Hôm nay, người phụ trách giám sát phòng thi là Lý giám thừa. Ông ấy nghiêm mặt đi tới chỗ Thẩm Quy Nghiễn: “Hựu Tề, trò muốn hỏi gì?”
Hựu Tề là tên tự của Thẩm Quy Nghiễn, được lấy từ câu “phụng thừa nhược hựu, võng bất tề trang*”.
*Trích từ “Cao Tông giao tiền triều hiến Cảnh Linh cung nhị thập nhất thủ - Ngũ âm sức tấu”, trong đó, “hựu” nghĩa là khoan dung, “tề” là chỉnh tề trang nghiêm.
Ngay khi thấy Thẩm Quy Nghiễn lên tiếng, lòng bàn tay Thẩm Bảo Châu lập tức rịn mồ hôi, nàng chỉ hận một nỗi không thể rúc đầu trốn xuống gầm bàn, tốt nhất là làm mình biến mất ngay tại chỗ, không bị một ai nhìn thấy, đồng thời trong lòng nàng còn thầm mắng tên khốn chết bầm Thẩm Quy Nghiễn một trăm tám mươi lần.
Một khi việc nàng gian lận trong kỳ thi bị phát hiện thì việc bị mời phụ mẫu tới nói chuyện chỉ là việc nhỏ, việc nghiêm trọng hơn cả là nàng sẽ bị học đường công khai phê bình, còn phải kiểm điểm trước mặt mọi người tại buổi đại hội tổ chức mỗi tháng một lần. Làm vậy có khác nào giết nàng!
Quan trọng nhất là nàng lại không phải là nữ nhi ruột thịt của phụ mẫu. Nếu như chuyện nàng gian lận trong kỳ thi bị phát giác, chắc chắn phụ mẫu sẽ cho rằng nàng có nhân phẩm thấp kém, đạo đức bại hoại, rồi thẳng thừng đuổi nàng ra khỏi cửa, sau đó đốt hai dây pháo lớn ăn mừng, đón tên khốn kia về nhận tổ quy tông.
Giữa gió lạnh đìu hiu, tuyết bay lả tả, nàng sẽ phải khập khiễng chống gậy, cầm một chiếc bát mẻ, chịu gió rét táp vào người, lê cơ thể bẩn thỉu đi gõ cửa từng nhà: “Xin hãy thương xót ta, đã ba ngày rồi ta không được ăn cơm.”
“Xin mọi người hãy thương xót ta, ta không cần gì nhiều, chỉ cần cho ta một chiếc bánh bao thôi là đủ rồi.”
Vào lúc nàng sắp chết đói đến nơi, một gia đình mở cửa ra. Nàng đang định mở miệng xin ăn thì người đứng trong cửa lại châm chọc nàng: “Ôi chao, chẳng phải đây là Vĩnh An Quận chúa tiếng tăm lừng lẫy đấy sao? Sao đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công lại lưu lạc tới cảnh phải đi ăn xin thế này?”
“Mọi người mau đến mà xem này. Vĩnh An Quận chúa trở thành ăn mày rồi, lại còn tới cửa nhà ta xin ăn nữa cơ đấy. Nể tình khi xưa chúng ta từng là đồng môn, ta phải mang nước vo gạo ra cho Vĩnh An Quận chúa mới được.”
Bảo Châu lắp bắp cánh môi khô nứt nẻ, điên cuồng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, ta không phải Vĩnh An Quận chúa, các ngươi nhận lầm người rồi, đấy không phải là ta.”
Tuyết đã rơi được một lớp dày tới mức có thể nhấn chìm người và vẫn còn tiếp tục rơi thêm.
Nước mưa nhỏ tí tách lên tàu chuối xanh mượt bên ngoài cửa sổ để mở một nửa. Mùi mực nồng đậm dần át đi gió lạnh quẩn quanh nơi chóp mũi, đồng thời kéo Thẩm Bảo Châu từ ảo tưởng về một ngày mùa đông giá rét, có người chết cóng dọc đường, trở về với thực tại ngày xuân cây cối tốt tươi, ánh nắng chan hòa.
Thẩm Bảo Châu vô thức rùng mình, duỗi chân, định dùng lại chiêu cũ, tiếp tục đạp bàn của Thẩm Quy Nghiễn. Thế nhưng nàng vừa mới thò chân ra thì đã trông thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Lý giám thừa. Mặt nàng bỗng chốc còn trắng nhợt hơn mặt Lý giám thừa đôi phần. Bàn chân thò ra nhất thời không biết nên rụt về hay vẫn lén lút đạp tiếp.
Lý giám thừa chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Thẩm Bảo Châu: “Bảo Châu, trò cũng có chuyện gì à?”
“Không, không ạ.” Thẩm Bảo Châu giật mình như vừa tỉnh giấc mộng, cắn lưỡi, rụt cổ lại, lặng lẽ thu chân về.
Chẳng lẽ nàng lại dám thừa nhận là mình cũng có chuyện gì hay sao? Nếu nàng dám nói thì chắc chắn kẻ đầu tiên gặp chuyện sẽ chính là nàng.
Thẩm Quy Nghiễn liếc thấy Thẩm Bảo Châu đã thu chân về, bấy giờ hắn mới thong thả nói: “Trò cho rằng Bảo Châu học hữu bị muỗi cắn nên mới duỗi chân để đuổi muỗi.”
“Ngươi nói lung tung gì đấy? Bổn Quận chúa không bị muỗi cắn!” Thẩm Bảo Châu bóp chặt cán bút tới mức suýt làm cán bút gãy đôi, đồng thời nàng không quên hung dữ trừng mắt cảnh cáo Thẩm Quy Nghiễn, lặng lẽ ra hiệu bằng khẩu hình: “Nếu ngươi dám nói lung tung thì nhất định ta sẽ vặn gãy cổ của ngươi!”
Nếu Thẩm Quy Nghiễn dám nói bậy dù chỉ một chữ, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Mặc dù đã cảnh cáo Thẩm Quy Nghiễn nhưng Thẩm Bảo Châu vẫn thấy bất an.
Dù sao thì trông Thẩm Quy Nghiễn xấu xí, đầu trâu mặt ngựa như thế, nhìn là biết ngay không phải người tốt rồi.
Lý giám thừa thấy Thẩm Quy Nghiễn không nói gì, lại liên tưởng tới Thẩm Bảo Châu ngồi đằng sau hắn, nét mặt ông ấy lập tức trở nên hiền hòa hơn, cố gắng trấn an Thẩm Quy Nghiễn: “Trò có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, có bổn giám thừa ở đây, nhất định sẽ không dung túng cho một số kẻ dám nhiễu loạn kỷ luật của lớp học.”
Ông ấy nhấn mạnh cụm từ “một số kẻ”, rõ ràng là có ẩn ý.
Lý giám thừa xuất thân hàn môn, ghét nhất là đám quyền quý cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác, mà trong mắt ông ấy, Thẩm Bảo Châu chính là đại diện tiêu biểu nhất của hạng thiếu gia, tiểu thư dốt nát, chỉ giỏi ăn chơi, đàng điếm.
Lúc này, đám học trò vốn đang chăm chú làm bài thi đều dừng bút, đổ dồn lại nhìn, dỏng tai lên nghe.
Phải biết rằng trong lúc thi cử, cho dù trong lớp chỉ xuất hiện một con muỗi cái thôi cũng vẫn hấp dẫn hơn đề thi trong tay.
Trong lúc Thẩm Quy Nghiễn im lặng không nói, lòng Thẩm Bảo Châu nóng như lửa đốt, nàng cố vắt óc nghĩ xem làm thế nào để lấp liếm được chuyện này, để giám thừa tin nàng vô tội, hơn nữa còn cho rằng nàng là người bị hại.
Cát trong đồng hồ cát rơi xuống từng chút một, thời gian chầm chậm trôi đi.
Lúc này, toàn bộ mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú vào Thẩm Quy Nghiễn đang đứng thẳng như một cây trúc xanh, giọng nói của hắn trong trẻo tựa như tiếng giọt nước rơi khỏi mái hiên: “Học trò có thắc mắc về câu hỏi này, mong giám thừa có thể giải đáp.”
Lý giám thừa vốn tưởng hắn định tố giác sai phạm, nghe vậy lập tức định thần, vuốt râu: “Trò hỏi đi.”
Thẩm Quy Nghiễn chỉ vào một câu hỏi, ngón tay của hắn cực kỳ đẹp, thấp thoáng bên dưới làn da trắng trẻo có thể thấy lờ mờ những mạch máu màu xanh, vết sẹo nhỏ không trở thành tì vết mà trái lại còn tăng thêm cho hắn đôi chút khí khái của bậc văn nhân.
“Chu Công khủng cụ lưu ngôn nhật, Vương Mãng khiêm cung vị soán thì. Hướng sử đương sơ thân tiện tử, nhất sinh chân ngụy phục thùy tri?*” Lý giám thừa nghiêng đầu đọc đề bài mà Thẩm Quy Nghiễn hỏi, thoạt tiên thì thấy bình thường nhưng ngẫm kĩ lại mới giật mình kinh hãi, sau khi đọc xong, trán ông ấy đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.
*Trích từ bài thơ “Phóng ngôn ngũ thủ - kỳ tam” của Bạch Cư Dị thời nhà Đường. Nhà thơ nêu hai ví dụ về việc Chu Công từng e sợ lời đồn đại và việc trước khi cướp ngôi vua thì Vương Mãng vốn là một kẻ khiêm nhường, rồi đặt ra câu hỏi nếu như mình chết ngay từ đầu thì liệu có ai biết được bản chất con người mình là thế nào hay không? Từ đó cho thấy, muốn hiểu toàn diện về con người hay sự vật thì cần phải có thời gian để quan sát và đánh giá dưới góc nhìn khái quát cả giai đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=8]
Ở đây, Thẩm Quy Nghiễn đặc biệt muốn nhắc tới câu chuyện của Vương Mãng, ông ta vốn là quyền thần của nhà Hán nhưng sau đó cướp ngôi, lập nên nhà Tân.
Đề bài này rõ ràng đang ám chỉ tới việc vị vua khai quốc của Đại Khánh vốn là thần tử của tiền triều nhưng sau đó lại soán ngôi, cướp quyền cai quản thiên hạ. Lúc soạn đề thi, Lý giám thừa đã kiểm tra qua tất cả các câu hỏi nhưng hoàn toàn không biết tại sao câu này lại lọt được vào đây. May mà câu hỏi này đòi hỏi phải đọc thật kỹ, nghĩ thật sâu thì mới có thể liên hệ điển cố với thực tế.
Lý giám thừa dằn cảm xúc sợ hãi trong lòng xuống, nghiêm mặt nói: “Đề bài này không hề có ý mượn chuyện người xưa để nói chuyện ngày nay, mà chỉ muốn kiểm tra cách hiểu của học trò về quan điểm đúng sai không phải chỉ phụ thuộc vào những gì ghi trong sử sách.”
“Thì ra là vậy, đệ tử đa tạ giám thừa đã giải đáp.” Thẩm Quy Nghiễn nhận được câu trả lời bèn ngồi xuống, quay mặt lại, trông thấy khuôn mặt Thẩm Bảo Châu lộ rõ vẻ mừng rỡ vì thoát nạn nhưng vẫn không quên trừng mắt với hắn.
Thẩm Quy Nghiễn thầm thấy buồn cười, ai mà ngờ được Thẩm Bảo Châu trông thì giương nanh múa vuốt, ngang ngược càn rỡ nhưng thực ra lại nhát như thỏ đế.
Vậy nhưng, tại sao một người nhát như thỏ đế lại muốn gian lận trong bài thi? Phải biết rằng, thứ không phải của mình mà mình ăn trộm được thì dù có đẹp đẽ đến đâu, cuối cùng cũng không thuộc về mình.
Lý giám thừa chắp hai tay sau lưng. Trước khi rời đi, ông ấy tinh mắt liếc thấy viên giấy trên mặt bàn bèn nhặt nó lên: “Đây là gì?”
Nghe vậy, Thẩm Bảo Châu vừa mới thở phào nhẹ nhõm lập tức cảm thấy tim vọt lên tới tận cổ họng, mặt mày tái mét, nàng nhắm mắt lại, cắn cánh môi run rẩy.
Uổng công ban nãy nàng còn tưởng là Thẩm Quy Nghiễn vẫn còn có chút lương tâm, nào ngờ hắn lại chơi chiêu bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau!
Chỉ nói suông mà không có bằng chứng gì thì làm sao có thể chắc chắn bằng việc có chứng cứ vô cùng xác thực.
Lúc Lý giám thừa sắp mở viên giấy ra, Thẩm Quy Nghiễn ung dung nói: “Thưa giám thừa, đấy là bản nháp mà học trò viết sai.”
Nếu lắng tai nghe kỹ sẽ thấy, mặc dù hắn nói năng điềm tĩnh nhưng âm cuối hơi run, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng, chưa biết chừng là do chột dạ.
“Có thật vậy không thì bổn giám thừa sẽ tự nhận định.” Lý giám thừa hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ mình không tin lời giải thích của Thẩm Quy Nghiễn, sau đó ông ấy mở viên giấy ra.
Hằng năm, số học trò gian lận bị Lý giám thừa bắt được nhiều không biết bao nhiêu mà kể, sao ông ấy lại không nhìn ra chút thủ đoạn cỏn con này?
Khoảnh khắc Lý giám thừa cầm viên giấy lên, con ngươi của Thẩm Bảo Châu thu nhỏ lại, ngón tay run rẩy, miệng tiết nước bọt, mắt tối sầm lại.
Dường như sâu trong bóng tối, nàng đã có thể trông thấy cảnh mình chống gậy, cầm chiếc bát mẻ đi ăn xin.
Không được!
Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra!
Dù mất mặt thì nàng cũng phải kéo Thẩm Quy Nghiễn mất mặt cùng mình. Chỉ cần nàng cắn trả, nói rằng hắn chủ động giúp mình gian lận, rồi đổ hết tội lỗi lên đầu hắn, giám thừa thấy nàng thành thật, thẳng thắn khai ra đồng phạm như vậy, chắc chắn sẽ khoan hồng với nàng!
“Giám thừa, ta...” Thẩm Bảo Châu cắn răng, hạ quyết tâm, vừa mới đứng dậy, rướn cao cổ thì trông thấy Lý giám thừa mở viên giấy kia ra.
Nàng chỉ liếc qua một lần, lập tức ngây ra như phỗng.
Thì ra trong viên giấy đó có vẽ một bức tranh, cô nương trong tranh còn hao hao nàng mấy phần.
Người vẽ chỉ cần sử dụng vài nét phác họa đơn giản là đã có thể lột tả được vẻ chau mày, phiền muộn của thiếu nữ.
Lý giám thừa sầm mặt, vo viên bức tranh rồi trả lại chỗ cũ: “Đang thi thì lo làm bài thi cho tốt đi, đừng vẽ linh tinh những thứ không liên quan tới đề thi.”
“Học trò biết lỗi rồi.”
Lý giám thừa nói xong lại quay đầu, cau mày nhìn về phía Thẩm Bảo Châu vừa mới đột ngột đứng dậy: “Trò Bảo Châu có vấn đề gì?”
Đầu Thẩm Bảo Châu kêu ong ong, nàng cắn môi dưới, lắc đầu, nắm chặt tay, ngại ngùng ngồi xuống: “Không, không có gì ạ, vừa rồi có con muỗi bay qua nên trò đứng dậy bắt muỗi.”
Chẳng lẽ nàng có thể thú thực tâm trạng mình lúc này cũng chìm nổi như chú cá quế hoa* trong nồi, phần da cháy sém nhưng bên trong vẫn còn sống sượng hay sao?
*Cá quế hoa là một loại cá nước ngọt có lưng gù, mõm nhọn, ngoại hình hơi giống cá vược, thịt mềm, ít mỡ, không có xương dăm, là đặc sản của tỉnh Hắc Long Giang.
Hóa ra viên giấy mà Lý giám thừa cầm lên lại không phải viên giấy mà nàng đã ném cho Thẩm Quy Nghiễn hả? Tại sao nó lại biến thành một bức tranh?
Tuy vậy, nó biến thành bức tranh cũng tốt, nếu nó vẫn y như cũ thì phen này nàng phải cầm chiếc bát mẻ đi ăn mày thật rồi.
Mặt Khúc Hồng Anh lem luốc vết mực, nàng ấy mở to mắt theo dõi toàn bộ diễn biến, quên cả làm bài thi. Trương Oản Tình đang lén ăn vụng bánh ngọt dưới gầm bàn cũng quên cả hé miệng, đút nhầm bánh ngọt vào trong cổ áo. Lúc này, trong đầu hai người cùng có chung một suy nghĩ: Tiểu tử này dám bỡn cợt Bảo Châu, quả là chán sống thật rồi!
Tới gần trưa, phía chân trời bỗng đổ mưa phùn rả rích, khiến sương mù xuất hiện trong rừng cây.
Sau khi hoàn thành bài thi buổi sáng, Thẩm Bảo Châu đã hồn vía lên mây. Đợi học sĩ thu bài xong, nàng mới ráng cầm cự chút hơi tàn đi tới trước mặt Thẩm Quy Nghiễn, hung dữ ra lệnh cho đám tùy tùng của mình: “Các ngươi xé hết sách của hắn cho ta, lôi tuốt bút, mực, giấy, nghiên ra đập hết, để ta xem lát nữa hắn thi bằng gì!”
Kẻ dám to gan bỡn cợt nàng sẽ phải trả giá đắt!
Đám tùy tùng lập tức xông lên đập hết mọi thứ, thứ nào không đập được thì xé nát tươm.
Những học trò vẫn còn nán lại trong phòng đều túm tụm lại, chế giễu Thẩm Quy Nghiễn, không ai chịu đứng ra giải vây cho hắn.
Đám con em nhà quyền quý ghét Thẩm Quy Nghiễn vì hắn xuất thân hàn môn mà lại giỏi hơn bọn họ; còn những người cũng xuất thân hàn môn giống Thẩm Quy Nghiễn thì lại ghen tị vì hắn leo lên được cành cao, coi hắn là kẻ phản bội.
Thẩm Quy Nghiễn cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống đất, thờ ơ mặc cho bọn họ đập phá sách vở của mình để trút giận. Thái độ của hắn cứ như thể thứ mà bọn họ đập phá không phải đồ của hắn vậy.
Cho tới khi sách bị xé nát tươm tới trang cuối cùng, Thẩm Quy Nghiễn mới hờ hững lên tiếng: “Nếu Bảo Châu học hữu có thời gian rảnh đứng đây dọa dẫm ta thì chi bằng dành thời gian đấy để đọc nhiều sách hơn, cải thiện điểm số cho môn thi buổi chiều. Suy cho cùng, nếu ngươi thua kém ta thì hẳn là họ sẽ thất vọng lắm nhỉ?”
Thẩm Bảo Châu được đám tùy tùng vây quanh, nàng lạnh mặt, đuôi mắt đỏ hồng vì giận dữ. Nàng nhếch mũi chân, túm vạt áo của hắn, bắt hắn phải nhìn thẳng vào nàng: “Ai cần ngươi lo, ngươi là cái thá gì chứ?”
“Đừng ngây thơ cho rằng ngươi cầm hộ túi sách cho bổn Quận chúa hai lần thì ta sẽ coi trọng ngươi. Ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một con chó đê tiện. Ngươi chớ có mưu toan dùng mưu hèn kế bẩn để chiếm được thứ không thuộc về mình.” Thẩm Bảo Châu ra tuyên bố đanh thép xong, không quên nhắc tới chuyện quan trọng nhất:
“Chiều nay, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn truyền đáp án cho bổn Quận chúa. Nếu ta còn thấy ngươi dám bỡn cợt ta một lần nữa thì ta sẽ không chỉ xé nát mỗi sách của ngươi, không cho ngươi thi đâu.” Nếu không phải Thẩm Quy Nghiễn vẫn còn hữu dụng thì nàng đã đập nát tay hắn rồi chứ đâu phải chỉ đập giấy, nghiên của hắn.
Nghe vậy, Thẩm Quy Nghiễn chau mày, tỏ ra khó xử, đồng thời gỡ tay nàng khỏi vạt áo của hắn: “Chẳng lẽ Bảo Châu học hữu quên là chiều nay thi cưỡi ngựa bắn cung hay sao?”
Thẩm Quy Nghiễn bất ngờ phát hiện ra một đặc điểm của Thẩm Bảo Châu, đấy là vừa nói chuyện ngang ngược lại vừa to gan.
“Ngươi!” Bảo Châu tức giận, chỉ thẳng tay vào mũi Thẩm Quy Nghiễn.
“Chẳng lẽ Thẩm học hữu không biết rằng việc tùy tiện chỉ tay vào người khác là rất bất lịch sự à?” Thẩm Quy Nghiễn gạt ngón tay của Thẩm Bảo Châu đi, nắm tay nàng trong lòng bàn tay hắn.
Khoảnh khắc cầm tay Thẩm Bảo Châu, Thẩm Quy Nghiễn mới nhận ra tay nàng nhỏ và mềm biết bao, chẳng khác nào một nắm bông gòn.
“Được thôi, nếu chiều nay thi cưỡi ngựa bắn cung thì ta chẳng cần phải tha cho tay của ngươi nữa.” Thẩm Bảo Châu cười nhếch mép dữ dằn và tàn nhẫn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận