Ngày thứ hai của cuộc chiến tranh lạnh, Hà Miểu nhanh chóng tìm được một nhóm bạn mới có thể tiếp nhận mình và kết giao với những người bạn mới. Hà Miểu là kiểu người lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình, dễ dàng lấy lòng cả thầy cô lẫn bạn bè. Một người khéo léo như vậy, làm sao có thể không kết giao được bạn bè chứ? Nếu đã thế, tại sao ban đầu cô ta lại cố chấp muốn làm bạn với mình?
Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Tình bạn miễn cưỡng ép buộc mà có, quả nhiên không thể thoát khỏi số phận tan vỡ.
Lâm Nhứ cười khổ, từ đó quay trở lại với danh xưng “kẻ độc hành”, nhưng cô không muốn trở mặt với Hà Miểu. Dù rằng từ trước đến nay, tận sâu trong lòng, cô chưa bao giờ thực sự thích Hà Miểu.
Nhưng dường như Hà Miểu vẫn đang hậm hực, tìm cách đối đầu với cô trong mọi chuyện, từ lớn đến nhỏ.
Đã không chỉ một lần, khi đi vệ sinh xong quay về lớp, Lâm Nhứ phát hiện sách giáo khoa và túi bút trên bàn mình bị giẫm đầy dấu chân và vứt xuống đất.
Tuần này, đúng lúc cô và Hà Miểu được xếp ngồi ở hàng cuối cùng, lại còn ở vị trí góc lớp. Nhìn thấy đồ đạc của mình bị ném xuống đất, phản ứng đầu tiên của Lâm Nhứ là quay sang hỏi Hà Miểu: “Cậu có thấy ai làm rơi đồ của tôi không?”
“Không nhìn thấy.”
Hà Miểu đang mải sơn móng tay, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Cô lại hỏi hai nam sinh ngồi bàn bên cạnh, vẫn không nhận được câu trả lời.
Kể từ khi có nhóm bạn mới, Hà Miểu bỗng trở nên thích tụ tập, thường xuyên gọi bạn bè đến chỗ ngồi của mình để đọc tạp chí lá cải hoặc ăn vặt. Mấy cô gái tụ lại, đùa giỡn không tránh khỏi xô đẩy, tranh giành. Trong lúc ăn vặt, Hà Miểu cầm một hộp sữa chua đã mở nắp, bất cẩn làm đổ thẳng lên đồng phục của Lâm Nhứ.
“Ôi, xin lỗi nhé!”
Hà Miểu kêu lên một tiếng, khóe miệng lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Lâm Nhứ bật dậy, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Tôi xin lỗi rồi còn gì?”
Trong lớp học, ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn về phía họ. Hà Miểu lập tức đổi sang ánh mắt vô tội: “Sao lại nổi giận như vậy? Xin lỗi rồi mà, nếu vẫn còn giận thì để tôi giặt đồng phục cho.”
“Vậy cậu giặt đi.”
Lâm Nhứ lạnh lùng nói, cởi chiếc đồng phục dính đầy sữa chua ra và ném lên bàn Hà Miểu.
“Trời ơi, Miểu Miểu, sách của cậu dính sữa chua rồi!”
Một cô bạn thân của Hà Miểu lập tức giật lấy chiếc đồng phục, trợn mắt tức giận nhìn Lâm Nhứ: “Cùng là bạn học, lại còn ngồi cùng bàn, cậu cần gì phải hung hăng như vậy? Người ta nói giặt đồng phục cho cậu là lịch sự thôi, cậu thật sự không biết xấu hổ mà đồng ý à!”
Cô gái kia vừa nói vừa ném chiếc đồng phục trở lại vào lòng Lâm Nhứ, lại thân thiết vỗ vai Hà Miểu, an ủi: “Đừng chấp nhặt với cô ta.”
Ai hung hăng, ai không biết xấu hổ, và ai là người không muốn chấp nhặt với ai.
Nhưng những gương mặt thờ ơ, lạnh lùng của các bạn học quay đầu nhìn cảnh náo nhiệt khiến Lâm Nhứ nhận ra một cách sâu sắc rằng, phần lớn mọi người sẽ nghĩ cô mới là người làm Hà Miểu chịu thiệt thòi.
