Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-08-10 22:14:22
Quá ghê tởm, quá ghê tởm!
Tại sao trên đời này lại có người ghê tởm và đáng ghét như vậy chứ!
Bảo Châu vừa nghĩ tới những lời mà mẫu thân cầm tay mình, nói với mình trước khi đi học là lại ước gì có thể kéo Thẩm Quy Nghiễn ra ngoài, băm vụn hắn ra rồi vứt cho chó ăn. Gì mà con không được bắt nạt ca ca chứ? Chẳng phải nàng chưa bắt nạt thành công hay sao!
Mẫu thân lại còn muốn nàng quan tâm hắn lúc ở Quốc Tử Giám. Nàng không phải kẻ đầu têu cầm đầu mọi người tới bắt nạt hắn là đã tốt lắm rồi đấy!
Đôi khi có một số việc càng nghĩ lại càng giận, càng giận thì lại càng nghĩ tới nó nhiều hơn.
Ngay cả khi nhắm mắt lại chợp mắt nghỉ ngơi, Thẩm Quy Nghiễn vẫn cảm nhận được lúc này Thẩm Bảo Châu đang tức nghiến răng nghiến lợi tới mức nào, cứ như thể chỉ một tích tắc sau là nàng sẽ vồ lấy hắn rồi ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Ban đầu, khi hắn được người của Thẩm gia tìm ra, nghe họ kể cho biết về thân thế của bản thân, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện nhận họ là người thân. Họ đã để thất lạc hắn nhiều năm vậy rồi mới nhớ tới và tìm cách bù đắp cho hắn, như vậy không khỏi quá đỗi nực cười.
Điều duy nhất hắn không ngờ tới là đại tiểu thư Thẩm gia - người thế chỗ thân phận của hắn suốt nhiều năm qua, lại tự dẫn xác tới.
Thấy nàng ỷ mình là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công để ức hiếp người khác, Thẩm Quy Nghiễn chợt nghĩ, nếu như nàng bị tước mất thân phận mà nàng vẫn lấy đó làm kiêu ngạo thì có phải mọi việc sẽ thú vị hơn không?
Bảo Châu không thể chịu được cảnh ngồi chung một xe với Thẩm Quy Nghiễn thêm được nữa bèn lạnh giọng ra lệnh: “Dừng xe!”
Mã phu đánh xe nghe lệnh của tiểu thư, đương nhiên lập tức tấp xe vào lề, dừng xe lại, không dám chậm trễ.
Xe ngựa mới vừa dừng lại, Thẩm Bảo Châu lộ rõ thái độ chán ghét ra mặt, chỉ tay vào Thẩm Quy Nghiễn vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi từ lúc lên xe ngựa, cố nén lửa giận, nói: “Ngươi xuống xe đi.”
Thẩm Quy Nghiễn mở mắt ra, lười biếng tựa vào chiếc gối mềm, giọng điệu hững hờ cực kỳ vô liêm sỉ: “Ta nhớ rõ là mới ban nãy mẫu thân còn dặn dò hai huynh muội chúng ta phải hòa thuận với nhau cơ mà. Bảo Châu muội muội nhanh quên thật đấy.”
Hắn nhấn mạnh cụm từ “Bảo Châu muội muội”, quả nhiên lập tức chọc giận Thẩm Bảo Châu vốn đã ghét hắn. Phải thừa nhận là hắn cố tình nói như vậy.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Bảo Châu tức giận đến độ đỏ hồng cả mặt, ánh mắt như muốn giết người. Nàng kéo tay Thẩm Quy Nghiễn, đẩy hắn xuống xe: “Im đi, ai là Bảo Châu muội muội của ngươi! Ngươi còn gọi linh tinh nữa, ta sẽ dùng kim khâu khâu cái miệng thối tha của ngươi lại, dùng búa sắt đập nát răng của ngươi.”
“Ta cảnh cáo ngươi, đến Quốc Tử Giám, ngươi không được nói lung tung, càng không được phép để lộ quan hệ của chúng ta cho bất kỳ ai. Nếu không, ta có một vạn cách khiến ngươi sống dở chết dở!” Thẩm Bảo Châu lườm Thẩm Quy Nghiễn cháy mắt rồi hậm hực bỏ rèm xuống, thúc giục: “Trương bá, mau đi đi, coi chừng muộn tiết đầu của tảo khóa*.”
*tảo khóa: ca học buổi sáng
Nơi này đã cách Thẩm phủ một đoạn tương đối xa nên Thẩm Bảo Châu mới dám ra tay với Thẩm Quy Nghiễn không chút kiêng dè.
Mẫu thân bảo nàng phải quan tâm hắn, vậy thì kiểu gì nàng cũng phải quan tâm hắn thật đàng hoàng, còn về phần quan tâm như thế nào thì chuyện này hoàn toàn do nàng quyết định.
Do Thẩm gia chưa công khai thân phận của Thẩm Quy Nghiễn nên mã phu chỉ nghĩ hắn là thân thích nghèo khó tới phủ vòi tiền, vội vàng quất roi ngựa, chẳng mấy chốc đã không còn thấy tăm hơi.
Sau khi bị đẩy xuống xe ngựa, Thẩm Quy Nghiễn nhìn chằm chằm theo xe cho tới khi nó biến mất sau góc cua mới đủng đỉnh nhặt chiếc túi sách bị Thẩm Bảo Châu vứt xuống đất lên.
Vị Thẩm đại tiểu thư này không chỉ vứt túi sách của hắn mà ngay cả túi sách của nàng cũng bị vứt xuống theo.
Nghĩ tới khuôn mặt tức giương nanh múa vuốt mà vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh của nàng, Thẩm Quy Nghiễn nhịn cười nhặt hai chiếc túi sách lên, sau đó thong thả đi tới Quốc Tử Giám.
Lần đầu gặp mặt, kiểu gì hắn cũng phải tặng cho muội muội một món quà mới được.
Trên đường đi, trong lồng ngực Bảo Châu tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Lúc nàng tới Quốc Tử Giám, những ai nhanh ý đều có thể nhận ra nàng đang không vui, không dám tùy tiện động vào nàng để tránh gặp xui xẻo.
Trong lòng mọi người liên tục phỏng đoán xem rốt cuộc là kẻ nào không có mắt mà lại đi chọc giận vị đại tiểu thư này.
Thường ngày Bình Dương Quận chúa Trương Oản Tình và tôn nữ của Đại Tướng quân - Khúc Hồng Anh vốn chơi thân với Thẩm Bảo Châu. Hai người họ vây quanh nàng, hỏi han.
“Bảo Châu, sao sắc mặt ngươi tệ quá vậy, tối qua ngủ không ngon à?” Khúc Hồng Anh nghĩ ra một chuyện bèn xắn tay áo lên, hùng hổ đòi đi xả giận cho Thẩm Bảo Châu: “Có phải tên hôm qua chọc giận ngươi không? Lát nữa bọn ta sẽ xả giận cho ngươi.”
Trương Oản Tình với khuôn mặt tròn trịa mở hộp cơm của mình ra, lấy ra một gói giấy dầu: “Bảo Châu đừng giận nữa, chẳng phải hôm qua ngươi nói muốn ăn món vịt nướng mứt hoa quế của đầu bếp nhà ta nấu hay sao? Hôm nay ta mang nó cho ngươi nè.”
“Ta không ăn đâu.” Thẩm Bảo Châu không muốn ăn, cũng chẳng muốn để ý tới ai, nàng nằm sấp xuống bàn, toàn thân, ngay cả tới cọng tóc, cũng lộ ra cảm giác bực bội, rầu rĩ.
Thực ra hôm nay nàng không muốn đến học đường nhưng lại lo lỡ như mình không đến mà Thẩm Quy Nghiễn vạch trần chuyện nàng là thiên kim giả trước mặt bao người thì nàng phải làm sao.
Trương Oản Tình mở hộp cơm ra, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bảo Châu, một tay chống cằm: “Kể cũng lạ, hôm qua lúc Trương Đại và Lưu Tam về đến nhà vẫn còn khỏe mạnh, vậy mà nào ngờ nửa đêm nửa hôm đột nhiên trên giường xuất hiện một tổ ong vò vẽ, bọn họ bị ong chích, mặt sưng như mặt heo rồi.”
“Hai người đó chỉ bị ong chích là còn may chán, người thảm hại nhất là Vệ Trăn. Hắn ta bị người ta trùm bao tải rồi ném xuống hố phân. Nghe nói lúc vớt được hắn ta lên, trong kẽ răng còn giắt cả ớt.”
Khúc Hồng Anh và Trương Oản Tình kể xong, nụ cười lập tức đông cứng trên mặt.
Bởi vì xế chiều hôm qua, cả ba người kia đều cùng làm một chuyện, đó là ức hiếp Thẩm Quy Nghiễn.
Cơ mà chắc là sẽ không trùng hợp tới mức ấy đâu nhỉ?
Bảo Châu không để tâm nghe các nàng nói chuyện, vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác bực bội và bất an thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái bóng, che khuất ánh sáng của nàng.
Thẩm Bảo Châu hé mắt trông lên, thấy một chiếc cằm gọn ghẽ, nàng chưa kịp nheo mắt nhìn kỹ thì một chiếc túi sách màu vàng nhạt treo một miếng ngọc có gắn tua rua màu thiên thanh đã chiếm trọn tầm mắt của nàng.
“Ta làm ngươi giật mình à, Thẩm tiểu thư?” Tiếng cười pha lẫn giọng điệu trêu ghẹo lọt vào tai khiến Thẩm Bảo Châu chợt thấy hơi lạnh bốc lên từ gang bàn chân.
“Ngươi, ngươi qua đây làm gì?” Thẩm Bảo Châu nhìn Thẩm Quy Nghiễn đứng chắn tầm mắt của mình, bất giác căng thẳng, ngồi lại đàng hoàng hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại.
Nàng rất sợ hắn sẽ bất chấp tất cả mà nói với mọi người hắn mới là thiếu gia thật của phủ Thịnh Quốc công, còn nàng là thiên kim giả chiếm nhà của hắn, đồng thời nàng cũng sợ thực tế sẽ diễn ra đúng như những gì xảy ra trong mơ.
Không!
Nếu như hắn nói thật thì nàng sẽ nói là hắn bịa đặt, cố ý trả thù nàng, nàng còn có thể nhân cơ hội đó mà dạy cho hắn một bài học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=3]

Ai bảo mẫu thân chưa công bố thân phận thật của hắn cơ chứ.
Một khi nàng vẫn là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công thì chắc chắn mọi người sẽ tin lời nàng.
Thẩm Quy Nghiễn không hề biết trong lòng Thẩm Bảo Châu đã nghĩ những gì, hắn để túi sách của nàng xuống, nói ngắn gọn: “Túi sách của ngươi này.”
“Ồ, ngươi cứ để xuống đi.” Thẩm Bảo Châu liếc túi sách của mình, bấy giờ mới nhớ ra ban nãy mình chạy quá vội nên quên nhặt lại.
Nghĩ tới chuyện túi sách của mình đã bị bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào, nàng lập tức thấy khó chịu, lát nữa nàng sẽ sai người đem vứt chiếc túi sách này đi.
Bảo Châu thấy hắn chưa đi vội mà vẫn còn đứng trước bàn mình, không khỏi nheo mắt lại, nói mát: “Ngươi đã để đồ xuống rồi còn đứng đó, không chịu đi à? Sao thế? Muốn đòi ta trả công cho ngươi à?”
Thẩm Bảo Châu trợn ngược mắt lên hỏi hắn, đồng thời tiện tay gỡ túi tiền thêu hoa thược dược trên nền màu hoa tử đinh hương treo ở bên hông ra, móc ra một lượng bạc, ném xuống chân hắn, tỏ thái độ khinh rẻ: “Đấy, bổn tiểu thư ban thưởng cho ngươi đấy, coi như là tiền thưởng vì ngươi đã xách túi cho ta rất cẩn thận.”
Khúc Hồng Anh là bạn thân của Thẩm Bảo Châu, thấy vậy còn tỏ ra bất mãn, giận nàng kém cỏi: “Bảo Châu à, ngươi quá lương thiện nên mới tin lời loại người này nói, ai mà biết được có phải túi sách của ngươi bị hắn ăn trộm hay không? Tay chân loại người này hầu như đều không sạch sẽ đâu.”
“Cứ coi như là do ta vui nên thưởng cho hắn đi.” Bảo Châu thuận miệng đáp cho qua chuyện, chỉ sợ nàng ấy tiếp tục gặng hỏi.
Khúc Hồng Anh không ưa thái độ lạnh nhạt của Thẩm Quy Nghiễn với Thẩm Bảo Châu nên lườm nguýt, nói năng đầy cay nghiệt: “Người ta có lòng tốt thưởng tiền cho ngươi đó, sao ngươi không nhặt lên? Chẳng lẽ chê một lượng bạc còn ít hay sao? Với loại nghèo mạt rệp như ngươi thì một lượng bạc là đủ để tiêu cả tháng rồi. Ngươi được giúp xách túi cho Bảo Châu của bọn ta là phước phần của ngươi, vậy mà ngươi còn dám vòi tiền, đúng là chẳng ra gì, quả nhiên là loại nghèo kiết hủ lậu.”
Thẩm Quy Nghiễn vờ mắt điếc tai ngơ với những lời mỉa mai đó, hắn không cúi người nhặt một lượng bạc kia mà lại nhìn Thẩm Bảo Châu chằm chằm, ánh mắt không rõ là có ý gì. Hắn nhìn lâu tới mức Thẩm Bảo Châu thấy da đầu tê rần. Tới khi nàng sắp nổi nóng, hắn mới lên tiếng, giọng điệu vừa đương nhiên mà lại vừa pha lẫn đôi chút hoang mang: “Chẳng lẽ không phải là ngươi nên nói cảm ơn ta hay sao?”
“Chẳng phải ta đã cho ngươi tiền rồi sao? Ta cho ngươi biết, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Bảo Châu “hừ” một tiếng, cố ngăn mình vung tay lên tát hắn.
Quả nhiên tên này càng nhìn lại càng làm người ta thấy ghét. Nàng nên tìm cơ hội giết quách hắn đi cho rồi, chỉ cần hắn chết thì nàng không cần phải nơm nớp lo sợ suốt cả ngày nữa.
Đôi khi có một số suy nghĩ một khi đã nảy sinh thì sẽ phát triển nhanh như cơn sóng thần.
Thẩm Quy Nghiễn cúi nhìn, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ: “Nhưng ta không cần tiền của ngươi, có một số việc không phải chỉ cần tiền là có thể bù đắp được. Chẳng hay ta nói như vậy, Bảo Châu muội muội thấy có đúng không?”
Hắn gần như kề sát vào tai Thẩm Bảo Châu khi nói mấy chữ cuối cùng. Ở trong mắt người ngoài, tư thế này của họ không khỏi quá thân mật, mập mờ.
Thế nhưng ở trong tai Bảo Châu, những lời kia của hắn lại tựa như đang giễu cợt nàng ăn trộm mười lăm năm vinh hoa phú quý của hắn, còn mưu toan muốn dùng tiền của Thẩm gia để mua chuộc hắn.
Mọi chuyện trong giấc mộng đêm qua lại hiện về trong tâm trí nàng, gương mặt dương dương tự đắc trào phúng nàng trong mơ trùng khớp hoàn toàn với gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên đang đứng trước mặt nàng.
Một con thiêu thân bay lướt qua cửa sổ, để lại dấu tích của một ngày mùa xuân.
“Càn rỡ, ai cho phép ngươi nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy! Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi à?” Rốt cuộc Thẩm Bảo Châu không thể rộng lượng thêm được, nàng vung tay lên tát Thẩm Quy Nghiễn: “Chẳng lẽ ta xin ngươi trả túi cho ta hay sao? Ai mà biết được có phải là ngươi ăn trộm túi sách của ta hay không? Nếu không thì tại sao túi sách của bổn tiểu thư lại ở trong tay ngươi?”
Tay nàng giơ lên tới giữa không trung thì bị một bàn tay gầy và trắng nhợt giữ cổ tay lại.
“Có phải hay không thì hẳn là Thẩm đại tiểu thư quá rõ.”
Thiếu niên khom người thì thầm vào tai thiếu nữ, hương bồ kết tươi mát tràn vào trong chóp mũi, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, hắt sáng lên người họ.
Thẩm Quy Nghiễn cười khẽ, nhanh chóng nới rộng khoảng cách giữa hai người, quay về chỗ ngồi của mình, để lại Bảo Châu một mình, mặt tái xanh, trắng bệch, xương bàn tay bị siết chặt vì tức giận, tưởng như sắp gãy làm đôi.
Chỉ vì hắn nói…
“Bảo Châu muội muội cũng không muốn bí mật bị vạch trần phải không?”
Tên khốn!
Sau khi hắn đi rồi, Khúc Hồng Anh, Trương Oản Tình lo lắng vây quanh nàng, tức giận thay cho nàng.
Trương Oản Tình đảo mắt vòng quanh rồi nhìn xuống bàn, quan sát chiếc túi sách có thêu chữ “Bảo” bằng chỉ kim tuyến ở mép túi, khuôn mặt tròn trịa nhăn lại: “Bảo Châu này, sao hắn lại nhặt được túi sách của ngươi thế? Ta nhớ là ngươi ngồi xe ngựa tới Quốc Tử Giám cơ mà.”
Hơn nữa hôm qua bọn họ mới dạy cho Thẩm Quy Nghiễn một bài học, không phải là tên tiểu tử này ghi hận trong lòng nên ăn trộm nó đấy chứ?
Phải biết rằng có một số kẻ vô liêm sỉ thường ăn trộm đồ mà nữ tử mang theo mình rồi trắng trợn tuyên bố với mọi người là cô nương kia tặng riêng cho hắn thứ ấy, dùng cách ấy để dồn ép người ta. Nếu là vậy thì Bảo Châu quả thật đáng thương.
“Chỉ, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi...” Bảo Châu chột dạ, không biết giải thích thế nào, đang định bịa đại một cái cớ thì Khúc Hồng Anh đã giận dữ ra mặt, đập bàn, nói: “Ta biết rồi, chắc chắn là tên tiểu tử kia ăn trộm! Ta đã bảo là không nên cho loại dân nghèo mặt chuột tai dơi ấy vào Quốc Tử Giám học cùng chúng ta rồi mà. Ngươi xem đi, giờ thì phát sinh vấn đề rồi đó.”
“Hôm nay hắn dám ăn trộm túi sách thì chẳng biết ngày mai sẽ dám ăn trộm những gì nữa. Chúng ta tuyệt đối không thể nhân nhượng cho loại người này, hãy tận dụng cơ hội này để đuổi hắn khỏi đây đi. Bảo Châu, ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Bảo Châu rất muốn phụ họa, cũng muốn nhân cơ hội này đuổi Thẩm Quy Nghiễn khỏi Quốc Tử Giám, tốt nhất là phải làm mẫu thân hoàn toàn thất vọng về hắn, thế nhưng lời ra tới miệng lại đổi thành: “Không cần đâu, hắn cũng là có lòng tốt thôi.”
Nàng nói xong chỉ muốn tát cho mình hai bạt tai, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?
Chỉ vì một câu của Thẩm Quy Nghiễn mà lúc sau ở trên lớp, Bảo Châu hoàn toàn không nghe nổi bài giảng, cũng chẳng có lòng dạ nào mà nghe, chỉ sợ chỉ tích tắc nữa thôi, Thẩm Quy Nghiễn sẽ vạch trần chuyện nàng không phải nữ nhi ruột thịt của Thẩm gia.
Nếu như nàng biết trước tên khốn đó là thiếu gia thật của Thẩm gia thì nhất định, nhất định nàng sẽ giết chết hắn!
Chỉ cần hắn chết thì nàng sẽ không phải lo lắng hãi hùng như bây giờ, nàng sẽ mãi mãi là đại tiểu thư cao quý của phủ Thịnh Quốc công, chứ không phải kẻ mạo danh trong miệng người đời.
Có lẽ do nàng nghĩ ngợi quá nhập tâm mà Chương học sĩ* gọi nàng liền mấy lần, nàng vẫn không hề nghe thấy. Cuối cùng bạn cùng bạn không nhìn nổi, đành lấy bút lông chọc vào người nàng.
Chương học sĩ: 章博士: 章: họ Chương. 博士: là học sĩ trong bối cảnh cổ đại, đây không phải “tiến sĩ” hiện đại, mà là một chức quan học thuật, thường chỉ những người thông tuệ, phụ trách việc dạy học hoặc khảo sát trong Quốc Tử Giám, Thái Học viện, hoặc các cơ quan giáo dục hoàng gia.
Theo thói quen, Bảo Châu đứng bật dậy, hô to: “Dạ, có.”
Mặc dù Chương học sĩ không hài lòng khi nàng mất tập trung trong giờ học nhưng cũng không làm khó nàng, chỉ lắc đầu hỏi: “Thẩm Bảo Châu, trò có biết câu “giả tác chân thì chân diệc giả, vô vi hữu xử hữu hoàn vô” nghĩa là gì không?”
“Dạ?”
Khúc Hồng Anh giơ sách lên che mặt, thì thầm nhắc nhở: “Bảo Châu, Chương học sĩ đang hỏi ngươi kìa.”
“Ta... Ta...” Bảo Châu mấp máy môi, đầu óc trống rỗng.
Nàng có thể thật thà trả lời là ban nãy nàng đang thất thần nên hoàn toàn không nghe phu tử nói gì không?
Lúc này, Thẩm Quy Nghiễn đứng lên, cất cao giọng: “Giả tác chân thì chân diệc giả, vô vi hữu xử hữu hoàn vô nghĩa là khi coi cái giả là thật quá lâu thì cái giả sẽ biến thành thật, ví như Thẩm học hữu, từ chỗ nhớ được giải nghĩa của câu này cho tới khi quên chính là từ “hữu” tới “vô”.”
Thẩm Quy Nghiễn nói xong còn nhìn Bảo Châu đang cứng ngắc cả người rồi lại hờ hững chuyển mắt: “Chẳng hay học trò giải nghĩa như vậy đã đúng chưa?”
Chương học sĩ nghe xong, vuốt râu, gật gù: “Đúng vậy. Thẩm Bảo Châu, đi học phải chú tâm nghe giảng, đừng mất tập trung.”
Bảo Châu rầu rĩ xoắn ngón tay, cúi đầu ủ rũ, xấu hổ đỏ cả tai: “Dạ, trò biết rồi.”
Sau khi tan học, Bảo Châu đứng dậy đi đến hàng cuối cùng, chặn Thẩm Quy Nghiễn lại, nghiến răng nghiến lợi đập bàn: “Ban nãy ta đã sắp nhớ ra rồi, ai mượn ngươi giả vờ thanh cao, đứng lên giúp đỡ hả? Có phải ngươi muốn thấy ta bị bẽ mặt đúng không? Hay là ngươi muốn tỏ ra thông minh hơn bọn ta?”
Thẩm Quy Nghiễn đang lấy những cuốn thư tịch cần dùng cho tiết học sau, nghe vậy bèn nhíu mày, tỏ ra cực kỳ vô tội: “Có vẻ như Thẩm tiểu thư rất có thành kiến với ta.”

Bình Luận

0 Thảo luận