Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-08-17 23:22:07

“Đương nhiên!”
Trước khi thốt ra hai tiếng ‘đương nhiên’ này, Thẩm Bảo Châu phải nhìn xung quanh mấy lượt, chắc chắn là mẫu thân không ở quanh đây mới dám nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Bởi nàng rất sợ lại trúng bẫy của tên khốn kia.
Đôi khi chỉ cần nói ra được lời đầu tiên thì muôn vàn ấm ức trong lòng lập tức như tìm được chỗ trút, cứ thế tuôn ra ào ạt.
Bảo Châu lại ngắt một bông hoa, cầm trên tay ngắm nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét: “Ta không chỉ ghét ngươi mà ta còn ước gì ngươi rời khỏi Thẩm gia, vĩnh viễn không quay trở lại. Ngươi đã lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, vì sao còn muốn quay về cướp mất sự yêu chiều mà phụ mẫu, đại ca và nhị ca dành cho ta?”
Thân phận của hai người họ đã bị lẫn lộn suốt mười lăm năm, thử hỏi đời người có bao nhiêu lần mười lăm năm?
Cho nên, tại sao hắn không chết ở bên ngoài? Tại sao hắn còn muốn trở về cướp đi những thứ thuộc về nàng?
Thẩm Quy Nghiễn không hề bận tâm những lời lẽ ác độc mà Thẩm Bảo Châu nói với mình. Hắn bẻ bông hoa trà bên cạnh tay mình, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng rồi thở dài: “Nhưng mà ta lại rất mong chờ được trở thành người một nhà với Bảo Châu muội muội.”
Tên của giống hoa trà mà hắn vừa bẻ tình cờ cũng là “bảo châu”.
Chỉ có điều bông bảo châu mà hắn ngắt thua xa vẻ đẹp kiều diễm, tươi tắn của Bảo Châu đang đứng trước mặt hắn.
Thẩm Bảo Châu thô lỗ rút bông hoa trà trên tóc xuống, nhấc đôi giày thêu giẫm mạnh bông hoa vào trong đất. Nàng bực bội bật cười, đôi môi đỏ nhếch lên đầy mỉa mai: “Ngươi ư? Ngươi xứng hả? Ngươi là ai chứ?”
“Thứ bẩn thỉu gì cũng dám bỏ lên tóc của bổn tiểu thư, ngươi chán sống rồi phải không?” Sáng nay là mấy bông hoa vàng, còn giờ là hoa trà, có phải hắn đang ngầm mỉa mai nàng rằng hoa nở rồi hoa cũng phải tàn hay không?
Vốn đầu óc Thẩm Bảo Châu không được nhanh nhẹn lắm nhưng lúc này đây, nàng lại động não cực nhanh. Tranh thủ lúc nhị ca đang ở trong phủ, nàng phải dạy cho Thẩm Quy Nghiễn một bài học, phải đòi lại món nợ nhục nhã mà hôm nay nàng phải chịu!
Thẩm Bảo Châu đảo mắt một vòng rồi nảy ra một ý xấu. Nàng lấy chiếc khăn thêu ra, căm ghét, che mũi lại: “Người đâu, đè tên này xuống cho ta. Với tư cách là đại tiểu thư của Thẩm gia, ta phải dạy cho tên nhà quê này một chút phép tắc, nếu không một ngày nào đó hắn vô lễ với quý nhân tới phủ thì sẽ liên lụy tới phủ Thịnh Quốc công chúng ta.”
Lần này nàng đã kiếm được một cái cớ đường hoàng, cho dù mẫu thân muốn mắng nàng thì cũng không mắng nổi, bởi suy cho cùng cũng là do nàng có lòng tốt.
Đông Nhi và Tuyết Bình túa mồ hôi lạnh, muốn kéo tiểu thư lại, khuyên tiểu thư đừng nói nữa, đồng thời khiếp sợ sự uy nghiêm của một người khác nên chỉ có thể thầm mong tiểu thư bớt nói mấy câu.
Phải biết rằng những lời mà tiểu thư nói thực sự rất ích kỷ, hơn nữa các nàng ấy chỉ nghe dăm ba câu thôi cũng đã có thể ngờ ngợ chắp vá ra được một chân tướng đầy máu chó rồi.
Tuy vậy, không ai trong số các nàng ấy cho rằng lời tiểu thư nói có gì quá đáng, thậm chí còn cho rằng tiểu thư nói đúng.
Một tên nhà quê tới từ nông thôn, chưa từng trải sự đời, tại sao lại dám thay thế vị trí của tiểu thư Bảo Châu? Dù cho hắn là công tử Thẩm gia chân chính thì đã sao?
Thẩm Bảo Châu vốn đang trông chờ Thẩm Quy Nghiễn sẽ lập tức quỳ xuống xin tha, khóc lóc van nài mình. Thấy bọn nô tì không chịu ra tay, đôi mắt nai của Thẩm Bảo Châu bừng bừng lửa giận. Đúng lúc này, nàng chợt nghe một tiếng ho khan cụt lủn.
Tiếng ho khan này chẳng khác nào một tấm bùa định thân, khiến tay chân Thẩm Bảo Châu cứng còng, lạnh ngắt, gân thái dương giật liên hồi.
Chắc là nàng sẽ không xui xẻo vậy đâu nhỉ? Thẩm Bảo Châu liên tục nuốt nước bọt, nhắm mắt lại tự trấn an mình.
Sau đó nàng mở mắt ra, trông thấy phụ thân và một nam nhân mặt trắng, không râu, thân hình phúc hậu đi ra từ sau hòn giả sơn. Đầu nàng ong lên, xấu hổ và tức giận tới mức chỉ muốn kiếm một kẽ đất để chui vào.
Sao lại thế chứ? Rõ ràng nàng đã chắc chắn xung quanh không có ai rồi, bọn họ đã tới đây từ lúc nào? Núp ở đâu?
Vì sao không ai nhắc nhở nàng? Có phải có kẻ cố ý muốn xem trò hề của nàng, khiến phụ thân hoàn toàn thất vọng về nàng không?
Thẩm Bảo Châu cắn cánh môi đau nhói, căm tức trừng mắt với Thẩm Quy Nghiễn. Chắc chắn là tên khốn này giở trò! Mục đích của hắn là cướp đi sự yêu thương mà phụ mẫu dành cho nàng để đuổi nàng khỏi đây.
Quả là lòng dạ ác độc!
“...” Thẩm Quy Nghiễn biết Thẩm Bảo Châu ngốc, nhưng không ngờ nàng còn ngốc hơn hắn nghĩ. Lẽ nào lúc tới đây, nàng không nhận ra xung quanh không hề có nha hoàn, bà tử nào hay sao?
Đồng thời, Thẩm Quy Nghiễn lại thấy bái phục tốc độ lật mặt nhanh hơn lật sách của nàng, quả là khiến người ta phải trầm trồ. Nếu như nàng không thể làm đại tiểu thư của Thẩm gia nữa thì có lẽ sẽ rất hợp đi hát hí khúc.
Thịnh Quốc công bước ra, lúng túng giải thích: “Tiểu nữ ngang bướng, đã để đại nhân chê cười rồi.”
Thịnh Quốc công chỉ để ba chòm râu nhỏ, mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng nét mặt vẫn còn tuấn tú.
Nam nhân mặt trắng không râu mỉm cười hiền từ: “Đâu có, Thẩm đại tiểu thư quả là khẳng khái, yêu ghét rõ ràng.”
“Phụ thân, đó là ai vậy?” Thẩm Bảo Châu ló đầu ra hỏi.
Thẩm phụ đang định giới thiệu nam nhân kia thì Cao công công đã nhìn sang Thẩm Quy Nghiễn, cười hỏi: “Quốc công gia, chẳng hay vị này là…”
Dựa vào tướng mạo tương tự Thịnh Quốc công tới năm phần và đôi mắt đào hoa giống y như người của Thẩm gia, thân phận của Thẩm Quy Nghiễn đã hết sức rõ ràng.
Hôm nay Thịnh Quốc công vội vàng hồi phủ là vì nhận được thư phu nhân gửi, không ngờ lại tình cờ đúng lúc người ở trong cung cũng tới phủ.
Người trong cung không tới sớm hơn, cũng chẳng tới muộn hơn, lại tới đúng vào thời khắc quan trọng như thế này, khiến người ta không khỏi hoài nghi, phải chăng trong cung đã biết chuyện bế nhầm hài nhi năm xưa?
Chuyện bế nhầm hài nhi chỉ là chuyện nhỏ, điều mà Thịnh Quốc công bận tâm nhất là sau khi khôi phục thân phận cho nhi tử thì nên làm gì với Bảo Châu. Tuy Bảo Châu không phải nữ nhi ruột thịt của ông ấy nhưng trong số rất nhiều con cái, nàng là đứa con duy nhất làm ông ấy vui lòng.
Ngay cả hai nhi tử của ông ấy cũng hết mực che chở cho Bảo Châu.
Thịnh Quốc công nhíu mày, đang định giải thích thì Thẩm Quy Nghiễn đã đoán ra, tiến lên trước một bước, chắp tay thi lễ: “Tiểu sinh nhận được đại ân của Quốc công gia nên được cho phép ở tạm tại phủ Quốc công.”
Nghe lời giải thích của Thẩm Quy Nghiễn, Thịnh Quốc công thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không khỏi cảm thấy áy náy, càng không ngờ rằng rõ ràng hắn là con cháu của Thẩm gia nhưng lại tự nhận là người ngoài.
“Ra vậy.” Cao công công không hề chất vấn câu trả lời này mà chỉ mỉm cười, liếc nhìn Bảo Châu đang sợ bị trách phạt, cố gắng không để ai chú ý tới mình: “Thẩm tiểu thư có đây không?”
“Thưa, có.”
Thẩm Bảo Châu được gọi tên bèn bước lên trước, mặc dù ngoài mặt tỏ ra điềm tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng cực kỳ căng thẳng, trong đầu nàng đang nghĩ lại xem dạo gần đây mình đã gây ra những rắc rối gì.
Gần đây, nàng mới bất cẩn ném bong bóng cá trúng bộ râu mà học chính quý như báu vật, còn đổ tội cho bạn cùng bàn. Ngoài ra, vì ghét chó của Thái Bộc Tự quá ồn ào nên nàng đã sai người chụp nó vào bao tải, cạo trụi lông rồi ném xuống rãnh nước bẩn. Nàng còn cho cá trong Minh hồ ăn quá nhiều thức ăn, dẫn đến tất cả chúng bị bội thực.
Nghĩ kỹ lại thì hình như nàng chẳng làm gì sai cả, đúng không?
“Đại nhân, chẳng hay gần đây tiểu nữ đã gây ra phiền toái gì?” Thịnh Quốc công cũng đang lo không biết có phải Thẩm Bảo Châu gây ra chuyện gì ở bên ngoài rồi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=6]

Vốn dĩ bọn họ luôn luôn yên tâm về Thẩm Bảo Châu, cũng vì yên tâm nên giờ mới càng thêm lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cao công công lấy ra một tờ thánh chỉ màu vàng sáng, to giọng tuyên đọc: “Thẩm tiểu thư tiếp chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thẩm gia có nữ nhi Bảo Châu tao nhã, dịu dàng, tri thư đạt lễ, rất được lòng trẫm. Nay, trẫm sắc phong nàng làm Vĩnh An Quận chúa, ban thưởng phủ Quận chúa và một trăm lượng bạc.” Cao công công tuyên đọc thánh chỉ xong, cười cực kỳ hiền hòa: “Vĩnh An Quận chúa còn không mau tiến lên lĩnh chỉ, tạ ơn?”
Khoảnh khắc thánh chỉ được lấy ra, Thẩm Bảo Châu bị phụ thân bắt quỳ xuống, nuốt nước bọt, nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Cao công công. Nghe tuyên thánh chỉ xong, nàng mới hoàn hồn, cực kỳ mừng rỡ: “Dân nữ tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Vĩnh An Quận chúa thật có phước.” Trước khi đi, Cao công công để lại một câu không rõ là có ý gì.
Thịnh Quốc công mừng rỡ, đích thân tiễn Cao công công ra ngoài phủ.
Dù đã cầm thánh chỉ trên tay, hai tay run rẩy, Thẩm Bảo Châu vẫn cảm thấy lâng lâng như trên mây, không hề chân thực. Nàng véo má Đông Nhi, Đông Nhi đau hét ầm lên. Phải khi ấy, nàng mới tin rằng đây không phải là mơ, khóe môi cười không khép lại nổi.
Quận chúa, không ngờ có ngày nàng lại trở thành Quận chúa!
Hiện tại, nàng đã có thân phận Quận chúa thì cho dù có bị phát hiện không phải là thiên kim thật của Thẩm gia, nàng cũng không cần lo bị người khác xem thường, bởi dù sao nàng cũng là Quận chúa rồi.
Thẩm Bảo Châu được ban thân phận Quận chúa, chẳng khác nào được ban cho một tấm kim bài miễn tử, ngay cả đi đứng cũng tự tin hơn hẳn.
Hừ, để xem tên khốn kia còn dám lấy gì ra để uy hiếp nàng!
Thẩm Diệc Trạch khuyên nhủ mẫu thân hãy tuyên bố với người ngoài tiểu đệ là dưỡng tử xong xuôi, lập tức tới Lâm Lang viện.
Nha hoàn của Lâm Lang viện đang định vào nhà báo cho tiểu thư biết nhị thiếu gia tới, nhưng Thẩm Diệc Trạch xua tay, bảo họ lui ra, còn mình thì cất bước đi vào trong nhà.
Mọi thứ trong phòng đều theo hai tông màu chủ đạo là vàng nhạt và hồng nhạt. Trên chiếc kệ san hô ba chân để một chiếc bình vẽ hình mỹ nhân màu xanh da trời. Lúc này, trong bình đang cắm nghiêng mấy nhánh mai đỏ ngát hương.
Thẩm Diệc Trạch đi qua tấm bình phong vẽ cành mai đỏ, trông thấy Bảo Châu đang ôm thánh chỉ, vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường. Hắn ta không khỏi ghen tị: “Bảo Châu nhận được món quà của đại ca rồi thì có còn thích nhị ca nữa không?”
Quả nhiên từ đầu chí cuối hắn ta đều không giỏi lấy lòng Thẩm Bảo Châu bằng đại ca. Hai thùng ngọc làm sao quý giá bằng một thân phận Quận chúa.
Hắn ta không ngờ đại ca lại dùng lời hứa kia để xin sắc phong Thẩm Bảo Châu làm Quận chúa.
Thẩm Bảo Châu ngồi dậy, cực kỳ nghiêm túc và chân thành chớp mắt, cánh môi đỏ mọng nói: “Thích chứ, đương nhiên muội thích nhị ca.”
Nàng không hề nhận ra do vừa rồi lăn lộn trên giường nên ngoại y đã xộc xệch, để lộ một góc xiêm y màu vàng, nốt ruồi son gần xương quai xanh quyến rũ hút hồn.
“Thật chứ?” Yết hầu Thẩm Diệc Trạch nhấp nhô lên xuống, hắn ngồi cạnh giường, đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn lấy sóng cả mãnh liệt như thủy triều.
“Thật hơn cả trân châu nữa.” Bảo Châu sợ nhị ca giận nên cười tít mắt, thơm má nhị ca, ôm cổ hắn ta làm nũng: “Bảo Châu thích quà của đại ca, cũng thích quà của nhị ca.”
“Lẽ nào nhị ca không tin Bảo Châu hay sao?”
Thẩm Bảo Châu không hề để ý tới khoảnh khắc nàng thơm má Thẩm Diệc Trạch, đôi mắt hắn ta lóe lên ham muốn mãnh liệt như thế nào.
Gió mát thổi luồn qua nhành mai đỏ, đi vào trong phòng. Trên phiến cửa sổ khắc hoa phản chiếu những đốm nắng lấp loáng.
Hôm sau, Bảo Châu đi ra ngoài, chạm mặt Thẩm Quy Nghiễn cũng đi học chung đường với mình. Nàng hất cằm, kiêu ngạo, mũi hếch lên trời, khoe khoang miếng ngọc bội màu hồng chạm khắc hình chú thỏ treo ở eo: “Ngươi thấy chưa? Ta đã nói là đại ca và nhị ca yêu thương ta nhất rồi mà. Nếu ngươi thức thời một chút thì mau cút khỏi nhà ta đi.”
“Nếu không, lỡ một ngày nào đó ngươi chọc giận bổn Quận chúa thì bổn Quận chúa sẽ không nương tay với ngươi đâu, hơn nữa ta còn sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là phép tắc.” Nói xong, nàng lên thẳng xe ngựa, bảo mã phu đánh xe rời đi.
Nàng đường đường là Vĩnh An Quận chúa, không đời nào lại phải ngồi chung xe với một tên bốc mùi hôi hám như Thẩm Quy Nghiễn. Lỡ như mùi từ người hắn ám vào y phục mới của nàng thì sao?
Thẩm Bảo Châu cho rằng mình đã nhận được một tấm kim bài miễn tử, dù cho thân phận thiên kim giả bị vạch trần thì nàng cũng không có gì phải sợ. Cho nên nàng vui vẻ tới Quốc Tử Giám, trong lòng thầm tính toán xem phải làm thế nào đuổi được Thẩm Quy Nghiễn ra khỏi Quốc Tử Giám, sau đó tống cổ hắn khỏi Kim Lăng, tốt nhất là phải nghĩ cách làm phụ mẫu hoàn toàn thất vọng về hắn, không muốn nhận một kẻ nhơ nhuốc như hắn làm nhi tử.
Thẩm Bảo Châu vừa bước xuống xe ngựa, từ xa đã trông thấy một thiếu nữ mặc váy màu xanh nhạt, chải búi tóc chữ thập, cột tóc bằng dải lụa đỏ có đính chuông vàng, hai mắt đỏ hoe, đi về phía mình.
Bảo Châu lập tức tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Chẳng trách sáng nay nàng đi đại tiện không được, hóa ra là có mấy thứ bẩn thỉu đang chờ ở chỗ này.
“Thẩm Bảo Châu, giờ ngươi đắc ý lắm, phách lối lắm có phải không?” Tiêu Vũ Nhu nhìn thiếu nữ trước mắt, không duy trì nổi vẻ đoan trang, thùy mị ngày xưa nữa, chỉ còn lại nỗi oán hận ngập trời.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình mà không phải loại người không biết làm gì khác, cả ngày chỉ giỏi gây chuyện thị phi như Thẩm Bảo Châu?
Bảo Châu tưởng rằng nàng ta đang nói tới thân phận Vĩnh An Quận chúa của mình nên lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói đầy đắc ý và khoa trương: “Bổn Quận chúa đâu phải chỉ mới phách lối ngày một ngày hai, sao qua cái miệng ghẻ của ngươi lại thành bây giờ ta mới dám phách lối? Lẽ nào hôm qua, hôm kia thì ta không phách lối hay sao?”
“Cơ mà biết làm sao được, ai bảo ngươi không tốt số như ta, không được đại ca, nhị ca yêu thương như ta.” Bảo Châu ho khẽ, tiếp tục khoe miếng ngọc bội hình chú thỏ mới được tặng, đang đeo ở eo: “Vốn ta cảm thấy ngươi rất đáng ghét, nhưng hôm nay ngươi lại tới chúc mừng Vĩnh An Quận chúa tiếng tăm lẫy lừng này, vậy thì tính ta xưa giờ cũng luôn rộng lượng, thôi thì ta cũng miễn cưỡng chấp nhận lời chúc phúc của ngươi.”
Tiêu Vũ Nhu nghe Thẩm Bảo Châu nói một thôi một hồi mà chẳng hiểu gì, còn cho rằng nàng đang làm nhục mình, ánh mắt nàng ta ngập tràn căm hận, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành quyền: “Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu! Ngươi cứ đợi đấy mà xem!”
Bảo Châu ngoáy tai, thở dài: “Chỉ có mấy đứa ngốc mới nói câu đấy thôi. Quả nhiên ngươi đúng là đồ ngốc.”
Chẳng lẽ Tiêu Vũ Nhu không biết là người xấu đều phải âm thầm làm chuyện xấu mà không nói ra trước thì mới thành công hay sao?
Ngay như chính Thẩm Bảo Châu, nếu như nàng định làm chuyện xấu thì chắc chắn nàng sẽ không oang oang cho cả thiên hạ biết.
Thẩm Bảo Châu vừa mới tới chiên đường đã thấy Khúc Hồng Anh đỏ mặt, kéo mình lại buôn chuyện, lại còn dúi vào tay nàng một gói hạt dẻ ngào mật ong: “Bảo Châu, ngươi biết tối qua phủ Trưởng Công chúa đã xảy ra chuyện chấn động trời đất gì chưa?”
“Gì?” Bảo Châu ngơ ngác, nhưng biểu cảm của nàng nói cho người khác biết nàng rất muốn biết chuyện này.
“Ngươi còn nhớ Tiêu Vũ Nhu, nữ nhi của Trưởng Công chúa, người mà chúng ta đều ghét vì nàng ta thường xuyên giả vờ yếu đuối, hại chúng ta bị học sĩ mắng chứ? Chậc chậc chậc, thật không ngờ nàng ta lại là loại người đó, bảo sao ta lại ngứa mắt nàng ta đến thế, thảo nào.”
Thẩm Bảo Châu cho một hạt dẻ vào miệng, chớp mắt ra hiệu Khúc Hồng Anh nói tiếp.
Khúc Hồng Anh bĩu môi, vừa ghét vừa khinh: “Hóa ra Tiêu Vũ Nhu là thiên kim giả đánh tráo thiên kim thật, mẫu thân thật sự của nàng ta là nhũ mẫu của Trưởng Công chúa. Chẳng trách nàng ta mang một thân khí chất tiểu nhân thấp hèn, quả đúng như câu nói ấy: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra thì chỉ biết đào hang.”
Thẩm Bảo Châu cũng là thiên kim giả chiếm nhà người khác, nghe vậy da đầu tê rần, còn chưa kịp nhai kĩ hạt dẻ trong miệng đã vội nuốt xuống. Nàng chột dạ hỏi đầy do dự: “Ngươi ghét thiên kim giả lắm hả?”
Khúc Hồng Anh gật đầu: “Đương nhiên rồi. Thiên kim giả ăn trộm vinh hoa phú quý của thiên kim thật suốt mười mấy năm, hưởng thụ cuộc đời và chiếm đoạt phụ mẫu của thiên kim thật. Loại người như vậy có khác gì bọn cường đạo đáng chết? Nếu như ta là thiên kim thật mà biết mình bị kẻ giả mạo thế chỗ hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt mười mấy năm thì nhất định ta sẽ chém nàng ta. Không, chém một nhát chết luôn thì nhẹ nhàng cho nàng ta quá. Ta phải chặt đứt chân tay nàng ta rồi vứt vào chuồng lợn cho nàng ta sống không bằng heo chó.”
“Không riêng gì ta mà toàn bộ các thế gia đều khinh bỉ, căm ghét loại người ăn trộm thân phận của người khác, lại còn không biết xấu hổ đấy. Nếu mà gặp phải loại người đấy thì ta sẽ không nói gì cả mà ngấm ngầm chơi chết nàng ta, cho nàng ta biết kẻ ăn trộm phải trả giá đắt.”
“Bảo Châu, sao ngươi không nói gì? Hạt dẻ không ngon à?”
Thẩm Bảo Châu mấp máy môi, nàng chợt cảm thấy bầu trời vốn trong xanh bỗng giăng kín mây đen.

Bình Luận

0 Thảo luận