Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chuyện Buồn Nhỏ Mang Tên Yêu Thầm

Chương 27: Không muốn làm bạn nữa

Ngày cập nhật : 2025-10-08 01:56:30
Thành tích các kỳ thi thử lên xuống như tàu lượn siêu tốc, lúc thì bay lên mây, lúc lại rơi xuống vực.
Khiến người ta càng lúc càng nghi ngờ mình đang ở đâu, và rốt cuộc mình là ai.
Chỉ có thể máy móc ép mình thi, đối chiếu đáp án, tính điểm, sửa sai, rồi tiếp tục thi, đối chiếu đáp án, tính điểm… Những dấu X đỏ như hàm răng nanh vuốt của dã thú, nuốt chửng chút tự tin còn sót lại, chỉ để lại những tiếng thở dài bất lực.
Kỳ thi thử lần một, Lâm Nhứ vẫn đứng thứ hai toàn khối, nhưng kỳ thi thứ hai chỉ được thứ năm, kỳ thi thứ ba tụt xuống thứ tám.
Gần đây cô rất thích trốn tiết tự học buổi tối.
Cô lén trèo lên sân thượng tầng cao nhất, ngắm bản tin trường trên màn hình lớn treo ở đỉnh tòa nhà Tự nhiê . Thỉnh thoảng, ánh mắt cô dừng lại ở ba khung cửa sổ ngay dưới màn hình, nhìn rất lâu, rất lâu.
Cửa sổ lớp 12 (1).
Cô tin mình đã không còn thích cậu, nhưng khi rơi xuống vực, cô vẫn cần bám víu vào điều gì, nghĩ về điều gì, như thể chỉ có thế mới ép được mình leo lên.
Không biết từ bao giờ, cậu đã đi trước cô, bỏ cô ngày càng xa.
Không biết từ bao giờ, cậu đã trở thành niềm tin của cô.
Đêm hè ve kêu, gió nhẹ lướt qua ánh trăng như nước.
Cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.
“Không khóc à?”
Lộc Minh bước tới, nghiêng người, tựa vào lan can bên phải cô.
Cô cười, lườm cậu ấy một cái.
Cô hỏi: “Sao cậu lại tới?”
“Giống cậu, trốn tiết tự học thôi.”
Cậu ấy trả lời hờ hững, nhưng ánh mắt theo tầm nhìn của cô, dừng lại ở ba khung cửa sổ sáng ánh ngay dưới màn hình lớn đối diện.
“Hỏi cậu cái này nhé?”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cô, mắt sáng rực: “Sao lại thích Diệp Phong?”
Cô ngẩn ra, môi mấp máy, rồi nghe cậu ấy bổ sung: “Đừng bảo vì cậu ta đẹp trai lại học giỏi.”
Cô cười nhạt, hỏi ngược: “Chứ không thì vì gì?”
Lộc Minh nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý, khiến cô hoảng loạn né tránh ánh mắt.
“Cậu ấy và tôi là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược, nhưng đôi khi, tôi lại thấy chúng tôi giống nhau.”
Cô nghĩ ngợi hồi lâu, chậm rãi nói: “Cậu ấy như một tấm gương đặc biệt, nhìn thấy cậu ấy, tôi thấy được một phiên bản khác biệt của chính mình.
“Cậu hiểu không?”
“Ừ.”
Lộc Minh đáp mơ hồ, rồi thêm một câu: “Tôi cũng thế.”
Cô dè dặt thăm dò: “Cậu nói… Hạ Mạt à?”
Lộc Minh sững người, bật cười khẩy, không nói nữa.
“Thật ra tôi khá ngưỡng mộ cậu ta.”
Một lúc sau, ánh mắt cậu ấy lại trở về khung cửa sổ đối diện.
“Vì cậu ấy là tình địch của cậu?”
Mấy lọn tóc mái lòa xòa trước trán thiếu nữ bị gió thổi rối, cô cũng chẳng buồn vuốt lại, cứ để mặc nó rối. Nhưng trước mặt Diệp Phong, cô không như thế. Lộc Minh thường thấy cô, từ xa nhìn thấy Diệp Phong, đã bắt đầu chỉnh cổ áo hay vuốt tóc mái.
Sau ngày kiểm tra thể chất, cậu ấy nhận ra mình dường như hơi thích cô, nên không tự chủ được mà lén nhìn cô. Khi bắt đầu lén nhìn, cậu ấy mới phát hiện cô thường lén nhìn Diệp Phong.
Cậu cười, như tự giễu: “Coi như vậy.”
Cứ để cô hiểu lầm thế này cũng chẳng sao, Hạ Mạt như tấm khiên, bảo vệ lòng tự trọng của cậu ấy, không để ai vạch trần.
Vậy là đủ.
Hai tuần trước kỳ thi đại học, giai đoạn nước rút căng thẳng, Hạ Mạt và Diệp Phong bị giáo viên chủ nhiệm lớp 1 gọi phụ huynh.
Phụ huynh hai bên bị gọi đến văn phòng, trên bàn là bằng chứng hai người quá gần gũi trong thời gian qua: thành tích kỳ thi thử lần ba của Hạ Mạt tụt hơn mười hạng, và vài bức ảnh hai người tay trong tay.
Chuyện ở quán bar không biết bị ai nói ra, nghe nói bố Hạ Mạt đã đá cô ấy mấy cái ngay trước mặt chủ nhiệm.
Trên sân thể thao, các bạn nữ trong lớp tụm năm tụm ba bàn tán về Hạ Mạt vừa bước ra từ văn phòng, mắt đẫm lệ. Lâm Nhứ không tham gia, mà khi thầy thể dục thổi còi giải tán, cô đi thẳng về lớp, định tiếp tục làm bài thi thử.
“Cùng về nhé?”
Lộc Minh chạy từ phía sau đuổi theo cô.
Lâm Nhứ khẽ đáp: “Ừ.”
Dọc đường, cả hai trò chuyện nhạt nhẽo về tiến độ ôn tập, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện giữa Hạ Mạt và Diệp Phong như một sự ăn ý ngầm.
Cô thật sự đã buông bỏ, cũng không bận tâm, nhưng không biết Lộc Minh đã buông chưa.
Trong lớp im ắng, chỉ nghe tiếng bút sột soạt của hai người đang thi nhau làm bài toán.
Lâm Nhứ tính ra đáp án trước, đậy nắp bút đứng dậy đi vệ sinh, trước khi đi còn quay lại cười đắc ý với Lộc Minh, nói một câu hôm nay cậu lại chậm hơn tôi, như thể khiêu khích.
Lộc Minh không giận, ngược lại cười hỏi: “Sao, vượt tôi một lần mà vui thế à?”
Tim cô nhói lên, bất chợt nhớ đến buổi tối công bố kết quả thi giữa kỳ đầu tiên sau khi phân ban năm lớp Mười, Diệp Phong thẳng thừng nói với cô: “Tôi không ưa cậu ta nên tôi muốn cậu mãi đứng nhất, không cho cậu ta cơ hội.”
Sao lại nhớ đến cậu ấy.
Phiền thật.
Cô lắc đầu, định đến nhà vệ sinh rửa mặt trước, nhưng vừa tới cửa nhà vệ sinh, cô chạm mặt Hạ Mạt và Hà Miểu đi tới.
Nước mắt Hạ Mạt vẫn đọng trong hốc mắt đỏ hoe, hàng mi dài khẽ run, những giọt lệ trong suốt lăn dài xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=27]

Hà Miểu bên cạnh khoác tay cô ấy, cầm giấy lau vết lệ ở khóe mắt.
Lâm Nhứ chỉ làm như không quen, định lướt qua Hà Miểu, nhưng bất ngờ bị cô ta lườm một cái.
Hà Miểu lạnh lùng chửi: “Đồ đê tiện.”
“Cậu chửi ai?”
Lâm Nhứ dừng bước, nhìn thẳng Hà Miểu.
“Là cậu đi mách chứ gì? Chuyện ở quán bar cũng là cậu tung ra, đúng không? Độc ác thế à?”
Lâm Nhứ phản bác: “Tôi rảnh hơi đi mách lẻo? Liên quan gì đến tôi?”
“Vì cậu thích Diệp Phong!”
Câu nói đanh thép của Hà Miểu khiến mọi phòng tuyến của cô sụp đổ, sắc mặt thoáng biến đổi.
Cô cố gượng, lớn tiếng phủ nhận: “Tôi không có!”
“Tôi xem sổ đăng ký ở cổng rồi, tối hôm đó một đứa nội trú như cậu ra khỏi trường làm gì? Chắc chắn là đi quán bar! Cậu ghen tức, muốn chia rẽ hai người họ để chen chân vào, cũng không xem mình xứng hay không! Đồ trơ trẽn!”
“Tôi đi đâu liên quan gì đến cậu?”
Lâm Nhứ kìm nén cơ thể run rẩy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hà Miểu, bình tĩnh nói: “Trước khi buộc tội tôi, làm ơn đưa ra bằng chứng. Tôi nói cho cậu biết, Hà Miểu, tôi không muốn dây dưa với cậu, nhưng cậu cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Nói xong, Lâm Nhứ hơi giật mình với chính mình. Cô thật sự gan lớn, dám công khai chửi bậy.
Nhưng Hà Miểu bất ngờ giơ tay tát cô một cái.
Tai ù đi, má đau rát như lửa đốt.
Lâm Nhứ vô thức muốn đánh trả, nhưng cánh tay vừa giơ lên đã bị Hà Miểu kìm chặt. Hà Miểu ỷ sức mạnh hơn, nhếch mày nở nụ cười hiểm độc, siết cổ tay cô đỏ bừng, dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra.
Tại sao, Lâm Nhứ, tại sao mày vẫn không đấu lại cô ta?
Cô đang bực bội, bỗng thấy một bàn tay vươn tới che chắn cô phía sau, giọng thiếu niên giận dữ vang lên.
“Thả ra.”
Rõ ràng Hà Miểu bị vẻ mặt lạnh lùng của Lộc Minh dọa, mặt trắng bệch, chột dạ chậm rãi thả tay cô ra.
“Bốp!”
Khi Lộc Minh tát Hà Miểu, Lâm Nhứ và Hạ Mạt đứng bên cạnh đều sững sờ. Hành lang im phăng phắc, chỉ nghe tiếng nước nhỏ từ vòi trong nhà vệ sinh, tí tách, tí tách.
“Cậu…”
Hà Miểu ôm mặt, nước mắt trào ra, nhìn Lộc Minh không tin nổi, hồi lâu gào lên: “Quả nhiên cậu thích cô ta! Cô ta xứng để cậu thích sao?”
Trong khoảnh khắc, cùng với những lời buộc tội và oán thán ngập trời của Hà Miểu, mọi suy nghĩ của Lâm Nhứ trở về đúng chỗ.
Về Lộc Minh.
Cái ôm của cậu ấy trong đêm mưa, sự lo lắng khi đưa cô đi phòng y tế, thái độ vừa rồi với Hà Miểu… Nhưng rõ ràng cậu ấy đã phủ nhận, cậu ấy nói không thích cô.
Cậu ấy nói người cậu thích vẫn là Hạ Mạt.
“Lộc Minh.”
Hạ Mạt sụt sịt, lên tiếng trước: “Có phải cậu nói với bố mẹ tôi không? Chúng ta lớn lên cùng nhau, chuyện gì họ cũng hỏi cậu, có phải cậu không?”
“Tôi ghét nhất là cái kiểu này của cậu.”
Lộc Minh khẽ nhếch môi, mắt nhìn thẳng Hạ Mạt, lạnh lùng hỏi: “Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng tin tôi, đúng không?”
Hạ Mạt nhìn cậu, tạm thời không nói nên lời.
Cậu nhìn vào mắt cô ấy, chậm rãi nói: “Tùy cậu nghĩ, là tôi thì sao?”
Sau một lúc im lặng, Lộc Minh nắm tay Lâm Nhứ, quay người bước đi, nhưng đi được vài bước, bất ngờ bị một giọng quen thuộc gọi lại.
Cô quay đầu, thấy Diệp Phong lao tới, túm lấy cổ áo Lộc Minh, vung nắm đấm vào mặt cậu ấy, đánh cậu ấy ngã xuống đất.
Hạ Mạt vội chạy tới kéo tay Diệp Phong, còn Lâm Nhứ vô thức bước lên, dang tay chắn chặt trước Lộc Minh đang ngồi bệt dưới đất.
“Không phải chứ.”
Diệp Phong nhìn Lâm Nhứ trước mặt, không tin nổi, mày nhíu chặt, nhưng vẫn hít một hơi, giọng dịu đi: “Chuyện giữa tớ và cậu ta, cậu đừng xen vào.”
“Không được.”
Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt cương quyết.
“Quan hệ hai ta là gì chứ? Cậu giúp cậu ta, không giúp tớ?”
Diệp Phong tức giận, sắc mặt lạnh đi, liếc Lộc Minh rồi nhếch môi nói với cô: “Hiểu rồi, cậu thích cậu ta nên bảo vệ cậu ta, đúng không?”
Thời gian như ngừng trôi.
Tiếng nước nhỏ từ vòi chưa vặn chặt, tí tách, tí tách như tim cô đang rỉ máu.
Cô không trả lời, chỉ cúi đầu, cẩn thận đỡ Lộc Minh đứng dậy, rồi kéo tay cậu ấy, quay người bước đi.
“Lâm Nhứ! Nếu coi tớ là bạn, đừng đi!”
Giọng Diệp Phong giận dữ vang lên từ phía sau khiến bước chân cô khựng lại.
Ai thèm làm bạn với cậu.
Ai cần.
Cô không dừng, ngược lại bước nhanh hơn, tay kéo Lộc Minh mạnh hơn một chút.
Nhưng nước mắt vẫn không kìm được trào ra, lăn dài trên má cô. Cô nhận ra Lộc Minh lặng lẽ nhìn mình, như muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cuối cùng không giơ tay.
Cậu biết không, Diệp Phong?
Tớ chưa bao giờ coi cậu là bạn.
Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận