Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chuyện Buồn Nhỏ Mang Tên Yêu Thầm

Chương 10: Cậu kéo cô ra khỏi góc khuất

Ngày cập nhật : 2025-07-27 20:01:56
Học kỳ một của năm lớp 10 trôi qua vèo cái đã được hơn nửa, trước kỳ thi cuối kỳ, chuyện náo nhiệt nhất không gì ngoài việc phân lớp Xã hội – Tự nhiên.
Học Xã hội, rời khỏi cái lớp học tệ hại này, thành tích trở nên xuất sắc, ngẩng cao đầu hãnh diện.
Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn tờ biểu phân lớp Xã hội – Tự nhiên trải trên bàn, dường như muốn nhìn đến thủng một lỗ.
Đây là chiếc phao cứu sinh duy nhất của cô. Nếu tiếp tục học Tự nhiên, cô tiêu đời mất.
“Các em ở lại lớp học Tự nhiên tiếp tục tự học. Những bạn có ý định học Xã hội, theo cô vào văn phòng.”
Thôi Mẫn dặn dò xong, trong lớp vang lên tiếng xì xào, học sinh rì rầm to nhỏ, nhưng không một ai đứng dậy.
“Lớp mình không có ai muốn học Xã hội à?”
“Có ạ.”
Lâm Nhứ bật dậy, đặt bút xuống và bước theo Thôi Mẫn.
Trong văn phòng, Thôi Mẫn nhìn bảng điểm của Lâm Nhứ hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Sao lại muốn học Xã hội?”
“Em học không được Tự nhiên.”
Thôi Mẫn bật cười, trong nụ cười lại ẩn chứa vài phần mỉa mai: “Xã hội thì học nổi à?”
Cô nghiêm túc gật đầu.
“Xã hội không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Thôi Mẫn chỉ tay vào điểm số môn Chính trị, Sử, Địa của cô: “Mấy môn này của em, điểm cũng chẳng cao lắm.”
“Ngữ văn và tiếng Anh của em thì đúng là nổi bật, nếu tiếp tục học Tự nhiên, cũng được coi là lợi thế không nhỏ.”
“Cô ơi, học kỳ này em dành phần lớn thời gian để học Toán, Lý, Hóa, nên không chú tâm lắm vào Chính trị, Sử, Địa. Nếu sau này chỉ tập trung vào ba môn nhỏ này, có nhiều thời gian hơn, thành tích chắc chắn sẽ tốt lên.”
Thôi Mẫn cười khẩy, như thể cô đưa ra một cái cớ tệ hại.
“Lần đầu tiên cô nghe thấy kiểu nói này đấy.”
“Tóm lại, cô không khuyên em học Xã hội. Với thành tích hiện tại này của em, chỉ cần đảm bảo không tụt khỏi top 100 của khối, thi đại học kiểu gì cũng vào được một trường đại học hạng hai tử tế. Vật lý thì đúng là kém một chút, nhưng dù sao mới học, vẫn có thể cải thiện thành tích. Điểm số mấy môn khác cũng khá ổn định, không cần lo quá.”
“Còn với tình hình trường mình, muốn học Xã hội mà vào được trường tốt, ít nhất phải lọt top 20 của khối.”
Thôi Mẫn đẩy gọng kính, liếc cô một cái: “Em làm được không?”
Lâm Nhứ hoàn toàn câm nín.
Cô luôn nghĩ rằng thành tích tệ hại hiện tại chỉ vì cô không giỏi môn Tự nhiên. Chỉ cần cô học Xã hội, chỉ cần cô học Xã hội, mọi thứ sẽ tốt lên.
Nhưng vừa nãy, cô Thôi Mẫn hỏi cô, sẽ tốt lên sao? Em lấy đâu ra tự tin?
Nếu học Xã hội mà cô vẫn không giỏi thì cô biết phải làm sao?
Cậu chạy càng lúc càng nhanh, xa đến mức cô đứng giữa đám đông cũng chẳng còn thấy bóng lưng cậu. Cô từng nghĩ chỉ cần đổi đường đua, cô chắc chắn sẽ đuổi kịp cậu, sóng vai cùng cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=10]

Nhưng nếu vẫn không thể thì sao?
Cả một tuần liền, cô trăn trở về chuyện có nên học Xã hội hay không. Cô gọi điện về cho bố mẹ một lần, thuật lại lời cô Thôi Mẫn, nhận được chỉ thị từ bố mẹ sau khi bàn bạc: tiếp tục học Tự nhiên.
Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, học Tự nhiên là sai lầm. Cung đã giương thì không có đường quay lại, một khi bước lên con đường này, cô sẽ hoàn toàn tiêu tùng.
Cuối tuần, trường tổ chức buổi tuyên truyền đăng ký cuộc thi học sinh giỏi quốc gia môn đơn cho học sinh khối 10. Nghe nói chỉ cần đoạt giải là được cộng điểm thi đại học, học sinh nào quan tâm đều có thể đăng ký. Tuy nhiên, số lượng suất mỗi khối có hạn, thầy cô tổ chức cuộc thi còn phải dựa vào xếp hạng thành tích của học sinh đăng ký để phân bổ suất.
Trong hội trường, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Lâm Nhứ chọn một chỗ ngồi ở góc khuất, vừa lấy vở và bút từ cặp ra, vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cậu trong đám đông.
Cô luôn vô thức tìm cậu ở bất kỳ nơi nào cậu có thể xuất hiện, hình như đã thành thói quen và bản năng.
Chỉ cần nhìn thấy cậu từ xa một cái là đủ, chẳng cần lý do gì.
Giống như trong những khoảng lặng khi làm việc, cô sẽ đột nhiên nhớ đến cậu, cũng chẳng có lý do gì.
Cô đứng dậy nhìn về phía hàng ghế đầu một lúc lâu, bất ngờ bị ai đó vỗ nhẹ vào vai từ phía sau.
“Cậu tìm ai thế?”
Diệp Phong ném túi đeo vai lên bàn, ngồi phịch xuống ghế trống bên cạnh cô.
“Không tìm ai, chỉ nhìn lung tung thôi.”
Má cô hơi nóng lên: “Sao cậu không ngồi phía trước mà lại ngồi đây?”
“Mấy buổi họp thế này thường kéo dài lê thê cả buổi chiều, thật ra chỉ là chuyện đăng ký thôi. Ngồi phía trước cứ bị thầy cô để ý, ảnh hưởng đến việc làm bài của tớ.”
Cậu vừa nói vừa lấy một quyển bài tập Toán từ túi ra, lật mở, rồi cắm tai nghe vào tai, vừa khẽ ngân nga theo nhạc, vừa cúi đầu giải bài.
Cái tên này.
Lâm Nhứ nghĩ: Dù gì hôm nay cũng là buổi họp, cô chẳng mang theo quyển sách nào, chỉ cầm một cuốn sổ tay văn thơ cổ đến. Hơn nữa, cô đã thuộc làu những bài trong cuốn sổ này từ lâu.
Giáo viên phụ trách tuyên truyền chỉnh micro xong, cô dứt khoát gấp sổ lại, chăm chú lắng nghe.
Quả nhiên, gần hai tiếng trôi qua, cô mới ráng chờ được đến lúc đăng ký.
“Học sinh trong top 30 khối ở kỳ thi giữa kỳ không cần giơ tay đăng ký đâu nhé, mấy em học sinh giỏi này bắt buộc phải tham gia thi tất cả các môn!”
“Còn các em ngoài top 30, ai muốn tham gia thì giơ tay, tự đề cử hay được đề cử đều được.”
“Toán, có ai tự đề cử hay được đề cử không?”
“Vật lý?”
“Hóa học?”
“Sinh học?”
Hội trường chật kín học sinh, ồn ào náo loạn, mọi người hoặc giơ tay hoặc hô to tên học sinh giỏi lớp mình khiến giáo viên phụ trách ghi tên chóng cả mặt.
Mãi một lúc sau, Lâm Nhứ mới nghe thấy giáo viên hỏi: “Có ai đăng ký môn tiếng Anh không?”
Cô lặng lẽ giơ tay, vì phía trước có quá nhiều người giơ tay, cô cố ý giơ cao cánh tay hơn, còn hơi đứng dậy.
Những tiếng đề cử ồn ào từ hàng ghế trước, từng cái tên vượt qua những cánh tay giơ cao, chính xác không lệch lọt vào tai cô.
Lớp cô ai cũng biết điểm tiếng Anh kỳ thi giữa kỳ của cô, liệu có ai hô tên cô không? Có không nhỉ?
“Quên nói, các em học sinh diện học tạm không nằm trong top 50 toàn khối thì không cần tham gia đâu nhé, suất có hạn, chúng ta phải ưu tiên cơ hội cho những học sinh xuất sắc hơn.”
“Học sinh học tạm chắc chẳng ai đến đây đâu.”
Một nam sinh lớp 1 ở hàng đầu tiên khinh khỉnh hét lên: “Mà thầy ơi, đã thi được top 50 toàn khối thì ai lại đi học tạm chứ?”
Lời của nam sinh như một viên đá ném vào mặt hồ băng giá, kéo tâm trạng Lâm Nhứ chìm xuống đáy.
Nhân lúc giáo viên chưa để ý đến cô, cô lặng lẽ hạ cánh tay đang giơ cao xuống, chột dạ liếc nhìn Diệp Phong bên cạnh.
May quá, cậu vẫn đang đeo tai nghe, cắm cúi làm bài, dường như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới này.
May quá, cậu không thấy sự tự cao và thảm hại của mình.
Nhưng ngay khi cô đang hối hận vì vừa rồi đã giơ tay, thậm chí hối hận vì hôm nay đã đến đây thì thiếu niên bên cạnh đột nhiên giật phăng tai nghe, giơ cao tay lên.
“Thầy ơi, ở đây!”
Tiếng hét của cậu quá lớn, khiến các học sinh ở hàng ghế trước đồng loạt quay đầu lại.
Vì thầy giáo đang đau đầu với việc thống kê số lượng nghe thấy tiếng cậu, có phần bực bội nói: “Biết rồi, Diệp Phong, mọi môn đều đăng ký cho em hết, đừng làm loạn nữa!”
“Em không đăng ký, thầy ơi, chẳng phải thầy nói có thể đề cử sao? Môn tiếng Anh em đề cử Lâm Nhứ lớp 10 (3).”
“Tiếng Anh, để thầy xem nào, suất tiếng Anh đã đầy rồi. Bạn Lâm Nhứ này…”
Thầy đẩy gọng kính, lướt qua bảng xếp hạng trên bục giảng: “Bạn Lâm này là học sinh học tạm, mà xếp hạng thi giữa kỳ cũng không cao, thầy thấy thôi bỏ qua đi, sang năm tiếp tục cố gắng thêm nhé.”
“Không được đâu thầy.”
Diệp Phong sốt ruột, thái độ cứng rắn nói: “Thầy phải đăng ký cho bạn ấy.”
Trong hội trường, ánh mắt tò mò hoặc ngạc nhiên của các học sinh như những mũi tên bắn về phía họ.
Rõ ràng thầy giáo rất không hài lòng vì hai chữ “phải” của cậu.
Lâm Nhứ hoảng hốt kéo tay áo Diệp Phong, khẽ nói với cậu: “Cậu mau ngồi xuống đi, tớ không muốn đăng ký nữa, thật đấy.”
Cậu không nghe cô, ngược lại gỡ tay cô đang kéo mình ra, nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay cô.
Trong hội trường, cậu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Vậy mà cậu vẫn nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay cô.
Hành động dịu dàng mà chính thiếu niên cũng không nhận ra, vào khoảnh khắc này lại trở thành một sự khích lệ và an ủi thầm lặng nhưng mạnh mẽ, khiến cô đột nhiên cảm thấy dường như mình không cô đơn đến thế.
Không cô đơn đến thế, không phải chỉ có một mình cô ôm gối co ro trong góc, bởi vì cậu ở ngay bên cô, cậu đã kéo cô ra khỏi góc khuất.
Hốc mắt cô bỗng hơi nóng lên, mũi cay xè.
Thầy giáo kìm nén cơn giận, nhíu mày hỏi: “Bạn Lâm có ở đây không? Tự em thấy mình có đủ thực lực tham gia không, em tự nói đi.”
Cô đứng dậy, cười nói: “Thầy ơi, thành tích em không đủ, em không đăng ký nữa ạ.”
Diệp Phong chen vào: “Thầy đừng nghe bạn ấy, bạn ấy tự đánh giá khả năng của mình sai rồi.”
Học sinh bốn phía bật cười rộ lên.
“Thầy cứ đăng ký cho bạn ấy đi. Kỳ thi giữa kỳ môn tiếng Anh bạn ấy được 146 điểm, nếu bạn ấy còn không tham gia được thì ai tham gia nổi chứ? Đến vòng chung kết, chắc chắn làm rạng danh trường mình.”
Thầy giáo bừng tỉnh, nói: “Vậy à, được, thầy đăng ký cho em ấy.”
Trong hội trường, ánh mắt tò mò xen lẫn khó tin của đám con gái như muốn nuốt chửng cô.
Khi Diệp Phong cảm ơn thầy và ngồi xuống, Lâm Nhứ đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói với cậu: “Cảm ơn.”
Diệp Phong lại nổi cáu, nhìn vào mắt cô và lớn tiếng chất vấn: “Giơ tay rồi lại hạ xuống, rốt cuộc cậu nghĩ gì thế?”
“Tớ… tớ chỉ nghĩ không tham gia cũng được.”
Diệp Phong không để ý đến cô nữa, chỉ khẽ thở dài, lẩm bẩm một câu: “Bao giờ cậu mới tự tin lên được đây, tớ thật sự hết cách với cậu rồi.”
Sau đó cậu đeo tai nghe vào, tiếp tục làm bài.
Cô không nghe thầy phụ trách tuyên truyền dặn dò tiếp những gì, chỉ giả vờ lật cuốn sổ tay văn thơ cổ rồi lén dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh.
Ngọn lửa tham vọng bị cô âm thầm dập tắt trong lòng, bị cậu mạnh mẽ nhóm lên lần nữa.
Diệp Phong, cậu biết không?
Thật ra tớ cũng tự cao tự đại như cậu, cũng có lòng háo thắng và sự phù phiếm mãnh liệt.
Nhưng tớ chưa bao giờ dám nói ra.
Khi tan họp, cô đang ngồi tại chỗ điền vào tờ đăng ký thầy phát, bất ngờ thấy một nam sinh chạy tới, nở nụ cười tinh quái vỗ vai Diệp Phong.
“Vừa nãy oai phết đấy, anh Phong.” Nam sinh nháy mắt với cô: “Cô gái nhỏ này có quan hệ gì với cậu thế?”
Lâm Nhứ cúi đầu thấp hơn, mặt càng đỏ.
“Bạn học cấp 2, bạn tôi.”
Diệp Phong ngẩng đầu: “À đúng rồi, bảng phân lớp Xã hội – Tự nhiên của phòng bọn cậu, cậu điền và nộp giúp tôi chưa?”
“Đương nhiên rồi, chuyện cỏn con thế này mà tôi làm không xong, sao làm trưởng phòng ký túc xá được?”
Nam sinh nhướng mày, nở nụ cười xấu xa: “Tôi điền Văn cho cậu rồi nhé, anh Phong, sau này không cùng lớp thì nhớ gặp nhau thường xuyên.”
Ngòi bút của Lâm Nhứ khựng lại.
“Cút.”
Diệp Phong hung hăng đạp nam sinh một cái: “Tôi học Xã hội thì tiêu đời luôn, cậu không biết à?”
“Anh Phong cứ khiêm tốn, tôi thấy cậu học thuộc Chính trị, Lịch sử cũng đâu tệ, điểm mấy môn nhỏ cũng không thấp.”
Diệp Phong không thèm để ý cậu ta nữa, bất ngờ chạm vào cánh tay cô.
“Này, chắc chắn cậu học Xã hội đúng không?”
Cậu hỏi: Chắc chắn cậu học Xã hội đúng không?
Cô lấy đâu ra chắc chắn?
“Tớ vẫn chưa quyết định.”
“Còn phải nghĩ sao?”
Diệp Phong ngạc nhiên: “Với thành tích môn Tự nhiên của cậu, còn không bằng điểm môn Xã hội của tớ.”
“Nhưng điểm Chính trị, Sử, Địa của tớ cũng chẳng cao.”
Diệp Phong nghĩ một lát, hỏi: “Cậu có dành thời gian học thuộc không?”
Cô thành thật đáp: “Không.”
Cậu nói: “Thế là được rồi.”
Diệp Phong, cậu thật sự nghĩ tớ nên học Xã hội sao? Không phải chỉ nói bừa chứ?
Nhưng làm sao cậu hiểu được tớ?
Thật ra tớ chẳng bao giờ giỏi như cậu tưởng.
“Tớ cảm thấy với năng lực và sự nỗ lực của cậu, học Xã hội xong chắc chắn có thể đứng nhất.”
Cậu chống cằm bằng tay cầm bút, nói: “Nhưng lớp chúng tớ có một người cũng học Xã hội, chắc sau này sẽ là đối thủ lớn nhất của cậu. Lộc Minh, đứng nhất toàn thành phố kỳ thi vào cấp 3, cậu ta cũng học Xã hội.”
Cậu bất ngờ cười, nháy mắt với cô: “Nhưng mà người đó thật sự chẳng ra gì nên tớ vẫn mong cậu sẽ đứng nhất.”
Cô buột miệng hỏi: “Tại sao?”
“Haizz, để sau này tớ kể. Tóm lại, cậu chắc chắn cùng lớp với cậu ta, đến lúc đó cứ tránh xa cậu ta là được.”
Về đến lớp, cô điền xong bảng chọn lớp Tự nhiên - Xã hội, mang đến văn phòng nộp cho Thôi Mẫn.
Thôi Mẫn thở dài: “Không suy nghĩ thêm à? Cô sợ em hối hận. Bố mẹ em đã đồng ý chưa?”
“Em chắc chắn học Xã hội rồi thưa cô.”
Cô ngẩng đầu, nở nụ cười tự tin, rạng rỡ với Thôi Mẫn.
Cô tin cậu.
Diệp Phong, tương lai, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi cao hơn nhé.

Bình Luận

0 Thảo luận