Ai bảo cô không giỏi giao tiếp, ngày ngày chỉ biết học hành, mà ngay cả học hành cũng chẳng ra gì.
Hồi tiểu học, Lâm Nhứ nhớ ủy viên lớp rất thích nói một câu: “Ai không nghe lời tớ, tớ sẽ mách cô!”
Mách giáo viên trở thành một chiêu đe dọa và uy hiếp lúc nào cũng hiệu quả. Nhưng giáo viên đâu phải là quan tòa công bằng vô tư, cán cân trong lòng nghiêng về ai, trong lòng học sinh có thể tự tin được mấy phần?
Cô luôn cảm thấy “mách giáo viên” là một hành động ngu ngốc, càng không ngờ rằng khi bản thân đã là học sinh cấp ba, cô lại làm ra chuyện trẻ con như vậy.
Hóa ra “mách giáo viên” không phải là liều thuốc tiên để tự cứu lấy mình mà chỉ là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của kẻ yếu.
Trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, Thôi Mẫn nhíu chặt lông mày, thở dài hỏi cô: “Rốt cuộc em với Hà Miểu có mâu thuẫn gì? Bình thường Hà Miểu là một cô gái khá vô tư, sao lại cứ nhất định gây khó dễ cho em?”
Giọng điệu của Thôi Mẫn khiến Lâm Nhứ rất khó chịu, như đang nói: Hà Miểu là một cô gái vô tư như thế, sao không nhằm vào người khác mà cứ phải nhằm vào em? Chắc chắn là vấn đề của em.
Lâm Nhứ hít mũi, giọng điệu lạnh nhạt: “Không có mâu thuẫn gì, có lẽ có chút hiểu lầm.”
“Chuyện hôm nay, em cũng không có chứng cứ. Lớp mình không có camera giám sát, chưa chắc đã là Hà Miểu làm. Nhìn con bé không giống người làm ra chuyện này. Em về lớp chú ý nhiều hơn, cô sẽ âm thầm điều tra, nhất định sẽ cho em một câu trả lời, được không?”
“Cô ơi, em muốn đổi chỗ ngồi và đổi phòng ký túc xá, được không ạ?”
“Em nghĩ gì trong đầu thế?”
Thôi Mẫn bật cười: “Đổi chỗ ngồi thì còn dễ nói, nhưng ký túc xá là thứ em muốn đổi là đổi được sao? Cô sẽ nói chuyện với Hà Miểu, nếu đúng là con bé làm, cô tuyệt đối không nương tay. Thôi, em về lớp trước đi.”
Cô lẩm bẩm khe khẽ: “Cô nói chuyện với cậu ấy cũng vô ích, cậu ấy sẽ không thừa nhận đâu.”
“Em này, thế em muốn cô phải làm sao? Kỷ luật Hà Miểu luôn à? Hà Miểu cũng không phải đứa trẻ hư hỏng gì, cô sẽ nói chuyện với nó, giải quyết hiểu lầm giữa hai đứa là xong, đúng không? Chuyện này em cũng đừng nói lung tung trong lớp, dù sao vẫn chưa có bằng chứng.”
Thôi Mẫn vỗ vai Lâm Nhứ an ủi.
Trên đường trở về lớp, Lâm Nhứ chắc chắn rằng Thôi Mẫn sẽ không giúp cô giải quyết vấn đề, thậm chí có thể khiến mọi chuyện tệ hơn.
Hà Miểu đã bị Thôi Mẫn gọi lên văn phòng để nói chuyện. Cô ngồi ở chỗ của mình, lật cuốn "Toán học Vương Hậu Hùng" ra, đọc đi đọc lại một bài toán hàm số mấy lần. Cô không hiểu tại sao toán và vật lý cấp ba lại khó đến vậy, tại sao Hà Miểu cứ phải gây sự bắt nạt cô, tại sao lời nói của cô Thôi Mẫn lại công khai hay ngấm ngầm bênh vực Hà Miểu.
Cuốn "Toán học Vương Hậu Hùng" bị cô đóng sập lại. Cô rút tờ giấy nháp và sách tiếng Anh ra, bắt đầu chép từ vựng tiếng Anh một cách máy móc lên giấy nháp.
