Màn đêm buông xuống, một vầng trăng treo mình giữa muôn vàn sao, ánh đèn mờ xuyên qua cửa sổ dán lụa trắng, in bóng loang lổ lên mặt đất rải đầy ánh trăng bạc.
Sau đó, những đám mây màu trắng dần xuất hiện, một chùm nắng ban mai tựa như chú cá chép quẫy đuôi vờn những con sóng bạc, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Dù vẫn ngồi xe ngựa tới Quốc Tử Giám như trước đây nhưng Bảo Châu lại cảm nhận rất rõ ánh mắt mọi người nhìn mình ngập tràn chế giễu, tựa như kim đâm vào người nàng, khiến nàng khó chịu. Ấy vậy mà khi nàng xoay người lại, những ánh mắt ấy lại lập tức biến mất ngay tắp lự, nhanh đến mức khiến nàng tự hoài nghi, phải chăng bản thân đã nhìn lầm.
Lúc Bảo Châu đeo túi sách màu trái hạnh chín bước vào chiên đường*, nàng trông thấy mặt bàn của mình bị người ta vẽ bậy và vứt những thứ bẩn thỉu lên đó. Nàng lập tức nổi giận, mặt đỏ hơn màu cánh sen. Nàng đạp đổ bàn học trợn mắt liếc nhìn tất cả mọi người trong phòng: “Ai làm?”
*Chiên đường là cách gọi nơi dạy học thời cổ đại, xuất phát từ điển tích thời Đông Hán, khi Dương Chấn đang dạy học thì có chú chim ngậm ba con cá chiên bay tới (chiên là tên gọi cổ của loài cá tầm Trung Quốc). Thấy vân trên mình con cá chiên giống với hoa văn trên phục sức của chức quan Đại phu, Dương Chấn bèn tiên đoán mình sắp được thăng quan. Quả nhiên đúng thật. Bởi vậy, người đời sau bèn gọi nơi dạy học là “chiên đường”.
Mọi người trong chiên đường bốn mắt nhìn nhau, cười hỉ hả nói mình không biết, có lẽ là có ai đó không ưa ngươi nên làm vậy.
Bảo Châu lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Quy Nghiễn đang thong thả đi vào sau nàng, tức giận xông tới túm vạt áo của hắn, chất vấn: “Chính ngươi, chính ngươi làm đúng không?”
Chắc chắn hắn làm vậy để trả thù nàng vì hôm qua nàng đã gọi mọi người tới bắt nạt hắn.
Hôm nay Thẩm Quy Nghiễn mặc áo gấm đối khâm màu xanh nhạt, đai lưng bạch ngọc thêu hình cây trúc. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn xuống, khóe môi nhếch lên. Hắn gỡ từng ngón tay của Thẩm Bảo Châu ra khỏi cổ áo của mình, tỏ ra vô tội: “Ta có làm gì đâu chứ, chẳng qua ta chỉ đòi lại tất cả những thứ vốn lẽ ra phải thuộc về ta mà thôi. Ngươi chiếm đoạt thân phận của ta, hưởng thụ vinh hoa phú quý của ta lâu như vậy, chẳng phải nên trả lại cho ta hay sao, tên trộm kia?”
“Thân phận của ngươi cái gì cơ? Ngươi đang nói gì thế? Sao bổn tiểu thư chẳng hiểu gì cả.” Bị vạch trần việc mình không phải thiên kim thật sự của phủ Thịnh Quốc công trước mặt bao người, Thẩm Bảo Châu cứng cổ, trợn mắt phủ nhận.
Mẫu thân đã nói rồi, họ sẽ vẫn coi nàng là nữ nhi của họ, cho nên nàng vẫn là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công!
Những người vốn không ưa Thẩm Bảo Châu lập tức nhào tới đẩy người nàng, hếch mũi lên nói chuyện: “Thẩm Bảo Châu, ngươi còn vờ vĩnh cái gì nữa, đừng tưởng bọn ta không biết ngươi chính là kẻ giả mạo ham hưởng vinh hoa phú quý nhé!”
“Mẫu thân của ngươi càn rỡ lén đánh tráo ngươi với tiểu công tử của phủ Thịnh Quốc công, còn ngươi thì cầm đầu mọi người ức hiếp hắn, đúng là mẫu thân thế nào thì sinh ra nữ nhi thế ấy.”
“Tại sao trên đời này lại có thể có người ác độc, vô liêm sỉ như thế nhỉ? Đã chiếm mất vinh hoa phú quý của người ta nhiều năm như vậy chẳng xin lỗi thì thôi, lại còn muốn đuổi người ta đi, đúng là tâm địa ác độc. Đáng lẽ loại người như thế phải bị ngũ mã phanh thây mới phải.”
Sắc mặt Bảo Châu rất khó coi. Nàng nhìn những kẻ ngày xưa từng a dua, nịnh bợ nàng nhưng một khi biết nàng không phải là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công thì lập tức trở mặt. Nàng siết chặt nắm đấm, gằn giọng cảnh cáo: “Nói bậy! Ta là đại tiểu thư thật sự của phủ Thịnh Quốc công! Hắn mới là kẻ mạo danh! Hôm nay các ngươi mắng ta như vậy, nhất định ta sẽ kể lại cho phụ mẫu, đại ca và nhị ca biết!”
Nào ngờ Bảo Châu nói vậy chẳng những không khiến bọn họ ngừng chế giễu mà nàng còn bị xô ngã sấp xuống cùng một chỗ với chiếc bàn học của mình. Mọi người xung quanh cười vang, nhìn nàng như đang nhìn xiếc khỉ.
“Ngươi ư? Ngươi lại còn dám nói mình là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công nữa à? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn ta chưa biết ngươi là kẻ mạo danh tham lam hả?”
“Mọi người mau lại mà xem này! Có kẻ ăn trộm đồ của người ta còn không chịu thừa nhận, đúng là vô liêm sỉ!”
“Sao mà loại người này vẫn còn mặt mũi tới Quốc Tử Giám nữa vậy? Chúng ta đuổi nàng ta khỏi đây được không?”
“Ta đã thấy nàng ta khó ưa từ lâu rồi. Hồi xưa nàng ta là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công nên ta mới nhịn, thế nhưng nàng ta lại không phải máu mủ thực sự của Thẩm gia, vậy thì ta không nhường nữa, một kẻ mạo danh đâu xứng được ưu ái như thế.” Một thiếu nữ lên tiếng, sau đó định giật chiếc khóa trường mệnh đeo trên cổ Bảo Châu. Có người còn định kéo áo, giật tóc của nàng.
Chẳng mấy chốc, cả trâm lẫn khóa trường mệnh của Thẩm Bảo Châu đều bị người ta giật hết, tóc tai rối bời, ngay cả y phục cũng bị xé rách. Bảo Châu tức giận, xông lên tát một người trong số đó, túm tóc nàng ta, đập đầu nàng ta vào góc bàn sắc nhọn, nét mặt ngập tràn giận dữ: “Ngươi là cái thá gì mà dám cướp đồ của bổn tiểu thư? Ta sẽ sai người lôi ngươi ra ngoài, băm vằm ngươi ra rồi vứt cho chó ăn!”
“À không, ta sẽ nhổ hết móng tay của các ngươi, sau đó rắc bột ớt lên rồi róc từng tảng thịt trên người các ngươi xuống!”
“Bảo Châu, sao con lại nói những lời ấy với các bạn học của con?” Đột nhiên, Bảo Châu nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến máu trong người nàng chảy ngược.
Cả người Thẩm Bảo Châu rét run, thậm chí ngừng thở. Nàng bất chấp tất cả ngẩng đầu lên, đối diện với những gương mặt ngập tràn thất vọng của phụ thân, mẫu thân và cả đại ca, nhị ca.
Bảo Châu buông tay ra, mấp máy môi, muốn giải thích đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chân tướng không như những gì họ nhìn thấy. Thế nhưng lời giải thích ấy cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Thẩm mẫu xoay người đi lạnh lùng và dứt khoát: “Bảo Châu, con làm cả nhà quá thất vọng.”
Thẩm phụ nhíu mày, hất tay áo của quan phục: “Thẩm gia chúng ta không có loại nữ nhi tâm địa xấu xa, ác độc quen thói như con. Từ này trở đi, Thẩm gia không còn quan hệ gì với con nữa!”
“Thẩm Diệc Trạch này chỉ có một đệ đệ duy nhất, đó chính là Thẩm Quy Nghiễn!”
