Đám học trò bước ra từ cổng lớn của Quốc Tử Giám, trông thấy một thanh niên vai rộng, eo hẹp, đứng bên cạnh xe ngựa trong tư thế lười biếng, thong dong. Bọn họ chỉ dám nhìn qua một lần rồi lập tức giật mình, gục đầu xuống trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta.
Trong lòng mọi người đều cố phỏng đoán thân phận của người này, đồng thời tò mò hắn ta tới đây để gặp ai.
Bảo Châu hòa vào dòng người đi ra ngoài cổng lớn, trông thấy thanh niên kia, lập tức mắt sáng lên, chạy lại đó: “Nhị ca về khi nào vậy? Chẳng thấy huynh viết thư báo trước cho Bảo Châu biết gì cả.”
Nam nhân ôm kiếm, dựa người vào bức vách, tỏa ra hơi thở xa cách với mọi người, vậy mà vừa nhìn thấy tiểu cô nương đi về phía mình, dường như những tiếng ồn ào, huyên náo xung quanh hắn ta bỗng chốc đều biến mất, khóe môi hắn ta cong lên một chút, người tinh ý cũng chưa chắc đã nhận ra: “Muội chạy chậm thôi, lỡ ngã thì sao?”
“Muội có phải trẻ con đâu, làm sao mà ngã được.” Bảo Châu lẩm bẩm cãi lại.
“Bảo Châu đã lớn rồi nhưng trong lòng nhị ca, Bảo Châu mãi mãi là trẻ con.” Thẩm Diệc Trạch vừa cười vừa nhận lấy túi sách của Bảo Châu từ tay Tuyết Bình rồi làm ảo thuật, lấy ra một món đồ chơi làm bằng đường: “Nếu như huynh viết thư cho muội thì muội sẽ không còn cảm nhận được niềm vui bất ngờ khi thấy huynh về nữa.”
Thẩm Diệc Trạch là nhị công tử của phủ Thịnh Quốc công, hiện đang giữ chức Thân vệ Đại phu chính ngũ phẩm. Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc chắn hắn ta sẽ trở thành Thịnh Quốc công đời tiếp theo.
Nhìn thấy món đồ chơi làm bằng đường, nụ cười của Bảo Châu càng thêm chân thành. Nàng híp mắt cắn một miếng, chớp nhẹ hàng mi, nói chuyện hơi ậm ờ: “Muội có thể giả vờ bất ngờ mà. Muội nhớ đại ca từng dặn khi nào muội về thì phải viết thư báo sớm cho các huynh, như vậy thì các huynh sẽ có điều để mong chờ trong khoảng thời gian chờ đợi. Cho nên muội mong là huynh cũng sẽ viết thư báo trước cho muội. Nếu không sẽ không công bằng với muội.”
“Được thôi, vậy lần sau nếu nhị ca về sớm hơn dự định thì chắc chắn huynh sẽ viết thư báo trước cho Bảo Châu của bọn huynh.” Thẩm Diệc Trạch leo lên xe ngựa, thò nửa người ra, đưa tay cho Bảo Châu: “Mời tiểu thư Bảo Châu lên xe.”
“Hừ, lần sau huynh không được tái phạm nữa nhé.” Bảo Châu cao quý và kiêu ngạo đặt tay mình vào lòng bàn tay nhị ca, nhác thấy Thẩm Quy Nghiễn đi ở đằng sau bèn đánh mắt đầy khiêu khích và tự đắc.
Nhị ca của ta thương ta nhất, ngươi chết chắc rồi!
Thẩm Diệc Trạch cũng chú ý tới ánh mắt của Bảo Châu, đôi mắt hắn ta tựa như ngấm sương lạnh khi liếc nhìn Thẩm Quy Nghiễn ở đằng xa, sau đó hắn ta gật đầu đầy lạnh lùng.
Lần này Thẩm Diệc Trạch nhận được thư mẫu thân gửi nên mới trở về, trong thư đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Tuy vậy, hắn ta không hề quen biết gì vị đệ đệ này, chẳng qua nể tình đối phương cùng chảy chung dòng máu Thẩm gia, mẫu thân lại liên tục thúc giục nên hắn ta mới gấp gáp trở về gặp mặt.
Mặc dù Thẩm Diệc Trạch tỏ thái độ hết sức lạnh lùng với Thẩm Quy Nghiễn nhưng ngay khi quay sang nhìn Thẩm Bảo Châu, nét lạnh lùng trên hàng mày của hắn ta lập tức như mùa đông giá rét gặp được dòng nước ấm, thoáng chốc xuân về hoa nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=5]
Hắn ta cưng chiều xoa đầu Thẩm Bảo Châu: “Lần trước muội nói muốn có một khối ngọc ở Bắc Địa để dùng làm trâm. Nhị ca không biết muội thích ngọc màu gì nên mang về mỗi loại một ít, chỗ còn thừa có thể dùng để chế tác một bộ trang sức cài tóc cho muội.”
Bảo Châu nghe nhắc đến quà, lập tức ngừng ăn món đồ chơi bằng đường, vui vẻ ôm nhị ca làm nũng, bầu má trắng mềm cọ vào cánh tay của hắn ta: “Nhị ca tốt quá chừng, Bảo Châu thích nhị ca nhất.”
“Bảo Châu thích nhị ca nhất hay thích đại ca nhất?” Thẩm Diệc Trạch nheo mắt, cực kỳ tận hưởng động tác làm nũng của Thẩm Bảo Châu.
“Nhị ca, nhị ca, nhất định là nhị ca rồi!” Bảo Châu thì thầm. Dù sao thì hôm nay nàng thích nhị ca nhất nhưng không có nghĩa là ngày mai nàng vẫn thích nhị ca nhất.
Kể từ khi Thẩm Diệc Trạch lộ diện cho tới khi rời đi, hắn ta chỉ nhìn vị đệ đệ bị bế nhầm đúng một lần, hơn nữa thái độ còn rất lạnh lùng, thậm chí còn thua cả người dưng.
Thẩm Quy Nghiễn chẳng hề ngạc nhiên trước phản ứng của Thẩm Diệc Trạch, nếu như Thẩm Diệc Trạch tỏ ra quá nhiệt tình thì mới là có vấn đề. Suy cho cùng đối với Thẩm gia, hắn vốn là một người lạ, hắn chỉ là một người lạ mang dòng máu Thẩm gia, chỉ thế thôi.
Hắn về Thẩm gia vốn cũng không phải để tìm kiếm tình thân.
Thẩm Diệc Trạch vừa về tới phủ lập tức được Tống ma ma đã chờ sẵn ngoài cửa lớn hồi lâu mời đến Tĩnh Xuân viện.
“Mẫu thân tìm huynh có việc, huynh qua đó đã. Quà huynh mang về cho muội đã để ở nội viện của muội rồi. Nếu muội còn thiếu gì hay muốn có thêm gì thì nhớ nói cho nhị ca biết, biết chưa?” Trước khi đi, Thẩm Diệc Trạch không yên tâm nên lại cảnh cáo đám nha hoàn, bà tử theo hầu Thẩm Bảo Châu để đề phòng bọn ác nô dám cả gan bắt nạt chủ.
“Bảo Châu biết rồi, cảm ơn nhị ca. Bảo Châu biết ngay nhị ca thương Bảo Châu nhất mà.” Thấy có quà cho mình, Thẩm Bảo Châu cười cực kỳ ngoan ngoãn, không khỏi tò mò lần này ngoài ngọc ra, nhị ca còn mang quà gì về cho mình.
“Muội biết nhị ca thương muội là được rồi.” Thẩm Diệc Trạch bẹo má Thẩm Bảo Châu, thấy nàng vẫn vô tư như trước đây, hắn ta không khỏi bật cười.
Nếu Bảo Châu của hắn ta cứ mãi như vậy thì tốt.
“Nhị thiếu gia, xin ngài đừng để phu nhân phải chờ quá lâu.” Nếu là trước đây, đương nhiên Tống ma ma sẽ rất vui khi thấy tình cảm hai huynh muội nhị thiếu gia và đại tiểu thư hòa thuận. Thế nhưng từ khi biết đại tiểu thư không phải máu mủ thực sự của Thẩm gia, lúc nhìn thấy hai huynh muội vui cười với nhau, bà ấy lại không khỏi nhíu mày.
Ở nhà khác, cho dù huynh muội thân thiết với nhau tới đâu thì cũng không thân tới mức chẳng coi ai ra gì như hai huynh muội này, Tống ma ma rất sợ bọn họ nảy sinh tình cảm khác. Bà ấy cần phải báo lại việc này cho phu nhân biết mới được.
“Được rồi, ta biết rồi.” Thẩm Diệc Trạch tỏ ra hơi cáu kỉnh. Bị Tống ma ma thúc giục liên tục, hắn ta chỉ nói thêm với Thẩm Bảo Châu vài câu rồi miễn cưỡng đi tới Tĩnh Xuân viện.
Hai chủ tớ một trước một sau đi vào thùy hoa nguyệt lang*.
*Thùy hoa nguyệt lang là lối đi cong hình bán nguyệt, có mái che, xà ngang gỗ có chạm trổ họa tiết hình hoa.
Cho tới khi không còn nhìn thấy bóng váy vàng nhạt của Thẩm Bảo Châu nữa, Thẩm Diệc Trạch mới ngừng cười, chắp hai tay sau lưng, giận tái mặt hỏi: “Tống ma ma đã làm cho phủ ta được bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Tống ma ma cười đáp: “Bẩm nhị thiếu gia, nô tì đã làm được hai mươi năm rồi, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, nhớ thuở nào nhị thiếu gia còn mới bi bô tập nói mà chớp mắt đã lớn thế này rồi.”
Bà ấy là người hầu lâu năm trong phủ, lại là nhũ mẫu của nhị thiếu gia, cũng có uy gần bằng một nửa chủ nhân.
“Tống ma ma đã làm việc lâu năm trong phủ, hẳn phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không, chuyện gì nên nhìn, chuyện gì không.” Ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Diệc Trạch sắc lạnh như một lưỡi dao.
Tống ma ma cả kinh, lưng toát mồ hôi lạnh, nghe vậy bà ấy đã hiểu ra tất cả.
Ánh nắng chiếu vào người vốn ấm áp là vậy, nhưng giờ đây bà ấy chỉ còn thấy lạnh thấu xương.
Con mèo lười nằm trên bờ tưởng, không biết nhìn thấy gì mà kêu lên thất thanh rồi co giò bỏ chạy.
Bên trong Tĩnh Xuân viện trồng vài cây mai trắng để điểm xuyết vẻ tao nhã cho khoảng sân. Thẩm mẫu đã ốm triền miên từ đầu mùa đông tới giờ. Dù cho hiện tại đã là tháng ba xuân nhưng trong phòng vẫn phải đốt than, trước hiên nhà vẫn còn treo mành trúc.
Thẩm Diệc Trạch mặc thường phục, vén rèm đi vào trong phòng, dừng lại khi tới gần tấm bình phong có thêu cành mai đỏ rụng hoa trong tuyết. Dù đã biết rõ nhưng hắn ta vẫn hỏi: “Mẫu thân tìm nhi tử có chuyện gì vậy ạ?”
Thẩm mẫu đeo băng trán màu xanh thêu họa tiết áng mây và đính một viên bạch ngọc. Bà ấy được nha hoàn dìu ra ngoài noãn các, trông thấy nhị nhi tử đã rời kinh hơn một tháng, không khỏi trách hắn ta: “Còn chuyện gì nữa ngoài chuyện liên quan tới việc đệ đệ của con nhận tổ quy tông.”
Nếu như không tại sai sót của bà ấy năm xưa thì Thẩm Quy Nghiễn đâu phải lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, chịu bao khổ cực. Mỗi lần nghĩ tới những năm tháng gian khó mà hắn đã trải qua, trái tim Thẩm mẫu đau như bị dao cứa.
Thẩm Diệc Trạch nhíu mày: “Nhưng Bảo Châu đã sống trong phủ mười lăm năm, cũng coi chúng ta là người nhà suốt mười lăm năm, nếu như tùy tiện tuyên bố thân phận của tiểu đệ với người ngoài thì e là người ta sẽ đoán ra được gì đó, gây ảnh hưởng đến Bảo Châu.”
“Nhưng…” Thẩm mẫu không khỏi dao động khi nghe Thẩm Diệc Trạch nhắc tới Bảo Châu.
Dù biết Thẩm Bảo Châu không phải máu mủ của mình, hơn nữa năm xưa, nếu không tại sự ích kỷ của mẫu thân nàng thì hai đứa trẻ đã không bị tráo đổi thân phận, nhưng biết thì biết, Thẩm mẫu vẫn không thể dứt bỏ được tình cảm với Thẩm Bảo Châu. Dù sao đi nữa, Bảo Châu cũng đã được bà ấy nuôi lớn, tính cách hồn nhiên, ngây thơ lại khéo miệng hơn hẳn hai nhi tử.
Thẩm Diệc Trạch dìu mẫu thân ngồi xuống chiếc ghế gỗ trắc khảm san hô. Hắn ta biết rõ mẫu thân là người dễ mềm lòng, cũng dễ thuyết phục nên cười nói: “Chi bằng chúng ta nói với người ngoài là nhận tiểu đệ làm dưỡng tử. Một là có thể để tiểu đệ nhận tổ quy tông, hai là cũng không làm Bảo Châu buồn, tránh nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực do biết mình không phải con ruột của Thẩm gia. Mẫu thân phải hiểu rằng từ nhỏ Bảo Châu đã là người giàu lòng tự trọng và hết sức nhạy cảm. Nếu như mọi người đều biết muội ấy không phải tiểu thư của Thẩm gia mà là đứa bé bị bế nhầm năm xưa, lại còn trời đất xui khiến hưởng thụ mười lăm năm vinh hoa phú quý vốn nên thuộc về người khác, chẳng lẽ mẫu thân không lo Bảo Châu sẽ áy náy mà bỏ nhà ra đi hay sao?”
“Hiện tại chúng ta chỉ biết tiểu đệ mang dòng máu của Thẩm gia, là nhi tử của Thẩm gia, còn ngoài ra không hề biết gì khác. Làm sao mẫu thân dám khẳng định trong mười mấy năm qua, đệ ấy không oán hận chúng ta, không căm hận Bảo Châu đã cướp đoạt thân phận của đệ ấy?”
“Nhưng…” Thẩm mẫu biết nhị nhi tử nói đúng nhưng chẳng dễ gì mới tìm lại được tiểu nhi tử mà lại không thể công khai khôi phục thân phận cho hắn, đã vậy còn phải nhận hắn làm dưỡng tử thì quả là bất công cho hắn quá.
Thẩm Diệc Trạch nhìn ra sự do dự của mẫu thân, hắn ta bèn khuyên: “Lúc mẫu thân sai người đi điều tra gốc gác của Bảo Châu, chắc cũng đã biết mẫu thân của Bảo Châu đã ốm mất từ mấy năm trước. Hiện tại chúng ta là thân nhân duy nhất của muội ấy. Nếu như chúng ta cũng ruồng rẫy muội ấy thì muội ấy sẽ buồn khổ biết bao. Nếu tiểu đệ thực sự là một người lương thiện, đến lúc đó chúng ta sẽ công khai thân phận thật của đệ ấy với mọi người sau. Con tin là tiểu đệ sẽ không bận tâm chuyện này.”
“Đại ca cũng nghĩ giống con. Bảo Châu là muội muội của chúng con, cũng là người thân mà chúng con không thể thiếu.”
Lúc này Bảo Châu không hề biết nhị ca và mẫu thân sẽ nói những gì. Theo thời gian trôi đi, trái tim nàng càng ngày càng trĩu nặng.
Thế nhưng nàng lại không cam lòng trở về Lâm Lang viện. Đương lúc nàng do dự có nên đẩy cửa đi vào hay không thì tình cờ chạm mắt với Thẩm Quy Nghiễn đang đứng bên kia bức tường hoa.
Nơi này không phải là Quốc Tử Giám nên Thẩm Bảo Châu không sợ Thẩm Quy Nghiễn sẽ nói gì với người khác. Nàng hùng hổ đi tới, sai nha hoàn chặn đường hắn lại.
Lúc bước tới gần, Thẩm Bảo Châu mới nhận ra Thẩm Quy Nghiễn cao hơn mình hẳn một cái đầu. Lúc nói chuyện với hắn, nếu không muốn thua về mặt khí thế thì nàng phải ngẩng mặt lên.
“Giờ ngươi đang đắc ý lắm có phải không?” Vì ghét Thẩm Quy Nghiễn cao hơn mình quá nhiều nên Thẩm Bảo Châu tiện tay ngắt một bông hoa trà, tức giận ngắt cánh hoa, gom vào lòng bàn tay rồi ném vào mặt hắn.
“Đắc ý vì chuyện gì cơ?” Thẩm Quy Nghiễn miết bụng ngón tay vào nhau, nhất thời không đoán ra được nguyên nhân làm Thẩm Bảo Châu nổi giận.
“Còn vì gì nữa? Ngươi tính giả ngây giả dại đấy à?” Từ lúc nhị ca trở về, Thẩm Bảo Châu cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa nên lại quay về với vẻ vênh váo, đắc ý như trước đây. Nàng hất cao cằm, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù mẫu thân khăng khăng muốn cho ngươi nhận tổ quy tông thì cũng vô nghĩa thôi. Người mà đại ca và nhị ca thương yêu nhất chỉ có một mình ta. Ta khuyên ngươi đừng tơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Vị trí Thế tử là của nhị ca, còn vị trí đại tiểu thư Thẩm gia lại càng sẽ không đổi thành tiểu thiếu gia Thẩm gia không rõ thật giả như ngươi! Nếu ngươi có chút lòng tự trọng và biết tự lượng sức mình thì nên cút khỏi đây đi! Ngươi phải biết rằng ở cái nhà này, chẳng ai chào đón ngươi cả. Ngươi đến đây chỉ tổ làm bọn ta cảm thấy mất mặt và bị sỉ nhục.”
Dù cho mẫu thân đã nói vị trí đại tiểu thư Thẩm gia của nàng sẽ không thay đổi nhưng dù học không giỏi, không có nghĩa là đầu óc nàng thực sự ngu dốt.
Một khi mẫu thân công khai thân phận của Thẩm Quy Nghiễn với người ngoài, chắc chắn sẽ có người tra rõ ngọn ngành chuyện năm xưa. Cho dù bọn họ không nói ra miệng nhưng ai mà biết được, có khi trong lòng bọn họ lại thầm mắng nàng chiếm nhà người khác, tham lam vinh hoa phú quý. Thế gia vẫn luôn có thói nịnh bợ kẻ mạnh và ức hiếp kẻ yếu như vậy mà.
Đến lúc đó, thân phận khó xử của nàng sẽ bị thế gia ghét bỏ, còn hàn môn thì nàng đã đắc tội với bọn họ từ lâu. Huống hồ, nàng đã hưởng thụ thân phận đại tiểu thư Thẩm gia mười mấy năm, tại sao phải chắp tay nhường cho kẻ khác? Dù hắn là thiếu gia thật thì cũng không thể được!
“Vậy ra ngươi cũng nghĩ như vậy à?” Thẩm Quy Nghiễn mím chặt môi, ngoảnh mặt né mấy cánh hoa mà Thẩm Bảo Châu ném.
Những cánh hoa đỏ thắm rơi rụng lả tả, để lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ ở đằng sau.
Cho dù hắn chỉ mặc áo vải thô, dây cột tóc chỉ là một miếng vải trắng bạc phếch, nhưng vẫn không át đi được vẻ ngoài tuấn tú của hắn. Phải thừa nhận rằng Thẩm gia không có ai không đẹp.
Đầu óc Thẩm Bảo Châu bỗng nhiên chẳng thể nghĩ được gì, nàng chau mày hỏi: “Gì cơ?”
“Bảo Châu cũng không hoan nghênh ta trở về à?” Hàng mi dài của Thẩm Quy Nghiễn cụp xuống, giọng mũi hơi nặng, để lộ nỗi cô đơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận