hiếp ta hả?” Thẩm Bảo Châu chau mày, cho rằng hắn nói vậy là có ẩn ý.
Thẩm Quy Nghiễn nhặt cuốn sách bị xé nát vứt xuống đất lên, thong thả đáp: “Tại hạ nghe nói Tiêu Vũ Nhu, Tiêu học hữu vốn lẽ ra sẽ bị đưa đến trang tử ngay trong đêm nhưng sau đó Trưởng Công chúa lại đột nhiên đổi ý, quyết định gả nàng ta cho Cung Thân vương lấy vợ kế.”
Tất nhiên Thẩm Bảo Châu biết Cung Thân vương là ai. Đó là một lão già háo sắc đã ngoài sáu mươi tuổi, hồi trẻ từng sủng thiếp diệt thê, dạo trước có lần còn nhìn chằm chằm nàng bằng thứ ánh mắt dê xồm, bị nàng sai người đánh bể đầu. Chẳng rõ làm thế nào mà đại ca của nàng lại biết được việc này. Suốt nửa năm sau dó, ông ta sợ co vòi, không dám ra khỏi nhà, đã vậy còn bị chết mất mấy nhi tử.
Thẩm Quy Nghiễn ung dung nói tiếp: “Sau khi Trưởng Công chúa phát hiện Tiêu học hữu không phải nữ nhi ruột thịt của mình mà là nữ nhi của nhũ mẫu bị đánh tráo với con mình, bà ấy lập tức tiến cung bẩm báo bệ hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=9]

Bệ hạ nghe xong giận tím mặt, chẳng những tước sạch phong hào của nàng ta, biếm nàng ta thành thứ dân mà còn mắng mẹ nàng ta tâm địa ác độc, táng tận lương tâm, phạt bị ngũ mã phanh thây. Ngươi nói xem, nếu như trong cơn thịnh nộ mà bệ hạ và Trưởng Công chúa biết được chuyện của hai ta thì họ sẽ làm thế nào?”
Mỗi khi Thẩm Quy Nghiễn nói thêm một chữ là mặt Thẩm Bảo Châu lại trắng bệch thêm một phần.
Còn làm thế nào nữa, chắc chắn là kết cục của nàng cũng sẽ giống Tiêu Vũ Nhu.
“Chuyện này ngay cả bổn Quận chúa còn không biết, làm sao ngươi lại biết? Đừng bảo là ngươi núp dưới gầm giường nhà người ta để nghe trộm đấy nhé.” Từ xưa đến nay, thế gia đại tộc luôn cố gắng giữ bí mật những chuyện như thế này, Thẩm Bảo Châu không tin Thẩm Quy Nghiễn lại có cách nắm được tin tức.
Chắc chắn là Thẩm Quy Nghiễn chỉ nói vậy để hù dọa nàng, còn lâu nàng mới sợ, hắn đừng mơ có thể dùng thủ đoạn vặt vãnh này mà dọa được nàng.
“Là thật hay giả thì Bảo Châu học hữu cứ việc hỏi một người bất kỳ ở đây là sẽ biết ngay thôi.” Thẩm Quy Nghiễn vẫn giữ nguyên giọng điệu như cũ nhưng Thẩm Bảo Châu nghe vào tai lại thấy chẳng khác nào gió bão càn quét.
Thẩm Quy Nghiễn ngước mí mắt mỏng lên nhìn Thẩm Bảo Châu, nét mặt nàng bộc lộ rõ mọi tâm sự trong lòng, chẳng hề che giấu được chút nào. Hắn chợt hiểu vì sao tính tình nàng tệ hại, cư xử chẳng ra gì nhưng vẫn có cả đám bạn bè lêu lổng chịu chơi với nàng. Hoặc là do ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hoặc là do nàng quá khờ nên chẳng ai sợ bị nàng đâm sau lưng.
“Hay là Bảo Châu học hữu không dám hỏi?”
“Ta, ai nói bổn Quận chúa không dám hỏi...” Mặc dù ngoài mặt nàng vẫn còn cứng miệng phản bác nhưng thực lòng, thậm chí nàng còn chẳng dám cầu xin sự giúp đỡ của người khác, bởi nàng biết những điều Thẩm Quy Nghiễn nói là thật.
Khúc Hồng Anh vốn là con nhà võ tướng, tính tình nóng như lửa. Nàng ấy xắn tay áo lên chửi tục rồi bảo: “Bảo Châu, lần này nếu không dạy cho hắn một bài học thì khéo hắn lại tưởng chúng ta ăn chay.”
Trương Oản Tình phụ họa, xoa tay, nóng lòng muốn tung đòn: “Hồng Anh nói đúng, lần này chúng ta nên đánh gãy chân hắn rồi ném xuống sông hộ thành, hay là băm vằm hắn rồi vứt cho chó ăn đây?”
“Ta thấy tên này trắng trẻo thế, chi bằng gửi hắn vào nam phong quán* đi, chưa biết chừng ở đó lại có người thích kiểu như hắn.” Chương Bàng vừa nói vừa xoa cằm đầy đê tiện, ánh mắt rõ là thèm thuồng.
*Nam phong quán: tức kỹ viện nam.
Chương Bàng cảm thấy tên họ Thẩm này eo nhỏ, chân dài, mặt mày khôi ngô, dù chỉ mặc áo vải thô cũng không giấu được khí chất lạnh lùng, trong trẻo. Chỉ đám gà mờ ở đây mới không biết nhìn hàng mà thôi.
Chương Bàng vừa nói xong lập tức thấy xuất hiện sát khí bèn quay ra nhìn nhưng chưa kịp nhìn xem sát khí đấy là của ai thì đã bị người ta đạp mạnh vào bụng.
Chương Bàng không hề đề phòng chút nào, bị đạp va vào cạnh bàn, đau đớn hét ầm lên, cả người lẫn bàn đều ngã ra đất.
Khúc Hồng Anh căm ghét bỏ chân xuống, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một xác chết: “Mặc dù bọn ta thích ức hiếp người khác nhưng không vô liêm sỉ và đớn hèn đến thế, lại càng không xấu xa, ghê tởm như ngươi.”
Mặc dù chẳng ưa gì đám học trò hàn môn nhưng các nàng không ti tiện, thấp hèn đến mức dùng thủ đoạn mà Chương Bàng nói để hủy hoại một người. Bất kể đối phương là nam hay nữ, có rất nhiều cách để hủy hoại một người, tại sao lại phải chọn thủ đoạn đê hèn nhất? Chẳng lẽ Chương Bàng coi thường các nàng?
Bảo Châu lạnh lùng nghiêm mặt, cầm bình nước để trên bàn đổ lên đầu Chương Bàng đang đau tới tái mét cả mặt lại: “Sau này ngươi đừng chơi chung với bọn ta nữa. Bọn ta thích ức hiếp người khác nhưng nhân phẩm không thấp kém như ngươi.”
Chương Bàng dám đề xuất việc đưa nam nhân vào nam phong quán để chịu cảnh bị người chà đạp thì chưa biết chừng hắn ta đã từng lén đưa nữ tử vào thanh lâu sở quán rồi cũng nên. Một người dơ bẩn như vậy dù chỉ ở bên cạnh mình thôi cũng làm Thẩm Bảo Châu thấy khó chịu, nói gì tới chuyện chơi chung với hắn ta.
Phương thức xử lý của các nàng khiến Thẩm Quy Nghiễn tôn trọng các nàng hơn, bởi hắn đã từng gặp nhiều người cá mè một lứa, bao che cho chuyện xấu của nhau rồi.
“Mẹ kiếp! Ả họ Khúc kia, ngươi dám đạp ông à!”
Chương Bàng vừa bị đá vừa bị đổ nước lên đầu, hắn ta sầm mặt lại định ra tay đánh trả nhưng Trương Oản Tình đã nhanh nhảu gọi hộ vệ và học chính tới: “Thưa học chính, trò xin được tố giác Chương Bàng giật dây các trò bán Thẩm học hữu vào nam phong quán, âm mưu mượn tay bọn trò để hủy hoại Thẩm học hữu. Một người không có chút tình đồng môn, không biết lễ nghĩa, liêm sỉ, tâm địa ác độc như hắn ta không xứng được theo học tại Quốc Tử Giám!”
“Đúng vậy, loại người này không xứng được học ở Quốc Tử Giám.”
“Chúng ta đến Quốc Tử Giám là để học, đâu phải để bị biến thành đồ chơi của kẻ khác!”
“Hắn ta dám cả gan nói năng như vậy thì chưa biết chừng đã lén làm thật rồi cũng nên.” Trong đám đông có người ghét Chương Bàng đồng thời cũng muốn lấy lòng Thẩm Bảo Châu nên lên tiếng.
“Học chính, ta, ta tố cáo...” Một thiếu niên vốn ít được người ta để mắt tới chợt đỏ mặt, dù sợ hãi trước ánh nhìn chăm chú của đám đông nhưng vẫn đánh bạo nói: “Chương Bàng cậy mình có cô phụ đang làm việc tại Hàn lâm viện nên từng nhiều lần dùng quan đồ của trò sau khi tốt nghiệp để uy hiếp trò phải nghe lời hắn ta.”
Người này nói rất nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ, những người trước đây chơi thân với Chương Bàng lập tức căm ghét, xa lánh hắn ta.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Có tin ông đây chơi chết ngươi không!” Chương Bàng bị giữ chặt hai tay, hai mắt hắn ta vằn đầy tơ máu như ma quỷ.
Thẩm Bảo Châu tiện tay nhặt đại một quyển sách trên bàn đập vào người Chương Bàng: “Chỗ này tới lượt ngươi nói chuyện à? Ngậm miệng lại.”
Thẩm Bảo Châu đánh hắn ta xong lại ngoáy tai: “Nhét giẻ vào miệng hắn ta đi, tiếng chó sủa khó nghe quá.”
Sau khi Chương Bàng bị áp giải đi, Thẩm Quy Nghiễn mới nói: “Tranh thủ ở đây đang đông người, hay là Quận chúa xác minh chuyện ta nói xem sao.”
Khúc Hồng Anh gật đầu: “Đúng rồi, Bảo Châu, ngươi muốn bọn ta đánh gãy chân hắn, ném xuống hồ cho cá ăn, hay là băm vằm hắn ra cho chó ăn?”
Thẩm Bảo Châu có cảm tưởng như mình đang đi trên một cây cầu độc mộc mà bên trái là hổ, bên phải là sói, bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng đành bất chấp tất cả, ngừng cắn môi, lắp bắp nói: “Chiều nay còn phải thi, nếu như hắn đột nhiên bị thương, chắc chắn các học sĩ sẽ đoán ra nguyên nhân.”
“Cho nên... Ta quyết định tạm tha cho hắn.” Để tỏ ra mình không hề yếu thế, không hề sợ Thẩm Quy Nghiễn, nàng chống hai tay vào hông, đi tới trước mặt Thẩm Quy Nghiễn, hùng dũng oai vệ ngẩng cao đầu.
“Bổn Quận chúa nói cho ngươi biết, ta không hề sợ ngươi, chẳng qua ta có lòng tốt cho ngươi sống qua kỳ thi này rồi sẽ tính sổ với ngươi sau mà thôi.”
“Được thôi.” Thẩm Quy Nghiễn chẳng hề bận tâm lời tuyên bố hùng hồn của Thẩm Bảo Châu, chỉ coi đó như lời nói đùa của trẻ con hay mấy chiêu trò vặt vãnh vô thưởng vô phạt.
Thế nhưng hắn quên mất rằng, đôi khi chính những trò vặt vãnh vô thưởng vô phạt lại làm người ta thấy mệt mỏi nhất.
Hắn bị mọi người cô lập, phải ăn cơm một mình, mấy trò này hắn đều đã quen rồi. Thế nhưng khi một lần nữa tìm thấy xác sâu bọ trong thức ăn, nhìn thấy mặt bàn bị vẽ bậy, trông thấy xác chuột chết, rắn chết kẹp trong sách và đám đông đứng xung quanh che miệng cười trộm, cuối cùng trán hắn vẫn nổi gân xanh, hắn chẳng nói chẳng rằng xách đuôi con chuột chết, mang tới trước mặt Thẩm Bảo Châu.

Bình Luận

0 Thảo luận