Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạt Kiều

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-10 00:26:35
Bao giờ tháng ba cũng rả rích mưa xuân, mưa mãi không tạnh, thành ra chỉ vừa mặc chiếc váy lụa mới đi ra ngoài một lát thôi là đã chẳng khác nào chú trâu tắm bùn lăn lộn dưới đất.
Quốc Tử Giám đã tan học từ lâu nhưng lúc này trong trường vẫn còn mấy công tử, tiểu thư ăn mặc xa hoa đang dồn một thiếu niên gầy gò vào một góc, bật cười hả hê trước dáng vẻ nhếch nhác của hắn.
Thiếu nữ cầm đầu mặc chiếc áo cổ vuông màu vàng nhạt, chân váy lụa xếp nếp màu xanh sẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Trước ngực Thẩm Bảo Châu đeo một chiếc khóa trường mệnh đúc bằng bạc trắng, hai cây trâm linh lan trắng muốt cài bên búi tóc đong đưa theo từng chuyển động của nàng. Thẩm Bảo Châu nhặt cuốn sách của thiếu niên bị rơi dưới đất lên, xé mạnh tay thành những mảnh nhỏ rồi ném hết lên đầu thiếu niên. Sau đó, nàng còn vênh váo tự đắc, cảnh cáo hắn: “Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, nếu lần sau ngươi còn dám giỏi hơn Tấn Vương ca ca nữa thì thứ ta xé không phải chỉ đơn giản là sách vở của ngươi đâu.”
Đám đàn em của Thẩm Bảo Châu lập tức phụ họa: “Đúng đấy, loại người xuất thân bần hàn như ngươi được học tại Quốc Tử Giám là đã phải cảm ơn trời đất rồi, thế mà ngươi còn không biết trời cao đất dày, dám giỏi hơn Tấn Vương điện hạ. Sao ngươi không nhìn lại xem bản thân đáng giá mấy xu?”
“Theo ta thì đáng lẽ ra Quốc Tử Giám không nên cho bọn hàn môn vào học, chẳng những tự nhiên làm nơi đây bị mất giá mà chúng ta còn khó lòng biết được bọn khố rách áo ôm này có giữ tay chân sạch sẽ hay không. Ta thấy người ngợm tên này bẩn như thế, chẳng rõ đã bao lâu không tắm rửa rồi.”
“Ôi chao, chúng ta phải tránh xa tên này ra thôi. Chưa biết chừng trên người đám dân nghèo như hắn lại có mầm bệnh gì đó đấy.”
Thẩm Bảo Châu bỏ mặc cho đám đàn em mỉa mai Thẩm Quy Nghiễn, sau đó hất cằm đầy kiêu ngạo, liếc nhìn Thẩm Quy Nghiễn vẫn đang giữ im lặng: “Sao hả? Bổn tiểu thư có nói gì không đúng à?”
Đám đàn em hiểu ý Thẩm Bảo Châu bèn bước tới đẩy người Thẩm Quy Nghiễn: “Ngươi không nghe thấy Bảo Châu tỷ nói chuyện với ngươi à? Ngươi bị điếc hay bị câm hả?”
Thiếu niên bị xô ngã xuống đất, trên người chỉ mặc một chiếc áo vải bạc phếch vì giặt đi giặt lại nhiều lần, gấu áo đã xù hết cả. Lúc này, chiếc áo vải ấy đang bọc lấy cơ thể gầy gò mà cứng cỏi kia, mặc cho gió mạnh thổi thốc vào trong áo.
“Các ngươi muốn ta nói gì?” Giọng nói của thiếu niên cực kì êm tai, réo rắt tựa như tiếng trúc gõ vào mái hiên kết băng giữa mùa đông.
Thẩm Quy Nghiễn đứng dậy, không thèm để ý tới mình mẩy nhếch nhác, vẫn nhếch môi châm chọc: “Chẳng lẽ các ngươi muốn ta nói các ngươi ỷ thế hiếp người, lấy quyền đè người, hay là muốn ta cũng vẫy đuôi cười bồi giống như những người từng bị các ngươi bắt nạt, biến thành con chó cho các ngươi ăn hiếp?”
Còn về phần tên Tấn Vương mà Thẩm Bảo Châu nhắc tới thì Thẩm Quy Nghiễn lại càng coi thường hơn. Một kẻ ngu dốt tới mức chỉ chép thôi mà còn chép không xong, thật chẳng đáng để hắn phải phí lời.
Quả nhiên bọn ngu thì lại hay chơi với nhau, bất kể sang hèn.
“Người như ngươi mà cũng xứng làm chó của bổn tiểu thư hay sao? Sao không nhìn lại xem bản thân có đủ tư cách hay không đã. Đâu phải ai cũng được làm chó của bổn tiểu thư.” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Bảo Châu vẫn còn đôi chút hồn nhiên. Hễ nghĩ tới chuyện hôm nay học chính phê bình Tấn Vương ca ca mà lại biểu dương một tên khốn bốc mùi hôi hám là nàng lại thấy bực mình.
Nếu không phải tại hắn thì đáng lẽ ra hôm nay Tấn Vương ca ca đã nhận lời cùng về nhà với nàng rồi!
Tên đàn em phụ họa: “Phải đấy, ngươi không nhìn lại thân phận của mình đi! Bảo Châu tỷ của bọn ta đường đường là đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công! Nàng ấy muốn giẫm chết ngươi thì dễ chẳng khác nào giẫm chết một con kiến. Nếu ngươi thức thời thì mau quỳ xuống, dập đầu lạy Bảo Châu tỷ, sau này nhìn thấy Bảo Châu tỷ thì nhớ phải đi đường vòng.”
Có tên nhanh nhảu nhấn vai Thẩm Quy Nghiễn xuống, tính đạp vào xương bánh chè để ép hắn phải quỳ xuống. Thế nhưng điều lạ lùng là hắn ta còn chưa kịp đạp vào người Thẩm Quy Nghiễn thì đã ngã sấp mặt xuống đất, quá là quỷ dị.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên đứng lặng người trong cơn gió lạnh không có nửa phần khom sống lưng thanh cao, thậm chí ánh mắt còn ngập tràn vẻ đùa cợt và chế giễu.
Thẩm Bảo Châu nhếch môi đầy xấu xa, ngoắc một ngón tay, ngón tay trắng như ngọc, đầu ngón tay hồng hào như đóa anh đào: “Các ngươi đè hắn xuống cho ta. Ta muốn xem rốt cuộc hắn có thể cứng cỏi đến đâu.”
Với loại người cứng cỏi như hắn, nếu không dạy cho một bài học thì e là chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Đám đàn em nghe lệnh, lập tức đổ xô tới đè Thẩm Quy Nghiễn xuống.
Song lần này cũng giống như khi nãy, mỗi khi bọn chúng sắp tóm được hắn thì hắn lại thoát được. Sau vài ba lần như vậy, cuối cùng bọn chúng cũng hiểu ra mình bị Thẩm Quy Nghiễn giỡn như giỡn với khỉ!
Tất nhiên Thẩm Bảo Châu cũng đã phát hiện ra vấn đề. Nàng bực tức quát to: “Ta ra lệnh cho các ngươi bắt hắn lại cho ta!”
Lúc này, học chính ở đằng xa nghe được động tĩnh bèn quát lớn: “Đã tan học rồi, các ngươi còn tụ tập ở đó làm gì?”
Thấy học chính định đi tới đây, Thẩm Bảo Châu lập tức biết sợ, lũ đàn em cũng rụt vòi lại.
“Thưa học chính, bọn ta sẽ về ngay.”
Trước khi rời đi, Thẩm Bảo Châu không quên hung hăng dọa dẫm: “Lần này coi như ngươi gặp may. Nếu như có lần sau, để ta xem ngươi làm thế nào mà thoát được.”
Khi Thẩm Bảo Châu và cả bọn đã đi xa rồi, thiếu niên nhếch nhác khắp người mới nhặt nhạnh lại từng mẩu sách bị nàng xé nát.
Ngón tay của thiếu niên cực kì đẹp mắt, một lớp da mỏng bọc quanh xương ngón tay dài. Sau khi làn da ấy dính bùn, trông nó càng tái nhợt và yếu đuối hơn, khiến người khác càng thêm muốn ăn hiếp hắn, muốn người ta chà đạp, làm nhục hắn một lần nữa.
Ngay cả kẽ móng tay của Thẩm Quy Nghiễn cũng dính bùn. Hắn nhặt hết các trang giấy bị xé nát vương vãi dưới đất lên, sau đó đi thẳng tới chỗ quán trà huyên náo.
Bên ngoài quán trà có một chiếc xe ngựa sang trọng khắc bốn chữ “phủ Thịnh Quốc công”.
Sau khi tan học, Thẩm Bảo Châu không về phủ ngay mà tới Như Phương Các mua bánh nướng nhân trứng muối và bánh bột củ ấu sữa bò hấp.
Chiếc xe ngựa khắc bốn chữ “phủ Thịnh Quốc công” vừa mới dừng trước cửa Như Phương Các, tên tiểu nhị tinh mắt lập tức cười nịnh nọt đưa số bánh ngọt nàng chọn cho đại nha hoàn của nàng, luôn miệng tuôn ra những lời hay ý đẹp.
Phải biết rằng đại tiểu thư của phủ Thịnh Quốc công không chỉ là con gái rượu của Thịnh Quốc công mà còn là tiểu muội được các ca ca thương yêu vô ngần. Đại ca của nàng là Tế tửu chính tứ phẩm của Quốc Tử Giám, còn nhị ca là Thân vệ đại phu chính ngũ phẩm.
Một tiểu thư cành vàng lá ngọc như thế đương nhiên phải đon đả nịnh bợ, lấy lòng, đâu thể thờ ơ được.
Đông Nhi là đại nha hoàn của Thẩm Bảo Châu. Nàng ấy cầm hộp bánh chui vào trong xe ngựa, do dự một hồi rồi vẫn phải nói: “Tiểu thư, phu nhân đã dặn bọn nô tì không được để người ăn quá nhiều bánh ngọt.”
Bảo Châu nằm nhoài trên chiếc nệm nhung trắng muốt, vươn bàn tay trắng ngần nhón một chiếc bánh ngọt trắng hồng cho vào miệng, hai má căng phồng như chú sóc: “Ta chỉ ăn vài chiếc thôi mà, có gì nhiều nhặn đâu. Hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ ai mới là chủ tử của ngươi.”
Tuy nói là chỉ ăn vài chiếc nhưng Bảo Châu lại ăn tới khi bụng căng phồng lên mới chịu dừng.
Phủ Thịnh Quốc công nằm trong ngõ Vĩnh Thanh, phủ đệ là một đại viện thất tiến thất xuất do Tiên đế ban thưởng. Trước cánh cổng sơn son có hai con sư tử đá với hàm răng sắc như sắt, trắng như bạc, uy mãnh và trang nghiêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/oat-kieu&chuong=1]

Sau khi đi qua chúng, sẽ có thể nhìn thấy phủ đệ nguy nga lộng lẫy, rường cột chạm trổ hoa văn ở bên trong.
Lúc Thẩm Bảo Châu thong thả về đến nhà, nàng bỗng phát hiện bầu không khí trong phủ hôm nay hết sức lạ lùng nhưng lại không chỉ ra được là lạ ở đâu.
Trái lại, ánh nắng mà trước đây nàng vẫn thấy ấm áp đột nhiên lại làm nàng lạnh run lập cập.
Sau khi băng qua lối đi trồng hoa cúc, Bảo Châu bất ngờ bắt gặp một bóng người xa lạ nhưng càng nhìn bóng lưng ấy, nàng lại càng thấy bất an.
Nàng chưa kịp đi lại đó hỏi thăm thì người đó đã đi khuất sau những khóm hoa cúc. Nàng bèn gọi nha hoàn lại, chau mày hỏi: “Hôm nay phủ có khách à?”
Nha hoàn cúi đầu, đáp: “Bẩm tiểu thư, hôm nay không có ai tới phủ làm khách cả.”
Lạ thật đấy, chẳng lẽ vừa rồi nàng hoa mắt nên nhìn lầm?
Còn nếu như không phải nhìn lầm thì tại sao phủ lại để hạng người nghèo mạt rệp ấy tới đây vòi tiền mà không sai người đánh đuổi? Phải biết rằng hiện tại cả đại ca, nhị ca và phụ thân của nàng đều không ở nhà.
Bảo Châu thầm thấy bất an, đang định về viện tử của mình thì chợt bắt gặp Trương ma ma hầu hạ trong nội viện của mẫu thân.
Trương ma ma búi kiểu tóc đê mã kế, dùng trâm bạc để cố định búi tóc, mặc váy mã diện thêu hoa hình tròn màu đỏ tía. Thấy Thẩm Bảo Châu đã về, bà ấy cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư về rồi, phu nhân có chuyện muốn gặp người, mời người tới nội viện một chuyến.”
Nghe vậy, Thẩm Bảo Châu cảm thấy chiếc bánh nướng nhân trứng muối trên tay không còn thơm ngon nữa. Nàng cắn nhẹ môi dưới, để lộ đôi chút bất an: “Trương ma ma nói trước cho ta biết đi, mẫu thân tìm ta vì việc gì?”
Trừ phi là đại sự, nếu không chẳng lý gì mẫu thân lại sai Trương ma ma đứng chờ nàng.
Chẳng lẽ chuyện nàng bắt nạt đồng môn đã bị bại lộ rồi?
Không thể nào, thường ngày nàng luôn rất thận trọng mà.
“Chuyện ấy thì tiểu thư cứ qua đó là sẽ biết ngay thôi.” Trương ma ma thấy tiểu thư vẫn hoàn toàn không hề hay biết gì, không khỏi thở dài.
Bà ấy quan sát đôi mắt nàng tựa như nai con ngơ ngác, rồi lại nghĩ tới đôi mắt đào hoa của người đang ở trong nội viện giống hệt với phu nhân và người của Thẩm gia.
Ôi, sao chuyện lại như thế này chứ?
Trong Tĩnh Xuân viện, loại than ngân sương tốt nhất được để trong chiếc lò mạ vàng, tỏa ra hơi ấm, xua đi cái lạnh ẩm ướt của ngày xuân. Một nhánh hồng mai được cắm trong chiếc bình bằng ngọc.
Dải băng trán đính viên ngọc lục bảo nằm bên trên hàng mày được tỉa tót ngay ngắn. Nét mặt của phụ nhân xinh đẹp vẫn còn vẻ ốm yếu, bờ mi đỏ hoe. Bà ấy cầm tay thiếu niên mãi không buông, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi con, tất cả là lỗi của mẫu thân. Nếu không phải tại mẫu thân năm đó sơ sót thì con đã không phải chịu nhiều khổ cực như vậy rồi. Để con phải chịu khổ nhiều năm như thế, cuối cùng ta cũng tìm lại được con rồi. Nếu không tìm được con, ta thật không biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông.”
Đã nhiều lần Thẩm mẫu muốn hắn nhận tổ quy tông nhưng hắn đều từ chối. Khi bà ấy tưởng như chuyện này đã vô vọng thì may sao, cuối cùng nhi tử cũng nghĩ thông suốt.
“Hôm nay con được gặp lại mẫu thân, được nhận tổ quy tông, con không còn gì để phải cảm thấy tủi thân nữa. Mong mẫu thân đừng rơi lệ vì con, nếu không con sẽ bị coi là bất hiếu. Huống chi trong chuyện năm đó, mẫu thân vốn không hề làm gì sai.” Thiếu niên thoải mái nói ra những lời ấy bằng chất giọng du dương, trong trẻo.
Hắn càng nói như vậy, Thẩm mẫu lại càng áy náy, nước mắt vừa ngừng chảy lại không cầm được, tiếp tục tuôn rơi.
Nếu không tại bà ấy thì sao máu mủ của bà ấy lại bị lưu lạc bên ngoài nhiều năm.
Tống ma ma là nhũ mẫu của Thẩm mẫu. Bà ấy đứng bên xem mẫu tử nhận nhau, không khỏi đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, tiến lên đỡ Thẩm mẫu: “Phu nhân à, tiểu thiếu gia nói đúng đó, người đừng khóc nữa. Nô tì thấy tiểu thiếu gia rất tri kỷ, biết thương người.”
“Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, nhi tử của ta bằng lòng nhận tổ quy tông, đây là chuyện đáng mừng, ta phải cười mới đúng.”
Lúc này, chiếc rèm gấm được xốc lên, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của thiếu nữ vọng vào: “Mẫu thân, Bảo Châu về rồi đây.”
“Có phải mẫu thân nhớ Bảo Châu không?” Thẩm Bảo Châu tươi cười, rảo bước đi vào trong nhà, những lớp váy xếp nếp xòe ra như một đóa sen.
Nàng mới vừa kéo tay Thẩm mẫu định làm nũng thì thình lình trông thấy Thẩm Quy Nghiễn cũng ở trong phòng, bèn hét ầm lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Không phải là hắn định mách lẻo với mẫu thân chuyện mình bắt nạt hắn đấy chứ?
Thẩm mẫu nghe vậy không khỏi ngượng ngùng rút tay ra khỏi tay Thẩm Bảo Châu: “Bảo Châu, chính mẫu thân đã bảo thằng bé tới đây đấy. Có chuyện này mẫu thân phải nói với con.”
Trực giác mách bảo Thẩm Bảo Châu rằng chắc chắn nàng không muốn nghe mà cũng không thể chấp nhận nổi những gì mà mẫu thân sắp nói!
Thẩm mẫu cầm tay Bảo Châu, vừa chột dạ vừa xấu hổ và day dứt giới thiệu cho nàng biết lai lịch của thiếu niên này.
Thì ra năm xưa Thẩm mẫu không sinh con ở phủ mà sinh trên đường về quê. Hôm đó trời bất chợt đổ mưa to, xung quanh không có thôn xóm, hàng quán nào, may sao có một miếu hoang để trú mưa. Nào ngờ trong ngôi miếu đổ nát ấy cũng có một nữ nhân đang sắp sửa sinh nở.
Hôm đó trời mưa to, tình hình rối ren, hai nữ nhân cùng sinh con một lúc. Thẩm mẫu thương nữ nhân kia phải một mình sinh con ở bên ngoài nên bảo bà tử mà mình mang theo qua đỡ đẻ cho nàng ta, còn cho nàng ta thêm vài tấm vải sạch sẽ.
Thật chẳng ngờ nữ nhân kia lại to gan tới mức dám đánh tráo hai đứa trẻ. Lúc đó trời tối như bưng, mọi người đều bận rộn nên mới cho nàng ta cơ hội dễ dàng đánh tráo thành công.
Mấy năm gần đây, khi Bảo Châu lớn dần, vì diện mạo của nàng hoàn toàn không hề có nét nào giống với người của Thẩm gia nên đã dẫn tới không ít lời bàn ra tán vào. Mới đầu Thẩm mẫu còn phản bác nhưng khi phải nghe đi nghe lại quá nhiều lần, chính bà ấy cũng phải sinh nghi. Nhất là khi người của Thẩm gia đều có cặp mắt đào hoa, còn Bảo Châu lại sở hữu đôi mắt nai tròn xoe, ngây thơ. Phải biết rằng cả Thẩm gia lẫn Trần gia đều không có ai mắt nai cả.
Để chứng minh những lời bàn tán đó là không chính xác, Thẩm mẫu đã cho người đi điều tra chuyện năm xưa.
Nào ngờ kết quả điều tra lại cho thấy Bảo Châu thật sự không phải là máu mủ của Thẩm gia, còn nhi tử ruột thịt của bà ấy thì lại đã phải chịu nhiều khó khăn, gian khổ.
“Bảo Châu à, mặc dù con không phải nữ nhi ruột thịt của phụ mẫu nhưng mẫu thân và phụ thân con cam đoan sẽ vẫn coi con như nữ nhi ruột thịt. Những gì mà con xứng đáng được hưởng thì sau này cũng sẽ không để con phải thiếu thốn bất cứ thứ gì.” Dù sao đi nữa, Thẩm Bảo Châu cũng là nữ nhi mà bà ấy đã nâng niu như châu như ngọc suốt bao nhiêu năm, con nào thì cũng là con, bất kể phải chia xa người con nào cũng chẳng khác nào cắt mất một miếng thịt trên người bà ấy.
Thẩm mẫu lau giọt lệ rưng rưng ở khóe mi, kéo hai người lại giới thiệu: “Thằng bé tên là Quy Nghiễn, sau này Quy Nghiễn sẽ là ca ca của con. Thằng bé cũng đang theo học tại Quốc Tử Giám, hẳn là các con có quen biết nhau.”
Khoảnh khắc này đây, Thẩm Bảo Châu có cảm tưởng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Nàng không phải là nữ nhi ruột thịt của phụ mẫu là sao? Sau này sẽ vẫn coi nàng như nữ nhi ruột thịt là thế nào?
Hơn nữa sao Thẩm Bảo Châu lại không biết thiếu niên kia cho được!
Chuyện này quá hoang đường. Mới xế chiều nàng còn dẫn tụi đàn em đi bắt nạt người ta mà giờ đây người ta đã trở thành thiếu gia thật của phủ Thịnh Quốc công, còn nàng lại thành thiên kim giả chiếm nhà của người ta!
Đúng lúc này, Thẩm Quy Nghiễn ngẩng lên nhìn Bảo Châu tái mét mặt, cắn chặt môi, run run sắp ngã khuỵu xuống. Hắn nở nụ cười hiền lành, vô hại bảo: “Thẩm học hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận