Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-12 23:24:56
Bảo Châu sợ cuộc nói chuyện của họ bị người khác nghe thấy nên tức giận kéo tay Thẩm Quy Nghiễn đi ra ngoài: “Ngươi đi ra đây với ta.”
Trước lúc kéo tay hắn, Bảo Châu không quên dùng khăn gấm phủ lên tay hắn trước, như thể sợ dính phải thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Thẩm Quy Nghiễn lơ đãng nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đang kéo cổ tay mình. Hắn nhướng mày, sau đó lặng lẽ rút tay ra, mặc cho chiếc khăn màu vàng nhạt thêu hoa lan ở viền bị rơi xuống đất. Chất giọng trầm của hắn toát lên vẻ xa cách: “Nam nữ thụ thụ bất thân, mong Thẩm học hữu tự trọng.”
Hắn nói cứ như thể Bảo Châu là ác bá trắng trợn bắt cóc dân lành mà hắn chính là người dân lành yếu đuối đó.
Khúc Hồng Anh ghen tị chạy tới, huých vai Thẩm Bảo Châu: “Bảo Châu, ngươi tìm hắn có việc gì vậy?”
Không thấy Thẩm Bảo Châu có phản ứng gì, Khúc Hồng Anh bèn kề sát vào tai nàng, vừa bực bội vừa nôn nóng thì thầm khuyên nhủ: “Ngày thường ta vẫn thường nhắc ngươi đọc ít truyện tiểu thư nhà giàu yêu thư sinh nghèo hay công chúa yêu tiều phu thôi mà. Ngươi đừng bị tên thư sinh nghèo kiết xác này lừa đi hái rau dại với hắn nhé. Ngươi phải biết là mấy quyển truyện kia đều là do bọn thư sinh nghèo tưởng tượng viết ra thôi.”
Khúc Hồng Anh mím môi, nheo mắt liếc xéo Thẩm Quy Nghiễn, càng nhìn lại càng thấy ngứa mắt.
Thiếu niên gầy nhưng không hề yếu, hắn mặc một chiếc áo vải đã bạc màu, thoải mái đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta liên tưởng tới tuyết trên núi cao hay làn sương dưới ánh trăng. Mặc dù hắn nghèo nhưng khuôn mặt nhỏ gọn, môi hồng răng trắng, quả thực rất ưa nhìn. Chẳng lẽ Bảo Châu lại ưng hắn?
Nhưng nghĩ tới chuyện xui xẻo mà ba người bọn Vệ Trăn gặp phải, Khúc Hồng Anh vẫn tin chắc Thẩm Quy Nghiễn phải có điều gì đó ma quái.
“Ngươi yên tâm, ta không mù tới mức ấy, cũng chẳng thích ăn cám heo đâu.” Bảo Châu “hừ” một tiếng qua đường mũi rồi duỗi một ngón tay trắng trẻo chỉ vào túi sách để mở trên mặt bàn.
“Ta phát hiện trong túi bị thiếu mất một thứ nên muốn hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta là đồng môn, ta không muốn làm ầm chuyện này lên.”
“Túi sách của ngươi vốn không có nhiều đồ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hắn trộm của ngươi rồi. Chúng ta nên trực tiếp báo cáo chuyện này với học chính để đuổi cổ hạng người bẩn thỉu này khỏi học đường, ngăn các học viện lớn tuyển chọn loại người không có phẩm giá như vậy vào học.” Sau khi biết không phải Bảo Châu thích Thẩm Quy Nghiễn, Khúc Hồng Anh lập tức cười gằn, chặn Thẩm Quy Nghiễn lại, đòi lục soát người hắn.
“Ngươi tự giác giao nộp ra đây hay cần ta phải gọi người tới lục soát người ngươi hả? Ngươi đã trộm được gì thì tốt nhất là ngoan ngoãn trả lại đây, chưa biết chừng bọn ta sẽ rủ lòng từ bi, không giao nộp ngươi cho quan phủ.”
Trương Oản Tình ngừng ăn bánh ngọt, tức phồng má, dang rộng hai tay chặn một hướng khác: “Ta thấy nên đuổi học loại người này thay vì đưa tới nha môn.”
“Đúng thế, loại người bẩn thỉu này thì nên đuổi thẳng luôn!”
“Không lẽ miếng ngọc ta đánh mất mấy hôm trước là do hắn trộm? Chẳng trách dạo đó ánh mắt hắn nhìn ta cứ là lạ thế nào ấy.”
“Mọi người mau kiểm lại đồ của mình xem có mất gì không đi.”
Thẩm Quy Nghiễn bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=4]

Hắn hướng tầm mắt về phía Bảo Châu, giấu đi vẻ giễu cợt trong đôi mắt rồi hỏi: “Thẩm đại tiểu thư cho rằng ta lấy đồ của ngươi à?”
Giọng hắn trầm và lạnh, cực kỳ giống quả cầu tuyết mà người ta nhét vào gáy áo Bảo Châu giữa mùa đông khắc nghiệt, làm nàng lạnh cóng sống lưng.
Dường như tất cả sự xem thường và trào phúng mà những người khác nhằm vào Thẩm Quy Nghiễn đều bị chuyển sang cho Thẩm Bảo Châu, những ánh mắt ấy quá trắng trợn, chẳng khác nào những con dao nhuốm máu tươi.
Một làn gió mát thổi cánh cửa sổ kêu cọt kẹt khe khẽ. Mặc dù đấy chỉ là tiếng động rất nhỏ thôi nhưng Thẩm Bảo Châu lại có cảm tưởng như đó là tiếng ná bắn đá.
“Ngậm miệng, các ngươi ồn ào quá.” Bảo Châu nén lửa giận, chỉ vào Thẩm Quy Nghiễn, nghiến răng nói: “Ngươi đi với ta, những người khác không được đi theo.”
Bảo Châu đi được mấy bước, thấy Thẩm Quy Nghiễn vẫn còn đứng bất động như khúc gỗ thì tức nổ phổi, kéo cổ tay gầy gò của hắn lôi ra ngoài: “Ta bảo ngươi đi với ta, ngươi không nghe thấy à?”
Thẩm Bảo Châu không hề biết động tác nhỏ này của mình lại gây ra cơn chấn động lớn như thế nào.
Phải biết rằng học trò ở Quốc Tử Giám chia thành hai phe, một phe là các con em quý tộc được nhập học nhờ gia thế, một phe là những học trò nghèo tài hoa phải được giới thiệu và trải qua thi tuyển mới được nhập học.
Học trò quý tộc xem thường học trò hàn môn nghèo kiết xác, còn học trò hàn môn lại xem thường học trò quý tộc phải dựa vào gia đình để được nhập học, chỉ giỏi ăn chơi trác táng, trong đầu không có kiến thức. Mỗi lần chạm mặt, hai phe đều lườm nhau cháy mắt không khác gì những con gà chọi.
Thẩm Bảo Châu là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công nên đương nhiên thuộc về phe quý tộc, còn Thẩm Quy Nghiễn là học trò hàn môn được giới thiệu vào đây học. Huống hồ mới hôm rồi, Thẩm Bảo Châu còn cầm đầu cả nhóm dồn ép đánh Thẩm Quy Nghiễn.
Cho tới khi tà áo của hai người biến mất sau bó hoa hương tuyết lan treo ở góc mái hiên cong vút, mới có người bực bội lên tiếng: “Ngoài mặt thì hắn làm bộ làm tịch thế thôi chứ ai mà biết được trong lòng đang vui như hoa nở thế nào. Phủ Thịnh Quốc công là gia tộc bề thế trăm năm, tiểu thư Bảo Châu chịu hạ mình nói chuyện với hạng dân nghèo như hắn, đáng lẽ hắn phải quỳ xuống tạ ơn mới đúng, còn ra vẻ thanh cao cái nỗi gì, lại còn để tiểu thư Bảo Châu phải kéo mới chịu đi nữa chứ.”
“Không thể để như vậy được. Lát nữa hắn quay lại đây, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học.”
Lời này được đám đông hùa theo hưởng ứng.
Những đốm nắng loang lổ xuyên qua nhành cây kẽ lá chiếu nghiêng lên thiếu niên và thiếu nữ, vạt áo của họ nhẹ nhàng chạm vào nhau trong lúc đi, vẽ nên cảnh ngày xuân tươi đẹp.
Bên cạnh bức tường xám bám đầy dây leo đang nở chi chít hoa vàng, sau khi chắc chắn không có ai đi theo họ tới đây, Bảo Châu đã nén giận suốt từ nãy tới giờ mới thả tay Thẩm Quy Nghiễn ra, cố ý xô cho hắn ngã xuống đất, ánh mắt nàng ngập tràn giận dữ: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng hòng lợi dụng chuyện kia để uy hiếp ta, nếu không ta sẽ làm cho ngươi không thể bước chân vào cửa Quốc Tử Giám được nữa!”
Chắc chắn Thẩm Quy Nghiễn đang uy hiếp nàng, đúng vậy, hắn đang uy hiếp nàng!
Thẩm Quy Nghiễn bị xô lảo đảo lùi lại một bước mới đứng vững. Hắn kéo tay Bảo Châu giơ lên cao, chống một tay vào tường, giam nàng vào góc tường nở đầy hoa nghênh xuân, hàng mi dài cụp xuống nhìn nàng, đôi mắt ánh lên vẻ trào phúng: “Ta chưa từng dùng chuyện đấy để uy hiếp ngươi, toàn là ngươi tự tưởng tượng ra mà thôi.”
“Trái lại, ngươi tùy tiện vu oan cho ta tội ăn cắp, hành vi ấy quả là đê tiện, đáng ghê tởm, cực kỳ mất phẩm giá.”
Thẩm Bảo Châu dán lưng vào tường, nhành hoa leo trên tường đâm vào làn da non nớt làm nàng hơi đau. Nàng tức giận trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Thẩm Quy Nghiễn lại dám to gan như thế. Trong cơn giận dữ vì bị mạo phạm, nàng co chân đạp vào bên dưới thắt lưng của Thẩm Quy Nghiễn: “Càn rỡ! Loại người hạ tiện, dơ bẩn như ngươi sao dám đụng vào người bổn tiểu thư!”
Nàng thừa nhận ban nãy mình nói vậy là không đúng nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc phẩm giá của nàng như thế nào chứ?
“Ta mà dơ bẩn, hạ tiện thì ngươi là gì? Là một thiên kim giả chiếm nhà của người khác mà vẫn tham lam hưởng vinh hoa, phú quý đúng không?” Đôi mắt Thẩm Quy Nghiễn thoáng lạnh lùng, chẳng những hắn không buông tay Thẩm Bảo Châu ra mà còn giữ luôn chân nàng đá hắn lại, ghì chặt nàng vào tường.
Tấm lưng mảnh mai tì vào nhành hoa nghênh xuân cứng còng, cành nhọn chọc vào da làm Thẩm Bảo Châu đau, bật ra tiếng rên khe khẽ, đuôi mắt đỏ hồng như một hộp son đỏ bị đánh đổ lên tấm lụa trắng.
Ánh nắng hắt lên khuôn mặt đẹp xao xuyến lòng người của nàng. Nàng tựa như chú nai con giật mình ngơ ngác, nhe răng, trợn mắt, cố tỏ ra hung dữ.
Cho dù Thẩm Quy Nghiễn chưa từng để tâm tới ngoại hình của nữ tử nhưng hắn vẫn phải thừa nhận lúc nàng tức giận, cả người nàng toát lên vẻ đẹp ngập tràn sức sống.
“Ngươi to gan!” Đôi mắt nai của Bảo Châu chất chứa giận dữ, nàng tức giận nghiến răng, chỉ muốn cắn chết nam tử trước mặt mình!
Đáng lẽ ra hôm qua nàng không nên mềm lòng, đáng lẽ nàng nên sai người trùm bao tải, bắt hắn vứt xuống sông hộ thành mới phải.
“Ta còn có thể to gan hơn thế này nhiều, Thẩm đại tiểu thư có muốn thử không?” Thẩm Quy Nghiễn cúi người, cười khẽ bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, mang theo hơi nóng như thiêu như đốt: “Cơ mà Bảo Châu muội muội cũng không muốn để bọn họ biết quan hệ của hai ta đúng không?”
Câu này của hắn vô cùng mập mờ, lại thấp thoáng ý uy hiếp.
“Ngươi dám!” Bảo Châu tức run người, lửa giận lúc đầu giờ đã trộn lẫn thêm cả nỗi sợ.
Nàng biết rõ, một khi việc nàng không phải đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công bị vỡ lở thì những người từng bị nàng ức hiếp chắc chắn sẽ trả thù.
“Đây không phải chuyện ta có dám hay không mà là ta có muốn hay không.” Đầu ngón tay lành lạnh của Thẩm Quy Nghiễn vén gọn những lọn tóc mai xòa phía trước mặt nàng ra sau mang tai: “Sắp phải vào lớp rồi, Bảo Châu muội muội đừng vào trễ nhé.”
Lúc Thẩm Quy Nghiễn rời đi, đầu ngón tay của hắn dường như vô tình sượt qua gò má trắng mịn như miếng ngọc Dương Chi đẹp nhất của nàng.
Nếu như chém kẻ thù một nhát chết luôn thì dù đối phương phải chịu đau nhưng lại được thoải mái, việc ấy sao có thể thú vị bằng việc treo trên đầu đối phương một thanh trường kiếm chẳng biết sẽ rơi xuống lúc nào phải không?
Tay Bảo Châu được buông ra, nàng tựa lưng vào bức tường hoa, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Quy Nghiễn đi xa dần, đôi mắt ngập tràn giận dữ: “Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải giết ngươi!”
Khi tiếng chuông cuối cùng báo hiệu giờ vào học vang lên, Thẩm Bảo Châu mới quay lại chiên đường.
Nàng vừa vào phòng, Trương Oản Tình tinh mắt lập tức chú ý tới hoa cài trên tóc nàng: “Bảo Châu, hoa nghênh xuân trên tóc ngươi đẹp quá, rất hợp với màu váy của ngươi hôm nay.”
“Hoa nghênh xuân gì cơ? Bảo Châu ngơ ngác hỏi lại, đồng thời đưa tay lên sờ tóc, đoán chừng do ban nãy đứng gần tường hoa nên hoa bị mắc vào tóc.
Lúc ngón tay lấy được thứ trên đầu xuống, nàng mới phát hiện đó không phải là cánh hoa mà là một vòng hoa bện từ mấy đóa hoa nghênh xuân nhỏ xinh.
Vòng hoa nhỏ xinh, lá cây màu xanh vây quanh những bông hoa màu vàng nhạt.
Thẩm Bảo Châu vò nát vòng hoa, nàng vô cùng chắc chắn mình chưa từng tết hoa nghênh xuân thành vòng hoa mà từ lúc nàng đi ra ngoài cho tới lúc về, nàng chỉ gặp một người duy nhất!
Tên khốn, chắc chắn là hắn cố ý làm nhục nàng! Mượn hoa nghênh xuân để ví von nàng là đóa hoa vàng lúc xế chiều!
Thẩm Quy Nghiễn quay về chiên đường trước, đang bị các học trò hàn môn vây quanh hỏi chuyện, chủ đề của mọi câu hỏi đều quanh xung quanh một người - Thẩm Bảo Châu, hòn ngọc quý của phủ Thịnh Quốc công.
“Thẩm huynh, vừa rồi Thẩm đại tiểu thư gọi ngươi ra ngoài làm gì vậy?” Thiếu niên mặc áo gấm màu chàm tò mò sáp lại hỏi. Phải biết rằng thường ngày Thẩm đại tiểu thư rất kiêu ngạo, đời nào có chuyện nàng kéo tay một học trò hàn môn đi ra ngoài, nếu bảo là không có uẩn khúc gì trong chuyện này thì thật khó tin.
Thấy Thẩm Quy Nghiễn phớt lờ câu hỏi của mình, lại thấy hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, người này bèn giở giọng ghen tị: “Thẩm huynh nói thật cho ta biết đi, có phải ngươi có ý với Thẩm đại tiểu thư không? Ta khuyên ngươi mau dẹp ý nghĩ ấy đi. Phủ Thịnh Quốc công không chấp nhận đám thư sinh hàn môn như chúng ta đâu. Với lại, nàng ta chỉ được mỗi cái đẹp và có gia thế tốt thôi chứ xấu tính lắm. Hồi còn nhỏ, nàng ta từng đánh chết cả nha hoàn, còn hại thứ muội bị phạt quỳ gối ngoài trời tuyết giữa mùa đông cơ đấy.”
“À phải rồi Thẩm huynh, ngươi thích nữ tử như thế nào?”
Thẩm Quy Nghiễn phát bực với những câu hỏi như vậy. Hắn lấy bút mực giấy nghiên ra, tình cờ nhìn thấy vòng hoa nghênh xuân bị vứt xuống đất bèn vô thức trả lời: “Ta cho rằng thú thê phải thú hiền thê, chớ nên thú một nữ tử bướng bỉnh, khiến nhà cửa không được yên.”
Sau đó hắn lập tức đổi giọng, nói lạnh tanh: “Lén lút bàn tán về nữ tử không phải là hành vi của một quân tử. Người quân tử nên biết rõ điều gì nên nói, điều gì không.”
Hắn nói xong câu đó thì học sĩ chịu trách nhiệm giảng giải Ngũ kinh cũng cầm sách bước vào phòng.
Vì mấy câu Thẩm Quy Nghiễn nói hôm nay mà Bảo Châu không dám bày trò, ngoan ngoãn chờ tới lúc tan học.
Vừa tan học là nàng lập tức quẳng túi sách cho Tuyết Bình rồi hùng hổ bỏ đi phăm phăm, những ý tưởng xấu xa thi nhau tuôn ra trong đầu nàng.
Nàng ra tới cổng lớn thì chợt thấy bên cạnh xe ngựa của Thẩm phủ có một thanh niên mặc trường bào có tay áo màu đỏ, tóc cột cao, đeo ngân quan, trong ngực ôm một thanh kiếm.

Bình Luận

0 Thảo luận