Thôi Mẫn sẽ giải quyết vấn đề thế nào? Liệu Hà Miểu trở về có nổi trận lôi đình với cô không?
Khi mắt Hà Miểu đỏ hoe trở lại chỗ ngồi, tiết học đã kết thúc. Lâm Nhứ vẫn cúi đầu giả vờ học từ vựng, lén dùng khóe mắt liếc nhìn Hà Miểu.
Cô không biết tại sao mình đột nhiên cảm thấy chột dạ, rõ ràng chính cô mới là người bị hại.
“Miểu Miểu, cậu không sao chứ?”
“Cô chủ nhiệm gọi cậu vì chuyện gì vậy, cậu đừng khóc mà.”
Mấy cô bạn thân của Hà Miểu vừa tan học đã vội vã vây quanh, ân cần hỏi han. Lâm Nhứ vẫn không ngẩng đầu, cho đến khi một cô gái bên cạnh khẽ kéo tay áo cô.
“Lâm Nhứ, cậu có mang khăn giấy không?”
Cô lấy từ ngăn bàn ra một gói khăn giấy, đặt thẳng lên bàn Hà Miểu.
“Cảm ơn.”
Hà Miểu nghẹn ngào.
“Lâm Nhứ, xin lỗi nhé. Mình không nên nhằm vào cậu vì mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng mình thật sự không bỏ gì vào cốc nước của cậu, mình đâu dám chứ? Cậu tha thứ cho mình được không?”
Mấy cô gái vây quanh gần đó đều sững sờ, biểu cảm cứng đờ.
Tránh nặng tìm nhẹ.
Lâm Nhứ cười lạnh. Hà Miểu nói vụn bút chì trong cốc nước của cô không phải do cô ta làm, vậy thì là ai?
Chuyện không có bằng chứng, lại không có camera, cô không có cách nào. Giờ mà không giảng hòa, ngược lại sẽ khiến cô trông nhỏ nhen.
“Không sao.”
Cô cười với Hà Miểu, dường như là đang tự cười chính mình: “Mình tha thứ cho cậu rồi.”
Chuyện lằng nhằng này đã khiến Lâm Nhứ không có tâm trí học hành cả ngày. Dù sao cô Thôi Mẫn đã nói chuyện với Hà Miểu, chắc cô ta sẽ không gây sóng gió gì nữa nhỉ?
Cứ nhịn vậy, dù sao học hành cho tốt mới là việc chính, cần gì phải dây dưa với những người chẳng liên quan?
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp khả năng vu oan giá họa của Hà Miểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=8]
Có lẽ vì đại diện môn Sinh học Nhạc Vĩ Vĩ khi đến thu bài tập đã mắng cô một câu “đồ hèn hạ”, hoặc vì bạn nữ ngồi bàn trên lúc đứng dậy mặc áo đã làm đổ cốc nước của cô nhưng không xin lỗi, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Hoặc cũng có thể vì tối đó, khi cô đi đến cửa phòng ký túc xá, nghe thấy Hà Miểu đang tủi thân kể lể với mấy cô bạn cùng phòng và vài bạn nữ từ lớp khác.
“Mình thật sự không nhằm vào cậu ấy. Chỉ có một lần vô tình làm đổ sữa chua lên đồng phục của cậu ấy, thế mà cậu ấy không chịu. Mình không ngờ cậu ấy lại đi nói với cô Thôi Mẫn rằng mình bỏ độc vào cốc nước của cậu ấy. Mình bị điên à mà tự dưng đi bỏ độc vào đồ của người khác? Nếu có chuyện gì xảy ra, mình chịu trách nhiệm nổi sao? Trước đây mình thân thiết với cậu ấy thế nào, mình đối xử với cậu ấy ra sao, các cậu còn không biết à? Sao cậu ấy lại có thể như vậy chứ?”
“Nhìn cậu ấy bình thường im lặng không nói gì, vậy mà lại dám mách lẻo với cô giáo. À đúng rồi Tiểu Tuyết, trước đây cậu với Triệu Tư Vũ lớp 1 yêu nhau bị cô Thôi Mẫn phát hiện, không phải là do cậu ấy tố cáo đấy chứ? Chuyện của hai người, ngoài mấy đứa trong phòng ký túc xá mình ra, còn ai trong lớp biết nữa đâu?”
Lâm Nhứ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn qua khe cửa, chứng kiến màn kịch do chính Hà Miểu tự biên tự diễn.
Nếu lúc này, cô bước vào và hét lên với họ rằng: “Không phải tôi, tôi không làm”, liệu có ai trong số họ tin cô không?
Đời như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất. Hà Miểu che giấu hàm răng sắc nhọn, diễn vai thiếu nữ yếu đuối một cách sống động như thật, còn cô thì sao?
Từ đầu đến cuối, cô chỉ đang tự mình diễn một vở kịch câm.
“Con nhỏ hèn hạ đó, nếu nó dám quay lại.”
Một cô gái mũm mĩm lạ mặt đứng giữa phòng ký túc xá, tức tối xắn tay áo: “Nếu nó dám quay lại, xem tớ có xử chết nó không!”
Lâm Nhứ cảm thấy sống lưng lạnh toát, những ngón tay nắm chặt tay nắm cửa rịn đầy mồ hôi. Cuối cùng cô buông tay ra, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cô quản lý khóa cổng ký túc xá, cô hoảng loạn bỏ chạy.
Cô không biết tại sao mình lại chạy đến góc tường cạnh tòa nhà ký túc xá nam, nhưng dường như chỉ cần đến gần tòa nhà này, tâm hồn và cơ thể cô mới cảm thấy chút ấm áp.
Cô ngồi xổm ở góc tường, ngẩng đầu nhìn tòa ký túc xá nam sáng rực ánh đèn, lấy điện thoại ra từ ngăn giữa của cặp sách. Nút Home sáng lên, màn hình màu cam hiện ra cái tên liên lạc đầu tiên: Diệp Phong.
Những giọt nước mắt đọng trong hốc mắt bỗng chốc tuôn trào, tí tách rơi xuống màn hình điện thoại.
Cô dùng ngón tay chậm rãi lau đi những vệt nước mắt trên màn hình, nhấn vào cái tên “Diệp Phong”, khẽ chạm ngón tay vào nút gọi.
Đột nhiên rất nhớ cậu.
Trong ngôi trường Thực nghiệm thành phố lạnh lẽo như một cái hố đen sâu thẳm, cậu là nguồn sáng duy nhất mà cô có thể nhìn thấy.
Nghĩ vậy, cô không kìm được, như bị ma xui quỷ khiến mà bấm gọi. Nhưng khi đầu bên kia chỉ vừa “tút tút” hai tiếng, cô vội vàng liên tục nhấn nút cúp máy.
Khoảnh khắc cúp điện thoại, cô đột nhiên không biết mình có thực sự muốn Diệp Phong nghe máy và gọi lại hay không. Nhưng ngay sau đó, chuỗi nhạc chuông reo lên như lời mời gọi của một nàng tiên, khiến cô không kìm được mà bắt máy.
Giọng thiếu niên nhẹ nhàng, thoáng mang ý cười: “Muộn thế này gọi cho tớ, có chuyện gì à?”
“Không, tớ…”
Cô cố kìm giọng nghẹn ngào và âm mũi, ngẩng đầu lên, chợt thấy Diệp Phong đang đứng ở cửa ký túc xá nam, cầm điện thoại nói chuyện với cô. Mấy nam sinh bên cạnh ôm sách, nở nụ cười tinh quái, ghé sát tai cậu nghe lén, bị cậu cười đẩy ra.
“Tớ bấm nhầm thôi, cậu… nghỉ sớm đi, tạm biệt.”
Cô vội vàng cúp máy, nước mắt và mũi lại không kìm được tuôn rơi. Cô lục lọi trong cặp sách mãi, mới nhớ ra gói khăn giấy duy nhất đã đưa cho Hà Miểu. Bực mình, cô đành dùng tay lau mũi, nhưng ngay khi lòng bàn tay che mũi, cô sững sờ đứng ngây ra.
Không biết Diệp Phong đã ngồi xuống trước mặt cô từ lúc nào. Ánh đèn đường màu vàng nhạt rải xuống mái tóc bù xù của cậu, tạo nên một quầng sáng dịu dàng và ấm áp.
“Sao vậy?”
Ánh mắt thiếu niên quan tâm.
Nước mắt lại một lần nữa không kìm được mà tuôn trào. Cô dùng hai tay che kín mặt, nước mắt thấm qua kẽ tay, chảy xuống, nước mũi dính nhơm nhớp đầy lòng bàn tay.
“Cậu đợi chút.”
Diệp Phong nhận ra sự lúng túng của cô, vội lục lọi túi áo, thấy cô đang lặng lẽ chờ mình, cậu lại cuống quýt lật tung cặp sách lên, vẻ mặt hoảng loạn như một đứa trẻ làm sai chuyện.
“Đây.”
Cuối cùng cậu cũng tìm được một gói khăn giấy nhỏ, mở ra rút một tờ đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Cô khàn giọng, dùng những tờ khăn giấy cậu liên tục đưa tới lau loạn xạ nước mắt và nước mũi trên mặt, trên tay, cuối cùng để lộ ra một gương mặt sạch sẽ.
“Rốt cuộc là sao vậy?”
Thiếu niên vẫn ngồi xổm trước mặt cô, mắt trông mong chờ câu trả lời.
“Tớ… thi giữa kỳ trượt, môn Vật lý không qua.”
Thật ra không phải thế.
Nhưng những chuyện đấu đá, ganh ghét giữa mấy cô gái, Diệp Phong, làm sao cậu hiểu được? Cậu cần gì phải biết?
Cậu không cứu được tớ đâu.
Dù rằng tớ thực sự rất muốn cậu dẫn tớ đi, đưa tớ rời khỏi ngôi trường vô nhân tính, đầy rẫy phiền muộn và cảm giác thất bại này.
Nhưng giấc mơ của cậu lại ở đây.
Những con quái thú thép sừng sững kia, với tôi thì hung tợn, đáng sợ, nhưng vô cùng dịu dàng với cậu.
Thật ra, cậu không cần phải quan tâm đến tớ.
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Thiếu niên bật cười bất đắc dĩ: “Em Lâm à em Lâm, không làm được môn Vật lý sao không hỏi tớ? Lưu số điện thoại của tớ để làm gì chứ? Tớ biết hết, đảm bảo giảng cho cậu hiểu rõ ràng. Tớ còn tưởng có chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là môn Vật lý vớ vẩn. Với điểm tiếng Anh biến thái của cậu, 146 điểm, chà chà, hơn tớ gần 20 điểm, vậy mà còn ngồi đây khóc, đúng là tức chết đi được.”
Hồi cấp 2, có lần cô khóc sướt mướt vì thi không tốt, bị cậu bắt gặp. Thế là cậu trêu cô, gọi cô là “em Lâm”.
“Cậu…”
Mắt Lâm Nhứ ngấn lệ nhìn cậu.
Dù điểm thi giữa kỳ của tớ tệ hại như thế.
Cậu vẫn thấy tớ giỏi giang sao?
Cậu thật sự nghĩ vậy à?
Diệp Phong đột nhiên hất cằm về phía cô: “Buồn ngủ không, bây giờ ấy?”
“Không buồn ngủ, sao thế?”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
“Được, đeo cặp lên, đi về lớp.”
Cô hỏi: “Chẳng phải đã khóa tòa nhà rồi sao? Vào lớp làm gì?”
“Giảng Vật lý cho cậu chứ sao, không thì tớ sợ cậu ngồi đây khóc cả đêm mất.”
Thiếu niên khoác túi đeo vai đứng dậy, sải bước đi phía trước. Cô ôm cặp chậm rãi đứng lên, lẽo đẽo đi theo bóng lưng cậu.
Ánh trăng vàng nhạt xuyên qua lớp mây mù mỏng manh, làm sáng lên đường nét quanh người cậu. Nhờ ánh sáng từ cậu, cô nhìn rõ được chính mình.
Cô không đoán được cái kết của câu chuyện giữa họ.
Nhưng cô chỉ muốn mãi mãi đi theo sau lưng cậu.
Có lẽ vì cậu luôn bước đi nhanh hơn cô.
Hoặc cũng có thể, vì từ đầu họ đã luôn muốn đến cùng một nơi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận