Sau kỳ thi giữa kỳ, thầy Lạc điều chỉnh chỗ ngồi dựa trên sự thay đổi thành tích của từng học sinh. Chỗ ngồi của Lâm Nhứ không thay đổi nhiều, chỉ có điều bạn nam ngồi bàn trên được đổi thành một nữ sinh trước đây ngồi ở hàng cuối.
Cô bạn tên Kỷ Cửu Mai. Không biết vì sao, mỗi lần Lâm Nhứ nhìn bóng lưng cô ấy thì sẽ nghĩ đến kẹo mận bán ở tiệm tạp hóa. Có lẽ vì Cửu Mai để quá nhiều đồ ăn vặt trên bàn, chỗ ngồi chật hẹp trông như một tiệm tạp hóa di động. Cô ấy luôn mặc những bộ quần áo màu sắc rực rỡ, áo thun vàng phối với quần yếm hồng, giống hệt chai nước cam ép Minute Maid hay đặt trên bàn.
Theo quan sát lén lút của Lâm Nhứ, Cửu Mai có lẽ là một cô gái khá đáng yêu.
Có lẽ vì cô ấy là người duy nhất trong lớp có thể đối đáp hài hước với thầy Lạc trong giờ Toán như diễn tấu khúc vậy.
Cửu Mai không thích học, thường bị phạt đứng trong giờ Ngữ văn vì không thuộc nổi văn ngôn cổ. Mỗi lần như thế, cô ấy sẽ chủ động giơ tay, nói không muốn chắn tầm nhìn của bạn phía sau, ôm sách tự giác đứng ở hàng cuối.
Cửu Mai hiếm khi chủ động quay đầu nói chuyện với cô.
Bạn cùng bàn mới của Cửu Mai là Diêu Đình Đình, hợp gu với cô ấy, cả hai đều là những “chuyên gia hóng chuyện” nổi tiếng của lớp 10 (16). Họ thích vừa ăn vặt vừa bàn tán chuyện trong trường mỗi giờ nghỉ.
Còn Lâm Nhứ thì thích nghe lén.
Trong những giờ nghỉ cặm cụi làm bài, cô bất giác vểnh tai nghe, các bước giải bài dưới ngòi bút vẫn đều đặn, nhưng tâm trạng lại lên xuống theo những tin đồn từ hai cô bạn bàn trên.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài, mấy ngày nay Diêu Đình Đình đột nhiên đòi chuyển về lớp Tự nhiên. Thầy Lạc gọi cô ấy vào văn phòng mắng cho một trận khóc lóc thảm thiết. Trong lúc cúi đầu làm bài, Lâm Nhứ nghe Cửu Mai nói với cô ấy: “Nếu đã quyết định thì đừng quan tâm người khác nghĩ gì, nhìn gì.”
Thế là Diêu Đình Đình quyết định sau tiết Thể dục chiều nay sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.
Buổi trưa, các bạn thay xong đồng phục thể thao thì vội vã chạy ra sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=14]
Tuần trước, thầy Thể dục nổi giận vì các bạn nữ trong lớp hay đi muộn, cảnh cáo rằng nếu tuần này ai còn dám muộn, muộn bao nhiêu phút thì phải chạy bấy nhiêu vòng.
Giờ học sắp bắt đầu, trong lớp chỉ còn Lâm Nhứ đang cúi đầu lật sách và Cửu Mai vừa vào lớp đã gục xuống bàn.
Lâm Nhứ gập sách đứng dậy, lo Cửu Mai ngủ quên, định gọi cô ấy thì thấy Diêu Đình Đình hớt hải chạy về chỗ.
“Cậu còn chưa đi sao Cửu Mai, tiết này thầy Thể dục bắt ai đi muộn đấy, quên rồi à?”
Diêu Đình Đình vội vã mặc quần thể thao ra ngoài quần bò, lo lắng hét lên.
“Tớ đến tháng, đau bụng.”
Cửu Mai chậm rãi ngẩng đầu: “Cậu đi nhanh đi, nhớ xin nghỉ giúp tớ nhé.”
Diêu Đình Đình thoáng do dự một giây, nhưng vẫn cười gượng, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tớ đi xin nghỉ cho.” Rồi cô ấy chạy vụt ra khỏi lớp.
“Cậu ổn không?”
Lâm Nhứ bước đến bên Cửu Mai, khẽ kéo tay áo cô ấy.
“Không sao, trên đường đến ăn cây kem, ai ngờ đau thế này.”
Khi Cửu Mai ngẩng đầu nói, Lâm Nhứ thấy mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi môi cô ấy cắn đến trắng bệch, rớm máu, giật mình hoảng hốt.
“Tớ đi phòng y tế mua thuốc giảm đau cho cậu, cậu ráng chịu chút nhé.”
“Không cần đâu.”
Cửu Mai gọi cô lại: “Muộn tiết Thể dục phải chạy phạt đấy, cậu đừng lo cho tớ.”
Lâm Nhứ quay lại cười với cô ấy, nói: “Không sao, phạt thì phạt.”
Cửu Mai nhìn bóng lưng Lâm Nhứ vội vã chạy đi, ngẩn người.
Khi Lâm Nhứ cầm thuốc giảm đau về lớp, tiết học đã bắt đầu được mười phút. Cô đưa cốc nước nóng vừa lấy cho Cửu Mai, nhìn cô ấy nuốt thuốc xong mới vội vàng chạy ra sân tập hợp.
Thầy Thể dục nói không khoan nhượng: “Chạy cùng mấy bạn kia đi, mười vòng.”
Lâm Nhứ giải thích: “Thầy ơi, em không cố ý đến muộn, lớp chúng em có bạn xin nghỉ bị đau bụng, em đi mua thuốc giúp bạn ấy.”
Thầy Thể dục im lặng nhìn cô với vẻ mặt “em tiếp tục bịa đi”.
Lâm Nhứ bất đắc dĩ, đành chạy theo đội phía sau.
Tan học, Cửu Mai đứng từ xa vẫy tay với cô.
Cửu Mai áy náy nói xin lỗi cô: “Hại cậu phải chạy mấy vòng, xin lỗi nhé.”
“Không sao.”
Cô cười, hỏi: “Cậu ổn hơn chưa?”
Cửu Mai mỉm cười gật đầu.
Cửu Mai bất ngờ hỏi cô: “Muốn đi ăn cùng không?”
“Ừ… được chứ.”
Lâm Nhứ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hơi vui.
“Cậu không giống như mình tưởng.” Trong căng tin, Cửu Mai vừa gắp rau trong khay, vừa nói với cô: “Mình cứ nghĩ cậu chỉ quan tâm đến học hành, giống kiểu Lộc Minh ấy.”
Cửu Mai chớp mắt: “Không ngờ cậu lại là người khá tốt.”
“Hả?”
“Này, tin hot, nhìn kìa, nhìn kìa!”
Cửu Mai nháy mắt với Lâm Nhứ, cắt ngang câu hỏi của cô.
Cô nhìn theo ánh mắt Cửu Mai, thấy ở góc gần quầy đánh cơm nam sinh, Hạ Mạt và Lộc Minh đang đi cùng nhau, hai người thì thầm to nhỏ.
Thầy chủ nhiệm đâu rồi? Bắt yêu sớm đi chứ!
Cửu Mai phấn khích đến mức chỉ thiếu cầm máy ảnh chụp làm bằng chứng.
Lâm Nhứ giả bộ bình tĩnh nuốt nước miếng: “Trước đây tớ nghe nói hai người họ chia tay rồi?”
“Ai nói? Không chia đâu!”
Cửu Mai cười ranh mãnh: “Trước đây Diêu Đình Đình ở cùng phòng ký túc với Hạ Mạt, nghe cô ấy bảo Hạ Mạt phụ thuộc Lộc đại thần lắm, như keo dính, thấy Lộc Minh là dính chặt. Cậu nói xem, tuy Lộc Minh đẹp trai, thành tích tốt, nhưng tính cách thì, chậc chậc. Diêu Đình Đình còn kể, tuy Lộc Minh ít nói nhưng cực kỳ cưng Hạ Mạt, mua trà sữa cũng phải hâm nóng bằng nước sôi trước.”
Lâm Nhứ cắn đũa hỏi: “Sao không mua trà sữa nóng luôn?”
Cửu Mai ngẩn ra.
“Dù sao thì cậu ta tốt với Hạ Mạt lắm. Trước đây hai người cãi nhau, nghe nói Lộc đại thần không ăn tối hai tháng, để dành tiền mua cái túi mà Hạ Mạt thích mãi.”
Trái tim Lâm Nhứ giật thót.
Hai tháng ăn tối cùng Lộc Minh, cô nghĩ cậu ấy cũng là chiến hữu đồng bệnh tương lân. Vậy mà vô nhịn ăn tối để học, còn cậu ấy nhịn để dành tiền mua túi cho bạn gái?
Thật nực cười.
Lâm Nhứ gắp rau, nói giọng nhàn nhạt, nhưng đầy ý dò xét: “Tớ nghe một bạn cùng lớp trước đây nói, cô ấy thấy Hạ Mạt hợp với Diệp Phong hơn. Cậu biết Diệp Phong không? Cậu ấy đứng nhất lớp Tự nhiên lớp 1.”
“Diệp Phong à.”
Cửu Mai cười: “Biết chứ, trai đẹp của trường mà.”
Cửu Mai đảo mắt, bổ sung: “Nhưng tớ thấy cậu ta như thằng ngố ấy.”
Lâm Nhứ suýt sặc miếng rau.
“Nghe tớ kể cho cậu, cậu tuyệt đối không đoán được tos quen Diệp Phong thế nào đâu.”
Mắt Cửu Mai ánh lên vẻ ranh mãnh.
“Học kỳ trước, mỗi thứ Tư căng tin trường mình đều bán cá chua ngọt, đúng không? Chỉ có chục con cá, đi muộn là hết. Một hôm thứ Tư, chuông tan học vừa reo, tớ lao ngay ra ngoài, chạy cùng mọi người đến căng tin. Kết quả là một anh chàng chạy trước tớ làm rơi tiền từ túi quần, năm tệ, mười tệ, cả đống rơi vãi trên đất. Tớ hét to về phía trước, ‘Này bạn, làm rơi tiền kìa!’ Cậu đoán xem sao? Anh chàng đó không dừng lại chút nào, vừa chạy vừa quay đầu hét lại với tớ một câu — ‘Không cần nữa,’ rồi chạy biến mất.”
“May mà tớ tốt bụng, nhặt tiền giúp cậu ta, định đăng thông báo tìm người mất. Nghe mấy bạn nữ trong lớp bảo đó là Diệp Phong, tớ đến lớp 1 trả tiền cho cậu ta.”
“Vì con cá tám tệ mà mấy chục tệ cũng không cần.”
Cửu Mai nhíu mày, há hốc miệng: “Thế mà không ngố à?”
Lâm Nhứ cong mắt, cười khúc khích không ngừng.
“Có gì mà buồn cười thế?”
Lâm Nhứ cười rạng rỡ trả lời: “Có chứ.”
“Mê trai.”
Cửu Mai khinh khỉnh bĩu môi.
Thật sự rất đáng yêu, Lâm Nhứ thầm nghĩ.
Sau bữa tối, Lâm Nhứ và Cửu Mai trở lại lớp. Còn khá lâu mới đến tiết tự học tối đầu tiên, mọi người đều ra ngoài hoạt động tự do, trong lớp chẳng còn ai.
Tại chỗ ngồi, Cửu Mai bất ngờ quay lại hỏi Lâm Nhứ: “Có muốn xem phim không?”
Lâm Nhứ ngẩn ra, hỏi: “Xem kiểu gì?”
Cửu Mai cười, chỉ tay vào màn hình máy tính trên bục giảng, nhướng mày nói: “Dùng cái đó xem.”
Thiết bị đa phương tiện trong lớp chỉ dành cho giáo viên sử dụng trong giờ học, nếu phát hiện học sinh tự ý dùng, sẽ bị coi là vi phạm kỷ luật.
Trước đây Lâm Nhứ không biết rằng làm chuyện vi phạm lại có thể mang đến cảm giác kích thích vui vẻ. Sau lần trèo tường cùng Diệp Phong, cô mới phát hiện ra hạt giống nổi loạn ẩn sâu trong lòng mình.
Tên đó không gây rối thì cũng đang trên đường gây rối, chẳng bao giờ làm theo lẽ thường, nhưng lại hiếm khi gặp rắc rối mà còn hoàn thành mọi việc rất tốt.
“Xem không?”
Cửu Mai hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Lâm Nhứ cười nói: “Được.”
Họ lén chạy lên trước máy tính trên bục giảng, cùng xem một bộ phim thanh xuân Thái Lan kinh điển, tên là "A Little Thing Called Love" (Tình yêu sét đánh).
Vì sợ bị người khác phát hiện, Lâm Nhứ và Cửu Mai liên tục kéo thanh tiến độ của trình phát, xem lướt qua các tình tiết chính của câu chuyện với tốc độ nhanh nhất. Dù vậy, Lâm Nhứ vẫn bị cảm xúc của bộ phim chạm đến, muốn bật khóc. Khi thấy tiêu đề, cô nghĩ bộ phim kể về một câu chuyện tình đầu. Cô không ngờ, hóa ra bộ phim này nói về tình cảm đơn phương.
Tiểu Thủy trở nên ngày càng tốt hơn, và đàn anh A Lượng cũng nhìn thấy sự trưởng thành của cô, dần thích cô. Họ xa cách rồi tái hợp, luôn chờ đợi nhau.
Trong lòng cô nghĩ, nếu cô cố gắng như Tiểu Thủy, cố gắng để trở nên tốt hơn, trở thành một cô gái xinh đẹp, xuất sắc, tự tin và phóng khoáng, liệu có ngày nào đó Diệp Phong cũng sẽ thích cô không?
Trong những câu chuyện thanh xuân cùng dẫn đến một đích đến, liệu họ có thể có một cái kết trọn vẹn tương tự?
“Bao giờ tớ mới có được một mối tình ngọt ngào đây?”
Cửu Mai ngẩng đầu cảm thán: “Thật sự muốn tìm một người để thích quá!”
Lâm Nhứ cười, nhưng khi nghiêng đầu nhìn Cửu Mai, cô thoáng thấy ngoài cửa sổ, Diệp Phong đang ôm quả bóng rổ đi về phía tòa nhà Tự nhiên.
Có lẽ vừa chơi bóng xong, tóc mái cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu đưa tay vuốt tóc. Một nam sinh cùng lớp đuổi theo từ phía sau, vỗ mạnh lên vai cậu, rồi khoác vai nhau cùng bước vào cửa tòa nhà học.
Thiếu niên trong trẻo, tự do, rực rỡ không sợ hãi, là hình mẫu của tuổi trẻ.
Lâm Nhứ bỗng nghĩ, so với người khác, có lẽ cô đã đủ may mắn từ lâu rồi.
Yêu và được yêu đều là điều may mắn, cô may mắn biết bao khi sớm được trải nghiệm cảm giác thực sự thích một người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận