Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-28 20:11:13

Bảo Châu cầm túi hạt dẻ trở lại chỗ ngồi, tinh thần ỉu xìu như trái cà tím gặp phải sương giá.
Mong muốn được chia sẻ niềm vui trở thành Quận chúa với các nàng cũng phai nhạt, trong lòng Thẩm Bảo Châu chỉ mải nghĩ làm thế nào để che giấu thân phận thiên kim giả của mình. Từ thái độ của họ với Tiêu Vũ Nhu, nàng đã có thể tưởng tượng ra một khi họ biết nàng cũng là thiên kim giả thì chắc chắn kết cục của nàng sẽ rất thê thảm.
Ngay cả khi Thẩm Quy Nghiễn vào phòng, Thẩm Bảo Châu vẫn không ngẩng đầu lên, mắt đờ đẫn nhìn xa xăm, vô định, như thể bức tường trắng đằng xa có Hoàng Kim Ốc hay Nhan Như Ngọc*.
*Hoàng Kim Ốc, Nhan Như Ngọc là những điển cố được dùng để chỉ cuộc sống giàu sang hay cuộc hôn nhân tốt đẹp có được nhờ việc đọc sách.
Thẩm Quy Nghiễn mím môi, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Bảo Châu, để chiếc túi sách màu vàng có thêu hình con vịt nhỏ ngây thơ lên bàn.
Mọi người xung quanh đang ồn ào lập tức im phăng phăng khi thấy hắn đi lại chỗ Thẩm Bảo Châu, nghĩ thầm không biết hắn muốn làm gì.
Thẩm Quy Nghiễn đứng trước mặt nàng một lát mà nàng vẫn chẳng hề để ý tới hắn, cho hắn có thêm nhiều thời gian để quan sát nàng.
Trong ánh nắng sớm mai, có lẽ do lúc nãy nàng đi quá nhanh nên một vài sợi tóc mà ban đầu nàng đã dùng nước hoa quế chấm ướt cho xẹp xuống, giờ đã lại vểnh lên, lay nhẹ theo gió, như mấy cây lúa lép mọc cao hẳn lên trong ruộng, khiến người ta ngứa tay, muốn nhổ nó đi.
Thẩm Quy Nghiễn nắm hờ tay, gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Túi sách của ngươi này.”
“Ồ.” Thẩm Bảo Châu đang mải nghĩ ngợi, ỉu xìu đáp lại một tiếng, ngay cả tiếng nói chuyện nghe cũng thiếu sức sống.
Thẩm Quy Nghiễn không khỏi ngạc nhiên, nhướng mày. Hôm qua hắn xách giúp túi sách của nàng vào đây còn bị nàng mắng, không chịu đụng vào chiếc túi sách mà hắn đã cầm. Chẳng lẽ hôm nay nàng đột nhiên đổi tính hay là bị sốc vì chuyện nào đó?
“Bảo Châu học hữu, lần này ngươi không mở túi sách ra kiểm tra à? Nếu ngươi không kiểm tra mà lát nữa phát hiện ra mất đồ thì sao?” Thẩm Quy Nghiễn thiện ý nhắc nhở Thẩm Bảo Châu nhưng thực ra cũng chỉ là kiếm cớ để nói chuyện với nàng mà thôi.
Mãi tận giờ, Thẩm Bảo Châu mới ngẩng lên, lạnh lùng nhìn hắn: “Sao ngươi phiền phức thế, ta bảo ngươi cút thì ngươi cút đi, còn đứng lại đây lải nhải gì vậy?”
Tại sao Thẩm Quy Nghiễn chẳng hề tinh ý chút nào vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng đang buồn bực hay sao?
“Bảo Châu, có phải ngươi cũng đang lo lắng không?” Trương Oản Tình chán nản, lê đôi chân uể oải đi lại chỗ Thẩm Bảo Châu, vỗ vai nàng, khóe mắt rưng rưng giọt lệ buồn thương: “Ta hiểu, hôm nay lúc nghe tin sắp có một kỳ thi nhỏ, tâm trạng ta cũng giống hệt ngươi. Cơ mà không sao đâu, chỉ cần cắn răng chịu đựng là sẽ qua thôi.”
“Hả, kỳ thi nhỏ, kỳ thi nhỏ gì?” Thẩm Bảo Châu ngơ ngác.
“Hôm nay là ngày mười lăm rồi.” Trương Oản Tình chỉ còn sót lại một hơi cuối cùng, nói lại một lần nữa như u hồn: “Tại sao trên đời này lại có một ngày độc ác như ngày mười lăm chứ! Ta kiến nghị nên xóa bỏ ngày mười lăm, để học trò có môi trường học đường lành mạnh, tốt đẹp!”
“Mười, mười lăm?” Thẩm Bảo Châu run tay, hỏi lại, hai mắt nhìn đăm đăm.
Học sĩ Thái Học viện kẹp một quyển sách dưới nách bước vào phòng, nói ngắn gọn: “Nộp hết sách vở lên đây, sau một nén nhang nữa sẽ bắt đầu thi.”
Mỗi tháng Quốc Tử Giám đều tổ chức kỳ thi nhỏ một lần, trước kỳ nghỉ sẽ có một lần kỳ thi lớn, thứ hạng của học trò mỗi lần thi đều sẽ được dán trên bảng bố cáo để khích lệ học trò phấn đấu.
Thế nhưng từ ngày nhập học tới nay, cả Bảo Châu và Trương Oản Tình vẫn luôn xếp nhất và nhì từ dưới lên.
Nếu như chỉ xếp bét bảng thì các nàng cũng chẳng buồn mấy. Điều làm các nàng khó chịu nhất là mỗi lần họ thi kỳ thi nhỏ xong, chẳng những Quốc Tử Giám sẽ công khai thành tích trên bảng bố cáo mà còn bắt họ cầm giấy thành tích của mình về cho phụ mẫu ký tên, việc này có thể nói là mất mặt tới tận cùng.
Ngoài phiếu điểm của bản thân ra, giấy thành tích còn gửi kèm theo một bảng tổng hợp thành tích của học trò toàn học đường. Trong triều có rất nhiều quan viên không ưa nhau, nếu đấu không lại người mình ghét ở trên triều thì vẫn có thể xem trò cười của con họ.
Thật đáng ghét! Tại sao trên đời này lại có hạng tiểu nhân thất đức như vậy chứ!
“Bảo Châu, ngươi nói xem sau ngày hôm nay qua đi, liệu ta có thể sống để nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai không?” Trương Oản Tình nghĩ tới bữa sáng nay, mẫu thân chuẩn bị cho mình các món bánh Trạng Nguyên, cháo Cập Đệ, giò kho bằng giò trước*, rồi nàng ấy lại nghĩ tới khuôn mặt cười rất mực hòa ái của phụ thân, bỗng thấy cuộc đời thật vô vọng, phụ mẫu đều gây áp lực cho mình.
*Bánh Trạng Nguyên là một loại bánh làm từ bột gạo tẻ đúc thành khuôn hình chiếc mũ của Trạng Nguyên, thường được các sĩ tử ăn để lấy may. Cháo Cập Đệ là một món cháo gạo tẻ nấu với gan và thận heo, được đặt tên Cập Đệ nghĩa là thi đỗ, còn món giò heo kho bằng giò trước lại có từ “giò trước” đồng âm với từ “đề bảng” (đề danh bảng vàng).
Mỗi lần thi, chỗ ngồi của các học trò đều được xếp giãn cách nhau để phần nào tránh gian lận. Vị trí chỗ ngồi không do học chính quyết định mà được quyết định nhờ rút thăm.
Khéo thay, lần này vị trí mà Thẩm Bảo Châu rút trúng lại ngay sau lưng Thẩm Quy Nghiễn.
Học sĩ tuyên bố chuẩn bị đến giờ thi, yêu cầu các học trò di chuyển tới vị trí ngồi thi, sau đó ông ấy lập tức đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=7]

Khoảng thời gian còn lại vừa đủ để đám học trò rên rỉ đôi câu.
“Này, lát nữa ngươi nhờ truyền đáp án cho ta, nghe chưa?” Thẩm Bảo Châu sợ Thẩm Quy Nghiễn không chịu nhắc bài cho mình nên dọa dẫm: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nghe lời bổn Quận chúa thì bổn Quận chúa có cả trăm cách khiến ngươi không thể tiếp tục theo học ở Quốc Tử Giám được nữa.”
Dáng vẻ cố ý tỏ ra hung dữ nhe răng trợn mắt của Thẩm Bảo Châu chẳng những không làm Thẩm Quy Nghiễn sợ hãi mà trái lại, hắn lại cảm thấy nàng cực kỳ giống một nhóc mèo con không xin được quà nên tức giận, xòe bàn chân mềm mại của mình ra.
Nếu như ví Thẩm Bảo Châu như một chú mèo thì nhiều khả năng nàng là loại mèo mà khi nào muốn được cho ăn thì mới sáp lại gần, còn khi đã ăn no rồi thì sẽ ngoảnh mặt bỏ đi, không còn biết người đã cho nó ăn là ai nữa.
Thẩm Quy Nghiễn bỗng muốn chơi đùa với mèo con. Nhờ lợi thế chiều cao nên hắn có thể nhìn thấy rõ từng cọng lông mi của Thẩm Bảo Châu, hàng mi của nàng dày và cong như một chiếc quạt hương bồ nhỏ xinh.
Hôm nay, trên mái tóc của nàng cài một cây trâm hình đóa hoa hải đường, nhụy hoa được điểm xuyết bằng hạt trân châu, cực kỳ tôn lên nhan sắc của nàng.
Tiếng nói trong trẻo, mát lành của thiếu niên ẩn chứa ý cười: “Nếu như ta giúp ngươi thì ta được lợi lộc gì nào?”
“Được giúp đỡ bổn Quận chúa là phước phần lớn lao của ngươi.” Thẩm Bảo Châu kiêu ngạo trợn mắt trừng Thẩm Quy Nghiễn.
Nàng không nhờ ai khác giúp mình mà lại nhờ Thẩm Quy Nghiễn, chỉ riêng điểm này thôi, Thẩm Quy Nghiễn đã phải mang ơn nàng rồi.
“Tuy có tiếng là phước phần nhưng phước phần này lại không có giá trị gì trong thực tế, cho nên tại hạ cảm thấy mình không cần thứ phước phần này.” Thẩm Quy Nghiễn cười khẽ rồi lại nói thêm một câu tỏ ý tự giễu: “Ai bảo ta là loại nhà quê, từ nông thôn tới, chưa trải sự đời cơ chứ. Ta nghĩ hẳn là Vĩnh An Quận chúa không phải là loại người muốn người ta làm việc cho mình nhưng lại không chịu trả công xứng đáng đâu nhỉ?”
“Ngươi! Ai nói là ta không trả công? Ngươi nói đi, ngươi muốn gì? Hễ là thứ mà bổn Quận chúa có thì bổn Quận chúa đều có thể cho ngươi.” Thẩm Bảo Châu bị khích tướng, lập tức tuyên bố ngay.
Thực ra, trong lòng nàng cũng hơi chột dạ. Bởi đúng là xưa nay nàng bắt người ta làm việc cho mình, chưa từng phải trả công cho người ta, chỉ cần nói mình là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công thì chắc chắn sẽ có nhiều người muốn nịnh bợ nàng, khóc lóc, nài nỉ nàng hãy sai khiến họ.
Nghĩ kỹ thì một tên nhà quê chưa từng trải đời như hắn chắc chắn sẽ đòi nàng trả công bằng tiền, hoặc là muốn được đại ca của nàng chỉ dạy cho.
Đúng vậy, không thể nào sai được, chắc chắn là như thế.
Thẩm Quy Nghiễn khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bảo Châu: “Thứ mà ta muốn rất đơn giản thôi, ta tin chắc Quận chúa sẽ không keo kiệt đâu.”
“Ngươi nói đi.” Không hiểu sao bỗng nhiên Thẩm Bảo Châu lại cảm thấy bất an. Nàng hoài nghi Thẩm Quy Nghiễn có ý đồ không tốt.
Thẩm Quy Nghiễn không nói ngay ra mình muốn thứ gì mà phải xác nhận lại một lần nữa với Thẩm Bảo Châu: “Nếu như Quận chúa đột ngột đổi ý thì sao?”
Thẩm Bảo Châu chau mày, không nhịn được bảo: “Chẳng lẽ bổn Quận chúa lại là hạng người lật lọng đấy hay sao? Ngươi muốn thứ gì thì mau nói đi, đừng lằng nhà lằng nhằng như con chó không biết sủa thế.”
“Được thôi, đây là Quận chúa chính miệng nói đấy nhé.” Thẩm Quy Nghiễn không tiếp tục quanh co lòng vòng nữa: “Thực ra thứ mà tại hạ muốn đơn giản vô cùng.”
Thẩm Quy Nghiễn nói xong lại dừng lời, nhìn Thẩm Bảo Châu một chút, sau đó mắt hắn sáng lấp lánh như chứa cả biển sao trời, ánh mắt nghiêm túc ngập tràn ngưỡng mộ, đôi môi mỏng hé mở, chậm rãi bật ra đúng một chữ: “Ngươi.”
???
Đầu tiên, Thẩm Bảo Châu ngẩn người, sau đó cơn giận ngút trời thiêu đốt khắp lục phủ ngũ tạng. Nàng vung tay lên tát vào mặt Thẩm Quy Nghiễn: “Hay cho một tên khốn nạn, thấp hèn, vô liêm sỉ! Bổn Quận chúa là người mà loại nhà quê thô lỗ như ngươi có quyền tơ tưởng hay sao?”
“Miếng ngọc bội đeo bên eo*.” Thẩm Quy Nghiễn bắt lấy bàn tay sắp giáng thẳng vào mặt mình của Thẩm Bảo Châu, đôi mắt luôn luôn trong trẻo, lạnh lùng của hắn lộ rõ vẻ ngơ ngác, khó hiểu: “Quận chúa phản ứng như vậy nghĩa là sao? Nếu như ngươi không muốn tặng miếng ngọc bội cho tại hạ thì cứ nói thẳng ra là được, tại sao lại định ra tay đánh ta?”

Do hai người cùng đồng thanh nói hai câu như trên cùng một lúc, cho nên bầu không khí trở nên cực kỳ lúng túng.
Thẩm Bảo Châu rút cổ tay mình ra khỏi tay Thẩm Quy Nghiễn, da mặt nóng bừng. Nàng giật miếng ngọc bội đeo bên eo ra, nói: “Hừ, chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà, cho ngươi đấy.”
“Tại sao bổn Quận chúa phải tức giận chứ? Tất cả là tại ngươi không chịu nói liền một lèo cho hết ý đấy.” Huống hồ làm gì có người ngay thẳng nào lại nói chuyện nhát gừng như hắn chứ?
Thẩm Quy Nghiễn nhận lấy miếng ngọc bội, nhíu mày nói: “Vừa rồi Quận chúa…”
“Ngậm miệng, loại người đê tiện, thấp kém như ngươi có muốn làm chó của bổn Quận chúa cũng còn chẳng đủ tư cách nữa là. Những chuyện khác ngươi có muốn cũng chẳng bao giờ được đâu. Mà không, ngay cả muốn, ngươi cũng không được phép.” Thẩm Bảo Châu trừng mắt nhìn Thẩm Quy Nghiễn, thở phì phò đi lại chỗ mà lát nữa mình sẽ ngồi thi.
Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến người đứng gần đấy: “Ngươi lại đây, lau bàn ghế cho ta đi.”
Người bị Thẩm Bảo Châu ra lệnh mới đầu ngẩn ra, sau đó mừng quýnh lên, đang định rút khăn ra lau cho nàng thì đã có người đứng chắn đằng trước.
Thẩm Quy Nghiễn mặc áo xanh, khom lưng, lộ rõ vòng eo thon và bờ vai rộng, ngón tay thon dài, trắng trẻo cầm một chiếc khăn xanh kẻ ca-rô. Hắn giũ khăn ra, sau đó lau mặt bàn và mặt ghế mà lát nữa Thẩm Bảo Châu sẽ ngồi thi.
Ánh nắng mùa xuân chiếu xuyên qua cửa sổ, tan chảy trên người thiếu niên. Những hạt bụi bay lơ lửng như thể có sự sống, nhẹ nhàng nhảy múa quanh người hắn.
Thẩm Quy Nghiễn lau cực kì nghiêm túc. Trước khi học sĩ vào phòng, hắn thu tay về và hỏi: “Ngươi hài lòng rồi chứ?”
Thẩm Bảo Châu thấy mặt bàn đã được lau sáng bóng tới mức có thể phản quang, nàng đành miễn cưỡng nhận xét: “Cũng tạm chấp nhận được.”
Tuy nhiên, không đời nào nàng lại cảm kích Thẩm Quy Nghiễn vì chuyện này, nàng chỉ cho rằng đây là chuyện mà hắn nên làm mà thôi.
Thiếu niên bị Thẩm Quy Nghiễn cướp mất cơ hội giúp đỡ mỹ nhân lặng lẽ cất khăn đi, đôi mắt ánh lên cảm xúc hối hận và tức giận. Tại sao vừa rồi mình lại không lên tiếng chứ? Nếu hắn ta lên tiếng thì người lau bàn giúp tiểu thư Bảo Châu đã là hắn ta rồi.
Học sĩ vào phòng, toàn bộ phòng học lập tức yên tĩnh.
Khoảnh khắc nhận được đề thi, Thẩm Bảo Châu cảm thấy mắt mình tối sầm lại. Nàng nhìn chăm chú vào đề thi nhưng chỉ thấy đen thui.
Nàng nhận ra được tất cả các chữ trong đề thi nhưng tại sao khi ghép chúng lại với nhau thì nàng lại chẳng hiểu gì hết vậy?
Nguy nguy hồ kỳ hữu thành công dã, hoán hồ kỳ hữu văn chương*.
Sứ quan cấp ruộng, sửa chữa nhà kho, mấy thứ này nàng đâu biết gì!
*Đây là một câu trong “Luận ngữ” ca ngợi công lao, đức độ của vua Nghiêu.
Thẩm Bảo Châu chẳng hề làm được câu nào. Nàng đang nóng ruột vò đầu bứt tai thì phát hiện ra học sĩ và Giám thừa đều đang bận việc riêng. Nàng đảo mắt một vòng, xé một góc giấy Tuyên của mình, nâng bút viết mấy chữ rồng bay phượng múa thật to, rồi vo viên lại, ném chuẩn xác cho người ngồi ngay trên mình.
Thẩm Quy Nghiễn đang làm bài, nhìn thấy viên giấy rơi từ trên trời xuống, hắn không cần đoán cũng biết đấy là kiệt tác của ai.
Hắn mở viên giấy ra xem, trên đấy là mấy chữ giương nanh múa vuốt:
Ngươi còn không mau truyền đáp án cho ta!
Nét chữ xấu như c*t chó, nhìn thôi cũng làm người ta đau cả mắt. Vậy mà khi Thẩm Quy Nghiễn đọc nó, hắn lại mường tượng ra được dáng vẻ hài hước của người viết ra dòng chữ này trong lúc tức nổ phổi.
Thẩm Bảo Châu cứ chắc mẩm rằng chẳng mấy chốc Thẩm Quy Nghiễn sẽ cung kính dâng đáp án cho mình chép. Thế nhưng nàng phải đợi gần nửa nén nhang mà vẫn không thấy Thẩm Quy Nghiễn có ý định truyền đáp án cho mình. Bấy giờ nàng mới hiểu ra mình đã bị lừa!
Sau khi nhận ra bản thân bị mắc lừa, Thẩm Bảo Châu co chân đá vào ghế ngồi của Thẩm Quy Nghiễn.
Một cú.
Hai cú.
Tới cú đá thứ ba, thấy Thẩm Quy Nghiễn vẫn không có động thái gì, Thẩm Bảo Châu tức giận lại co chân đá vào mặt ghế bên dưới của hắn.
Tên khốn khiếp! Còn không mau mau viết đáp án rồi truyền cho ta!
Mặc dù liên tục bị đạp vào ghế nhưng Thẩm Quy Nghiễn vẫn phớt lờ trò quấy rối của Thẩm Bảo Châu, hắn đứng dậy, gọi: “Giám thừa.”

Bình Luận

0 Thảo luận