Ngay cả đại ca yêu thương Thẩm Bảo Châu nhất cũng không giấu được ánh mắt thất vọng. Mặc dù y không nói một lời nhưng y đã thể hiện rất rõ ý tứ của mình.
Họ không cần nàng nữa, bởi vì nàng không phải máu mủ thực sự của Thẩm gia.
Thẩm Quy Nghiễn đắc ý, ngông nghênh giật lấy túi sách của nàng, lấy sách của nàng ra xé vụn rồi vứt lên đầu nàng: “Hôm đó Thẩm tiểu thư ức hiếp ta thế nào ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng và luôn muốn nghĩ cách báo đáp ân tình của Thẩm tiểu thư.”
“Thẩm tiểu thư, không, một tên ăn trộm độc ác như ngươi sao xứng mang họ Thẩm!”
“Á!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=2]
Đừng mà! Đừng mà!”
“Ta mới là đại tiểu thư của Thẩm gia, còn ngươi mới là kẻ mạo danh!”
Bảo Châu tái mét mặt, giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm chiếc nội sam mỏng màu vàng nhạt, phác hoạ nên những đường cong đầy đặn, gợi cảm của thiếu nữ. Đầu ngón tay nhỏ nhắn nắm chặn chiếc chăn tơ tằm, đốt ngón tay trắng bệch, không sao dằn được cảm xúc sợ hãi mà cơn ác mộng vừa rồi mang tới.
Sao tên khốn kia dám làm vậy với nàng? Nàng đường đường là đại tiểu thư của Thẩm gia, thiên kim thật sự của phủ Thịnh Quốc công!
Tên khốn!
Tuyết Bình ngủ bên ngoài noãn các nghe thấy tiếng động, lập tức tỉnh giấc, châm đèn lưu ly, đi lại gần chiếc giường lớn đóng bằng gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn, nhìn xuyên qua tấm rèm che có tua rua đính hạt san hô màu tử đinh hương, lo lắng hỏi: “Tiểu thư gặp ác mộng sao?”
Bảo Châu nghe vậy, giật nảy mình, sợ bóng sợ vía, co người lại, quơ lấy chiếc gối mềm màu vàng nhạt thêu hình nhành lan, ném ra ngoài: “Đi ra!”
“Không có lệnh của ta thì không được phép vào đây, nghe rõ chưa?” Giọng của Thẩm Bảo Châu vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi, bất an do giấc mộng vừa rồi gây ra.
Tuyết Bình nhặt chiếc gối lên, ngoài miệng thì vâng dạ nhưng trong lòng lại nghĩ ngày mai phải nói phu nhân mời đại phụ đến khám cho tiểu thư.
Ánh nến lại được dập tắt, ngay cả ánh trăng lạnh lẽo cũng keo kiệt không chịu chiếu vào trong buồng.
Thẩm Bảo Châu cắn ngón tay, trốn trong chăn, nghĩ tới kết cục của nàng trong mơ, khi mọi người biết nàng không phải là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công mà là thiên kim giả chiếm nhà của người khác. Ánh mắt nàng lập tức ngập tràn căm hận.
Nàng đã làm đại tiểu thư của Thẩm gia nhiều năm như vậy, tại sao hắn lại quay về? Tại sao không chết quách ở bên ngoài đi cho rồi!
Mẫu thân cũng thật là, không phát hiện sớm hơn, cũng chẳng muộn hơn, tại sao lại đúng lúc nàng mới rủ mọi người ức hiếp hắn thì lại tìm ra hắn. Nàng chắc chắn trong chuyện này có bàn tay thao túng của tên khốn kia!
Không được, nàng tuyệt đối không cho phép mình đánh mất thân phận đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công! Càng không cho phép mình bị người ta chế giễu, hứng chịu kết cục bi thảm như trong mơ!
Sau khi mơ giấc mơ đó, Bảo Châu hết hẳn buồn ngủ. Nàng chờ tới khi trời vừa sáng, lập tức sai nha hoàn đi nghe ngóng xem tối qua mẫu thân bố trí cho Thẩm Quy Nghiễn ở viện tử nào.
Tuyết Bình và Đông Nhi đều là đại nha hoàn nhất đẳng. Mặc dù họ không rõ vì sao tiểu thư lại hiếu kỳ về công tử tới phủ tá túc hôm qua nhưng vẫn ngoan ngoãn đi nghe ngóng.
Thẩm Quy Nghiễn được phu nhân bố trí ở tại Lộc Minh viện.
Bên cạnh Lộc Minh viện là Hàn Tùng viện của nhị ca, hơn nữa trước đây mẫu thân đã hứa sẽ xây viện tử mới cho Thẩm Bảo Châu ở Lộc Minh viện, tại sao giờ lại cho tên khốn kia ở?
Hôm nay hắn dám cướp viện tử của nàng thì ngày mai sẽ cướp mất tình yêu của phụ mẫu, đại ca và nhị ca dành cho nàng. Liệu phải chăng ngày kia hắn sẽ đuổi nàng khỏi Thẩm phủ, cho nàng lưu lạc đầu đường xó chợ?
Càng nghĩ Thẩm Bảo Châu càng hoảng hốt. Nàng nghĩ mình không thể ngồi yên chờ chết nên còn chưa ăn bữa sáng đã nổi giận đùng đùng chạy tới Lộc Minh viện.
Thẩm Bảo Châu băng qua chiếc cổng vòng có những bông hoa buông rủ, đi qua hành lang cửu khúc, nhấc cao gấu váy chạy gấp tới mức thở hổn hển, để rồi mở cửa ra, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là tường vi leo đầy bức tường màu đỏ, khung cửa sổ màu xanh, hoa rụng rực rỡ trên thềm bạch ngọc.
Kế đó nàng nhìn thấy giữa ánh nắng ban mai mông lung, thiếu niên mặc áo cổ tay hẹp màu chàm vừa mới kết thúc bài luyện công buổi sáng, đang điều hòa nhịp thở.
Có lẽ vì dậy quá sớm nên tóc hắn ướt hơi sương.
Điệu bộ giả vờ giả vịt của hắn khiến Bảo Châu chán ghét, trợn trắng mắt.
Hôm qua, do quá ghét hắn nên nàng không nhìn kỹ xem hắn tròn méo ra sao. Hôm nay có dịp nhìn kỹ, nàng mới hiểu vì sao mẫu thân vừa gặp mặt đã nhận ra hắn là người của Thẩm gia.
Hắn có đôi mắt đào hoa giống hệt mọi người của Thẩm gia, các đường nét trên khuôn mặt cũng hao hao các thành viên trong gia đình. Trái lại, nàng chẳng những không có nét nào tương tự mọi người trong Thẩm gia mà ngay cả thiên phú học tập cũng chẳng được di truyền cho chút nào.
“Này, ngươi lại đây.” Thẩm Bảo Châu chống hai tay vào hông, bước vào sân, ánh mắt không giấu nổi căm ghét, nhưng vì nghĩ rằng chỉ lát nữa thôi là mình sẽ đuổi được hắn ra khỏi nhà nên trong lòng lại thấy thoải mái khó tả.
Thẩm Quy Nghiễn thu quyền, chẳng buồn nhìn Thẩm Bảo Châu lấy một lần, cứ thế đi thẳng vào nhà: “Thứ nhất, ta không tên là “này”, thứ hai, ta tên là Thẩm Quy Nghiễn.”
Hắn dừng lại một lát rồi lập tức mỉa mai: “Hẳn là Thẩm đại tiểu thư sẽ không mắc chứng hay quên của các quý nhân đâu nhỉ? Chẳng lẽ ngay cả chuyện hôm qua chúng ta mới vừa gặp nhau mà cũng quên được sao?”
“Bổn tiểu thư không quên, không cần ngươi vờ vĩnh nhắc ta!” Thẩm Bảo Châu tức nghiến răng nghiến lợi, nàng biết chắc chắn là tên khốn này cố ý!
Mặc dù trong lòng sợ hãi, bồn chồn nhưng Thẩm Bảo Châu vẫn hít sâu một hơi, cương quyết không để bản thân để lộ ra chút e dè nào. Thấy hắn rảo bước bỏ đi, một tay nàng bịt mũi, tỏ rõ sự khó chịu ra mặt, tay kia níu gấu áo hắn lại, vừa vênh váo đắc ý lại pha lẫn đôi chút cảnh giác: “Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi là nhi tử đích thực của phụ mẫu thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả, người mà phụ mẫu và các ca ca thương yêu nhất vẫn là ta, ta là đại tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, nếu ngươi thức thời thì mau mau tự giác cút đi.”
“Nếu không, tới lúc đại ca và nhị ca về, họ sẽ không hiền như ta đâu. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng mơ tưởng tới những thứ không thuộc về mình. Ngươi nghe rõ chưa?”
Những thứ không thuộc về ngươi chẳng hạn như vị trí đại tiểu thư của Thẩm gia, hay là vị trí Thế tử của nhị ca.
Thẩm Quy Nghiễn quay đầu, ánh mắt nửa như đang cười nhìn bàn tay níu góc áo của hắn. Phải công nhận rằng bàn tay nhỏ để trên nền vải màu chàm trông cực kì đẹp mắt.
Ngón tay trắng như gốc hành, móng tay mượt mà được cắt giũa gọn gàng ánh lên màu hồng anh đào xinh đẹp.
Hắn không nói lời nào, cứ thế nhìn qua Bảo Châu.
Đôi mắt đen láy như vực sâu của hắn làm Bảo Châu run rẩy nhưng nàng vẫn cố không để lộ sự e sợ, hung dữ trừng mắt với hắn, chỉ một ngón tay vào mũi hắn mắng: “Tên yêu râu xanh kia, ngươi nhìn lung tung gì đấy. Ngươi mà thức thời thì mau cút khỏi Thẩm gia đi, đừng để đến lúc mọi người đều ghét ngươi rồi đuổi cổ ngươi đi!”
Có tiếng chén trà rơi xuống đất, kêu “choang” một tiếng.
“Bảo, Bảo Châu, con vừa nói gì vậy?” Một giọng nữ kinh ngạc bỗng thình lình vang lên sau lưng Bảo Châu.
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, êm ái, tựa như sợi chỉ dệt nên từ làn khói xanh, vậy mà lại có thể làm người nghe thấy ớn lạnh sống lưng, tay chân cứng còng.
Thẩm Bảo Châu mới vừa dương dương tự đắc nói xong câu kia, kết quả ngoảnh đầu lại đã phải đối diện với ánh mắt cực kỳ thất vọng của mẫu thân.
Sự thất vọng của mẫu thân lúc này trùng với biểu cảm thất vọng của bà ấy trong giấc mơ của Thẩm Bảo Châu, khiến nàng không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Trong cơn gió lạnh xào xạc, hàng mi dài của Thẩm Quy Nghiễn cụp xuống, hắn không giấu nổi sự cô đơn: “Mẫu thân, nếu như Bảo Châu đã không thích con như vậy thì mong là mẫu thân đừng đề cập tới việc giữ con ở lại đây nữa. Với con mà nói, được gặp lại mẫu thân, biết mình không phải tên ăn mày vệ đường không được ai thương yêu đã là hạnh phúc rồi. Còn những chuyện khác, con không dám mong cầu gì hơn, càng không dám không biết tự lượng sức mình mà tranh giành bất cứ thứ gì với Bảo Châu muội muội.”
Thẩm Quy Nghiễn nói rất khẽ khàng và đầy tội nghiệp như thể bị bắt nạt, cực kỳ giống chú chó con bị người ta bỏ rơi ở ven đường, lại còn bị ngã xuống nước.
“Bảo Châu muội muội của con nói đùa với con đấy thôi. Thẩm gia là nhà của con, con không về nhà thì còn định đi đâu? Đại ca và nhị ca con mà biết con trở về, chắc chắn sẽ rất mừng.” Thẩm mẫu vốn đã áy náy với tiểu nhi tử thất lạc nhiều năm, giờ cảm xúc áy náy ấy chẳng khác nào những sợi tơ giăng ở khắp nơi, siết cho bà ấy không thở nổi. Trong lòng bà ấy không khỏi trách Bảo Châu không hiểu chuyện.
“Bảo Châu, Quy Nghiễn ca ca của con vừa mới trở về, đáng lẽ con phải ngoan với ca ca mới phải, sao con lại nói với ca ca con như vậy?”
Thấy đuôi mắt Thẩm Bảo Châu đỏ hồng vì giận, Thẩm Quy Nghiễn âm thầm khiêu khích: “Bảo Châu muội muội, mẫu thân nói đúng chứ? Vừa rồi muội chỉ đùa với ta thôi phải không?”
Bảo Châu tức tới mức sắp nghiến vỡ cả răng, chỉ hận một nỗi không thể xông tới xé nát Thẩm Quy Nghiễn thành từng mảnh nhỏ!
Tên khốn!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận