Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chuyện Buồn Nhỏ Mang Tên Yêu Thầm

Chương 19: Cậu ấy chưa từng thích cậu

Ngày cập nhật : 2025-10-06 21:03:40
Sau năm mới, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ đông nhanh chóng đến.
Kỳ nghỉ này, Diệp Phong không về huyện F mà ở lại nhà họ hàng trong thành phố. Nghe nói nhiều bạn lớp 1 tham gia một lớp bổ túc Toán, Lý, Hóa nổi tiếng trong thành phố, và Diệp Phong cũng có mặt.
Kỳ nghỉ này, Lâm Nhứ ít ra ngoài. Khi phải ra ngoài, cô chỉ khoác áo bông dày, đôi khi chỉ buộc tóc qua loa.
Vì biết cả kỳ nghỉ không thể tình cờ gặp Diệp Phong, cô để lộ bản tính lười biếng, thích ở nhà sưởi ấm hơn là ra ngoài chịu lạnh. Nếu bắt buộc ra ngoài, cô cũng mặc quần áo bông dày cộp, ưu tiên giữ ấm hơn phong cách.
Tối Nguyên Tiêu, Cửu Mai gọi điện, chúc cô vui lễ Nguyên Tiêu. Giọng Cửu Mai to, nhưng vẫn không át được tiếng pháo hoa rộn ràng từ đầu dây bên kia.
Lâm Nhứ cười hỏi: “Cậu đang xem pháo hoa ngoài kia à?”
“Ừ, ở quảng trường trung tâm thành phố, tối nay có show pháo hoa, đông người lắm, chắc cả thành phố gần như đều tới!”
Cửu Mai nói, hướng micro điện thoại ra xa: “Nghe này!”
Lâm Nhứ ngồi trước bàn học, nghe tiếng pháo “tách tách” từ điện thoại, lòng ấm áp.
Cả thành phố đều tới sao? Vậy cậu có ở đó không?
Vậy là giờ đây, cô đang cùng nghe tiếng pháo hoa, cảm nhận cùng không khí náo nhiệt với cậu.
Cửu Mai hét lên: “Em trai mình kêu mình đi đốt pháo với nó, lát nói tiếp nhé.”
Lâm Nhứ cười, nói được, rồi cúp máy.
Cô bất chợt thấy nhớ cậu.
Thật ra, suốt kỳ nghỉ ở nhà, cô thường vô tình nghĩ đến cậu. Mỗi lần nhớ cậu, cô không biết làm gì nên gần như vô thức lấy sách giáo khoa và bài tập ra học.
Cố gắng không ngừng, trở nên xuất sắc hơn, luôn là cách duy nhất cô nghĩ ra để đến gần cậu.
Vì những cách khác, cô không đủ can đảm thử.
Nghĩ vậy, cô lại cầm tập bài tập bên cạnh mở ra, chăm chỉ làm bài.
Cùng với kế hoạch học tập hiệu quả của Lâm Nhứ, hai tháng nghỉ đông trôi qua nhanh chóng.
Tối tự học đầu tiên của học kỳ dưới lớp 11, mọi thứ chẳng khác ngày thường. Cô vẫn đặt ba cuốn “Thiên đường kỳ nghỉ đông” với bìa và thiết kế ngốc nghếch lên bàn, định tận dụng tối nay trước khi kiểm tra bài tập sáng mai để giải quyết nhanh, chọn bài hữu ích làm, bài không cần thiết thì chép đáp án.
Mọi thứ đều như cũ. Chỉ trừ việc Diệp Phong có người mình thích.
“Tin sốc!”
Hứa Tiểu Vũ vừa bước vào lớp đã hét toáng với hai cô bạn thân ở hàng đầu: “Hóa ra Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, mình thấy hai người họ đi xem phim cùng nhau!”
Mũi bút của Lâm Nhứ khẽ run, nhưng tay cô vẫn không ngừng viết.
Cô không tin.
“Thật đấy!”
Hứa Tiểu Vũ khẳng định chắc nịch: “Mình tận mắt thấy. Hôm qua, ở rạp phim quảng trường Vạn Đạt, hai người họ ngồi ngay trước mình, đầu Hạ Mạt dựa vào vai Diệp Phong suốt. Với gương mặt của Diệp Phong, mình không thể nhầm được!”
“Trời ơi! Nhưng mà hai người họ cũng hợp thật, ôi, trai tài gái sắc, hoa khôi soái ca. Thế này thì có phải Diệp Phong đập chậu cướp hoa của Lộc đại thần không?”
“Không tính chứ, chẳng phải Lộc Minh với Hạ Mạt chia tay từ lâu rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=19]

Với lại, mình thấy Diệp Phong hợp với Hạ Mạt hơn, hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi quá!”
Lâm Nhứ vừa lật mấy trang đáp án cuối, vừa chép vào phần trống dưới đề, đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình chép nhầm hết cả.
Những ký hiệu toán học dày đặc rối tung trong đầu cô.
Cô xé toạc hơn chục trang đáp án cuối của cuốn “Thiên đường kỳ nghỉ đông”, rồi gấp đôi tờ đầu tiên, đặt lên trên đề để chép.
Cô cầm bút viết rất bình tĩnh, không vội vàng, nhưng lòng cô thì rối loạn.
Rối lắm, rất rối.
Sao cậu lại thích Hạ Mạt?
Nhưng sao cậu lại không thể thích Hạ Mạt?
Cậu ấy chưa từng nói thích mày, Lâm Nhứ à.
Mũi bút bi đen dừng lại trên mặt giấy trắng tinh, Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn vết mực dần loang ra. Vết mực đen thấm ướt trang giấy chữ viết lộn xộn của cô, phản chiếu một trái tim bất an và thảm hại.
Thầy Lạc bước vào lớp bắt đầu ổn định trật tự, Hứa Tiểu Vũ ngậm miệng, ngoan ngoãn về chỗ.
Ba tiết tự học tối, cả lớp bận rộn chép bài và làm bài bổ sung, ngoài tiếng viết và lật sách, Lâm Nhứ không còn nghe thấy ai thì thầm to nhỏ.
Sự tĩnh lặng xung quanh dồn nén vô số câu hỏi trong lòng cô. Sao môi trường tự học quen thuộc nhất của cô giờ lại khiến ngực cô nghẹn ngào? Sao tiếng viết, tiếng lật sách hằng ngày giờ lại để lại trong tim cô những nhói đau rõ rệt và sắc nhọn?
Sao không ai tiếp tục kể nữa?
Sao không ai nói rõ ràng với cô: “Bỏ cuộc đi Lâm Nhứ, Diệp Phong thật sự thích Hạ Mạt”?
Cửu Mai và Lạc Nhất Xuyên học ngoại trú không có mặt, Lâm Nhứ ngẩn ngơ nhìn hai chỗ ngồi trống trước mặt, ánh mắt khẽ nhích lên, lướt qua gáy Lộc Minh ở hàng đầu.
Lộc Minh.
Lâm Nhứ đờ đẫn nhìn bóng lưng cậu ấy, như thể giây tiếp theo cô sẽ lao lên hét to: “Sao cậu không giữ Hạ Mạt? Sao lại để cô ấy đến với Diệp Phong?”
Tại sao chứ?
Chuông nghỉ giữa giờ vang lên rồi tắt, như sóng triều dâng rồi rút. Cô là hòn đảo lặng lẽ giữa biển, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cuốn “Thiên đường kỳ nghỉ đông” môn Toán vẫn mở ở trang đầu, ba tiết trôi qua, cô không biết mình đã làm gì.
Cô muốn chạy đến lớp 1 tìm cậu, hùng hổ chất vấn: “Sao cậu dám giấu tớ đi thích Hạ Mạt!”
Nhưng cô có tư cách gì để chất vấn cậu?
Lâm Nhứ, bao năm nay, dựa vào đâu mà mày nghĩ cậu ấy phải thuộc về mày? Cậu ấy chưa từng nói thích mày, không tin thì nhìn xem, người cậu ấy thích là người khác.
Cậu chưa bao giờ thích cô.
Đêm khuya, trong buổi trò chuyện trước giờ tắt đèn ở ký túc xá, Lâm Nhứ vốn ít nói bỗng trở nên nói nhiều bất thường. Từ bộ phim truyền hình hot trong kỳ nghỉ đông đến tiểu phẩm hài đêm giao thừa, những màn bắt chước sống động của các bạn cùng phòng khiến Lâm Nhứ cười đến rơi nước mắt.
Những giọt lệ lấp lánh làm ướt mi mắt cô, cô giữ nước mắt trong hốc mắt, như cố ép bản thân tin vào niềm vui giả tạo lúc này, kìm nén không để chúng chảy xuống.
Cho đến khi trưởng phòng gọi “Thôi, thôi, ngủ đi”, những giọt nước mắt trong suốt mới chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt đỏ hoe, từng giọt, từng giọt, khô đi trên má cô. Nỗi cô đơn trống trải khổng lồ nuốt chửng cô, trái tim như ngâm trong nước lạnh, từng cơn đau nhói.
Khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra, hóa ra đau lòng không chỉ là một tính từ. Hóa ra trái tim con người thật sự có thể đau như thế.
“Đợi chút!”
Cô bạn giường đối diện đột nhiên nói to: “Mình nhớ ra một chuyện. Hôm nay mình nghe nói Diệp Phong và Hạ Mạt thích nhau, còn đi xem phim cùng nhau, chuyện này thật hay giả?”
“Giả chứ.”
Trưởng phòng nheo mắt, chậm rãi nói: “Diệp Phong nhà mình không thể yêu sớm đâu.”
“Xì.”
Cô bạn giường đối diện khinh bỉ: “Cậu nên sửa cách gọi đi, để hôm nào tớ mách Hạ Mạt, xem cô ấy có đến ký túc xá xử cậu không!”
Cô bạn giường trên bĩu môi: “Tớ bảo này, mấy cậu đúng là nông cạn, một Diệp Phong mà mê mẩn thành ra thế à? Nói trắng ra chẳng phải chỉ vì cậu ta học giỏi, lại đẹp trai sao?”
“Ai bảo thêd!”
Trưởng phòng nghiêm túc phản bác: “Tớ nhìn vào nội tâm, hiểu nội tâm là gì không?”
“Thôi đi, nông cạn thì có. Cậu ta không đẹp thế cậu còn thích nổi không? Thôi thôi, ngủ đi, nhìn cái triển vọng của mấy người kìa. Mai tớ giới thiệu vài anh đẹp trai hơn, ngủ đi, ngủ đi!”
Đến khi tiếng ngáy vang khắp phòng, Lâm Nhứ vẫn mở mắt, lặng lẽ nhìn ánh trăng vàng nhạt trong màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ.
Có phải là một tình cảm nông cạn không?
Như bao cô gái xung quanh, chỉ vì cậu học giỏi, đẹp trai, ngày mai đã có thể thích người khác?
Bao năm nay, tình cảm cô dành cho cậu cũng chỉ đến thế thôi sao?
Ánh trăng bị mây che mờ tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, gần gũi mà băng giá. Vầng trăng sáng như một tấm màn, phản chiếu rõ nét nhiều cảm xúc và ký ức.
Thật ra cô cũng chẳng thích cậu nhiều đến thế, đúng không?
Dù sao cậu cũng thích người khác rồi, dù sao ánh mắt cậu cũng chẳng khác gì những chàng trai khác, dù sao người cậu thích cũng là hoa khôi được vạn người mê – Hạ Mạt.
Cậu hoàn toàn không đáng để cô thích.
Lâm Nhứ ép mình nghĩ về khuyết điểm của cậu, như thể làm vậy sẽ khiến cô bớt đau lòng.
Ký ức phản chiếu trên vầng trăng nhàn nhạt, những chuyện cũ hiện lên rõ mồn một như cảnh phim. Những kỷ niệm cô càng cố xóa bỏ, vào lúc này lại càng rõ nét, tươi sáng.
Chính là những ký ức như thế.
Ngày đầu gặp, cậu đứng trong ánh hoàng hôn, cười đến cong cả mắt, ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Lâm Nhứ à?”
Kỳ thi đó, cô vô tình ngồi cạnh cậu. Khi cô bị thầy cô phê bình, cậu giúp cô giải vây, luôn miệng gọi “Lâm Nhứ, Lâm Nhứ” bên tai cô, mượn cái này cái kia, còn giới thiệu với bạn bè và giám thị xung quanh rằng cô là Lâm Nhứ lớp 10, người viết văn cực hay.
Lần cô quên thu bài thi của cậu, cậu không những không giận mà còn nhận ra cô đang buồn ngủ, tự đi nộp bài, bảo cô tranh thủ chợp mắt một chút.
Ngày kiểm tra nhảy xa kỳ thi thể dục, cô run rẩy đứng trên ván trước hố cát, cậu ở trong đám đông hét to: “Cậu còn muốn thi vào Thực Nghiệm không?”
Ngày khai giảng lớp Mười, cậu nhanh chóng nhập số điện thoại vào máy cô, khi cô ấp úng giải thích về điểm thi tuyển sinh tệ hại, cậu nói: “Tớ tin cậu.”
Sau kỳ thi giữa kỳ, khi cô bị Hà Miểu hãm hại, trốn ở góc tường gần ký túc xá nam gọi điện cho cậu, cậu bất ngờ xuất hiện trước mặt, cẩn thận đưa khăn giấy cho cô, rồi dẫn cô đến tòa nhà học giảng bài Vật lý suốt hai tiếng.
Khi đăng ký cuộc thi tiếng Anh, cậu đứng dậy đối đầu với giáo viên, nói: “Thầy phải đăng ký cho cô ấy,” còn bảo: “Đừng nghe cô ấy, cô ấy đánh giá sai năng lực của mình.”
Ngày sinh nhật cô, cậu kéo cô đi ăn lẩu xiên, cùng khách trong quán hát bài "Chúc mừng sinh nhật" cho cô, nhìn vào mắt cô với ánh mắt dịu dàng, kiên định, nói: “Cậu rất giỏi, thật đấy.”
Đêm giao thừa, cậu nói với cô: “Cậu phải kiêu ngạo như tớ” dẫn cô trốn khỏi trường để đón năm mới, mời cô đốt pháo hoa, và đúng 0 giờ, chúc cô năm mới vui vẻ.
Những ký ức ùa về như thủy triều trong đầu cô, lại chính là những khoảnh khắc này.
Mỗi lần ở bên cậu, mỗi biểu cảm, mỗi hành động của cậu, cô đều trân trọng như báu vật, cẩn thận cất giữ trong ngăn tối của ký ức.
Gẳn cậu không còn nhớ những ký ức này, , đúng không?
Cậu có từng thích tớ không? Trước khi thích Hạ Mạt, cậu có thích tớ dù chỉ một chút không, Diệp Phong?
Nước mắt lạnh lẽo không ngừng trào ra từ khóe mắt, từng giọt chảy vào tai cô, vừa mát lạnh vừa ngứa. Rõ ràng cô đã nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng ấm áp ấy chiếu rọi lên cô, từng chút thắp sáng thế giới đen tối của cô. Như thể chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, cô có thể chạm vào ánh sáng, trở thành ánh sáng, sở hữu ánh sáng.
Nhưng trong khoảnh khắc, ánh sáng ấy bị cậu thu lại. Cậu trao nó cho một cô gái khác, người con gái cậu thực sự thích.
Thế giới của cô lại phủ bụi, chìm trong bóng tối mịt mù.
Trái tim lại không khống chế được mà đau nhói, cô cuộn mình trong chăn lạnh, toàn thân run rẩy không ngừng.
Cô không hiểu nổi câu trả lời.
Là do cô chưa đủ nỗ lực sao?
Cô biết, cậu là một người xuất sắc như thế. Cô cũng biết, để xứng với cậu, cô phải cố gắng rất nhiều. Cô biết hết.
Nhưng rốt cuộc phải nỗ lực bao nhiêu?
Phải nỗ lực đến mức nào mới được?
Bao năm nay, cô đã cố gắng như vậy, sao vẫn không được?
Thật ra, cô gái cậu thích, căn bản không cần cố gắng như cô.
Vì bản thân họ đã đủ tốt nên chẳng bao giờ phải nghĩ xem mình có xứng với đối phương hay không.
Hai người như thế mới thật sự xứng đôi.
Đáng tiếc, đến bây giờ cô mới hiểu ra điều đó.
Cả đêm Lâm Nhứ không ngủ, sáng hôm sau đến lớp từ rất sớm.
Những cảm xúc rối ren bóp nghẹt cô, khiến đầu óc cô vốn đã không nghỉ ngơi cả đêm trở nên mụ mị. Gần cuối tiết học cuối buổi sáng, Cửu Mai quay lại, chìa tay nói: “Đưa thẻ cơm đây.”
“Trưa nay mình đi lấy cơm.”
Lâm Nhứ cảm thấy ngay cả cười cũng khó, cố nhếch môi nói: “Đưa thẻ cơm cậu cho mình.”
Cửu Mai ngẩn ra. Hai người đã thỏa thuận luân phiên lấy cơm, chẳng phải tuần trước Lâm Nhứ vừa lấy một tuần rồi sao?
Ở căng tin.
Lâm Nhứ cố ý xếp hàng ở hàng gần cửa sổ lấy cơm nam sinh nhất, vừa chậm rãi nhích từng bước, vừa thò đầu nhìn trộm vào hàng nam sinh.
Muốn nhìn thấy cậu, nhưng lại không muốn thấy cậu xuất hiện cùng Hạ Mạt.
Cô bất chợt thấy Hạ Mạt ngang nhiên bước đến đầu hàng nam sinh, giật lấy thẻ cơm từ tay Lạc Nhất Xuyên.
“Làm gì thế?”
Lạc Nhất Xuyên giả vờ tức giận: “Đừng lấy của tôi, tìm Diệp Phong nhà cậu đi!”
Nghe lời Lạc Nhất Xuyên, sắc mặt Lâm Nhứ khẽ đổi, ngay cả cô cũng không nhận ra.
Hạ Mạt chớp mắt, tự tin nói với Lạc Nhất Xuyên: “Cậu ấy đi mua đồ ăn vặt cho tôi rồi.”
“Vậy cũng không được.”
Lạc Nhất Xuyên vươn tay giật lại.
Hạ Mạt né ra sau, đụng thẳng vào vòng tay của thiếu niên phía sau.
Diệp Phong cầm túi đồ ăn vặt, nhìn cô gái trong lòng, mắt lập tức cong lên cười.
Lâm Nhứ chưa từng thấy cậu cười dịu dàng với ai như thế.
“Lạc Nhất Xuyên bắt nạt tớ!”
Hạ Mạt bĩu môi, ném thẻ cơm lại cho Lạc Nhất Xuyên: “Không cần thẻ rách của cậu, trả cậu này!”
“Tôi oan mà anh Diệp!”
Lạc Nhất Xuyên bĩu môi nhăn mày: “Hạ Mạt nhà cậu cướp thẻ tôi trước.”
Diệp Phong vẫn cười, đưa thẻ của mình cho Hạ Mạt: “Không cần của cậu ta, thẻ của tôi nộp cho cô ấy rồi.”
Hạ Mạt nhận thẻ, cười tươi ôm cậu một cái, rồi vội cúi đầu, mặt đỏ bừng.
“Hai người ghê quá đi!”
Lạc Nhất Xuyên dẫn đầu đám con trai, mặt đầy ghét bỏ, lớn tiếng hét lên.
Lâm Nhứ thất thần, không ngừng nhìn họ. Trái tim cô như một tờ giấy nhàu nhĩ, bị từng lời nói, từng hành động của họ vò nát, càng lúc càng rách, càng lúc càng rối.
Cô bán cơm lại to tiếng hỏi lần nữa: “Cháu ơi, cháu muốn món nào?”
“À, cà chua xào trứng và… khoai tây trộn.”
Lâm Nhứ tỉnh táo lại: “Cả hai phần luôn.”
Trên bàn ăn, Cửu Mai ngơ ngác hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Uể oải quá.”
“Hả?”
Lâm Nhứ ngẩng đầu: “Không sao đâu.” Cô nói, cố tỏ ra thoải mái, nhếch môi: “Chắc tại tối qua ngủ không ngon, hơi choáng đầu, lát về ký túc nghỉ một chút là ổn.”
“Ừ.”
Cửu Mai đáp, bỗng nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên, nói: “Để mình kể chuyện hóng hớt cho cậu, tỉnh táo lại chút.”
“Cậu biết Diệp Phong với Hạ Mạt đến với nhau thế nào không?”
Cửu Mai hào hứng kể: “Nghe nói là ở lớp bổ túc kỳ nghỉ đông, giáo viên dạy Toán ra một bài siêu khó, bảo ai làm được thì có thưởng, còn bỏ cuộc thì về sớm. Tối hôm đó, chỉ còn Hạ Mạt với Diệp Phong ở lại đến cuối, mà Hạ Mạt lại làm xong trước cả Diệp Phong. Sau đó, hai người cầm tiền thưởng của giáo viên dạy Toán đi tiệm net chơi game. Tối đó luôn, Hạ Mạt tỏ tình với Diệp Phong, nói là thích cậu ấy.”
Lâm Nhứ ngẩng phắt lên, kinh ngạc: “Hạ Mạt tỏ tình với Diệp Phong?”
“Ừ. Gái xinh thông minh như Hạ Mạt, thằng con trai nào chịu nổi? Diệp Phong cũng thế thôi.”
Lâm Nhứ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đôi đũa cắm trong bát canh cà chua trứng.
“Cậu xem, mấy bạn nữ lớp mình khóc lóc ầm ĩ, bảo không chấp nhận được việc Diệp Phong thích người khác. Trời ạ, trước giờ Diệp Phong có thích ai đâu mà? Nên cậu đừng… Ơ, cậu đừng khóc chứ!”
Nước mắt Lâm Nhứ rơi “tách tách” xuống khay cơm, chưa kịp lau thì đã bị ánh mắt Cửu Mai bắt gặp.
“Sao thế?”
Cửu Mai vội rút hai tờ giấy từ cặp đưa cho cô, cẩn thận hỏi: “Không phải cậu thật sự thích Diệp Phong đấy chứ?”
“Đâu có.”
Lâm Nhứ lau nước mắt, gượng cười: “Mình làm gì nông cạn thế.”
“Làm mình hết hồn.”
Cửu Mai thở phào: “Rốt cuộc cậu sao vậy?”
“Không sao, chỉ là… lúc lấy cơm có người chen ngang, cãi nhau một trận, trong lòng hơi khó chịu. À, cậu xem bộ phim cổ trang chiếu trên đài Hồ Nam kỳ nghỉ đông chưa?”
“Cái nào cơ, phim Dương Mịch đóng hả?”
Cửu Mai dễ dàng bị cô đổi chủ đề.
Sau bữa trưa, Lâm Nhứ bảo Cửu Mai về ký túc trước, còn mình chậm rãi bước đi, đi dạo trên con đường rợp bóng cây trong sân trường để giải tỏa tâm trạng.
Ánh nắng lấp ló xuyên qua lá cây xanh, in những vệt bóng loang lổ trên mặt đường lát gạch cam vàng.
Cô giơ tay che mắt, chậm rãi ngẩng đầu. Từng có lúc, ánh nắng trên cao chói chang làm đau mắt cô, nhưng cô vẫn không nỡ nhắm mắt, không muốn ngừng nhìn cậu.
Giờ đây, bầu trời giao thoa ánh sáng và bóng tối phía trên tán lá lại như một mê cung không lối thoát. Cậu kéo cô vào, rồi một mình quay lưng rời đi.
Cô bị cậu bỏ lại trong mê cung này.
Cô nhắm mắt, thầm nói với cậu trong lòng: Diệp Phong, từ hôm nay, tớ sẽ không thích cậu nữa.
Tớ từng thích cậu, rất rất thích cậu.
May là cậu chưa bao giờ biết.
Tiếc là cậu chưa bao giờ biết.

Bình Luận

0 Thảo luận