Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chuyện Buồn Nhỏ Mang Tên Yêu Thầm

Chương 28: Thật ra tôi chưa quên được cậu

Ngày cập nhật : 2025-10-08 01:57:25
“Xong rồi à?”
Trong quán ăn Nam Kinh ở phố ẩm thực Tân Trung Quan, chị Linh uống một ngụm bia, nhíu mày hỏi: “Chỉ vì chút hiểu lầm này mà đến giờ vẫn cương quyết không liên lạc với cậu ta? Trời ơi, gần mười năm rồi, chuyện cỏn con thế, đáng lẽ gặp lại cười một cái là xóa hết ân oán rồi.”
“Không phải.”
Lâm Nhứ bĩu môi, cắn ống hút trong ly nước mơ: “Không liên lạc vì chẳng cần thiết.”
“Thật không?”
Chị Linh hừ nhẹ: “Cũng không làm bạn bè?”
“Không muốn làm bạn.”
Cô nhếch môi.
“Thế thì lạ thật, em lớn thế này rồi, không đi liên hoan, không hẹn hò, không hề hứng thú với yêu đương, hóa ra là ở đây giữ tiết cho người ta à?”
Lâm Nhứ cuống lên: “Ai giữ tiết? Em không có!”
Bao năm qua, cô thực sự tin mình đã không còn thích cậu.
Bao năm qua, cô cũng thật sự chưa gặp được ai khiến cô rung động thật lòng.
Thật mà.
“Không giữ tiết?”
Chị Linh giật phắt điện thoại của cô, mở giao diện Weibo, chỉ vào ảnh đại diện của cậu trong danh sách thường truy cập, lớn tiếng hỏi: “Vậy sao ngày nào em cũng lén xem Weibo của người ta? Làm gì hả?”
“Chị làm gì thế?!”
Lâm Nhứ lao tới giật lại điện thoại, mũi cay xè, sao tự dưng cô lại muốn khóc thế này.
Đã bao năm trôi qua.
Cô chỉ thỉnh thoảng tìm tên Weibo của cậu, không like, không follow, thậm chí còn thấy phiền khi tên cậu xuất hiện trong danh sách thường truy cập.
Cô tự cho rằng mình đã đủ tự trọng và kiên cường.
Còn muốn cô thế nào nữa? Rốt cuộc có buông bỏ được hay không, quan trọng gì chứ?
Cô buông hay không có quan trọng không?
Ánh đèn ngũ sắc chiếu lên tường kính sau lưng chị Linh, phản chiếu gương mặt mệt mỏi, tiều tụy của cô.
Một gương mặt rất đẹp.
Dưới lớp trang điểm tinh tế là làn da hồng hào và ngũ quan cân đối, có những khoảnh khắc soi gương, cô còn ngạc nhiên, hóa ra khi học cách trang điểm, mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Đẹp bằng bạn gái mới của cậu không?
Như bị ma nhập, thỉnh thoảng cô tự hỏi mình trong lòng.
Bao năm qua, cô lao đầu vào công việc, liều mạng đạt thành tích, chẳng qua để sống tốt hơn cậu.
Để chứng minh với cậu, không có cậu, cuộc sống của cô vẫn có thể rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=28]

Để yêu một người khác mãnh liệt, một người tốt hơn cậu.
Chẳng phải sau khi chia tay Hạ Mạt cậu đã có bạn gái mới sao? Có gì ghê gớm đâu?
Tiếc rằng cô bận rộn bao lâu, cuối cùng vẫn chỉ như múc nước bằng giỏ tre, đơn độc một mình, rời sân trong lặng lẽ.
“Thôi, không trêu em nữa.”
Chị Linh thấy cô gục xuống bàn, uể oải nắm chặt điện thoại ngẩn ngơ, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô: “Làm xong thủ tục nghỉ việc chưa?”
Cô khẽ đáp: “Xong rồi ạ.”
Chị Linh thở dài: “Em còn trẻ quá, sau này sẽ hối hận. Sếp rất quý em, sống ở Bắc Kinh là vậy, làm gì cũng mệt như chó. Nói thật, trong ngành tài chính, lương bổng công ty mình tốt lắm rồi, thật sự không cân nhắc lại à?”
“Quyết rồi, không cân nhắc nữa.”
Cô cười nhạt, lộ hàm răng trắng đều.
“Làm việc lâu thế rồi, vẫn mơ thi lại vào Bắc Đại à? Nói thật, trường R của chúng ta trong nước cũng có tiếng tăm, bao người cả đời không thi nổi, sao em còn ôm mộng Bắc Đại?”
“Chỉ là không muốn tiếp tục thế này.”
Không muốn dây dưa với ngành tài chính, không muốn làm công việc “996” đơn điệu, không muốn sống cảnh văn phòng gà bay chó sủa. Dù đa số người đều sống tạm bợ thế này.
Thủ đô, tốt nghiệp trường danh tiếng, công việc lương cao, mày còn muốn gì nữa?
Lâm Nhứ, mày còn muốn gì nữa?
Nhưng cô biết, cô không muốn tiếp tục thế này.
Phố cổ tiêu điều của huyện vào đông, như thể xem náo nhiệt, sáng rực ánh đèn màu lòe loẹt ban đêm, chào đón cô sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng mất việc trở về từ Bắc Kinh.
Lâm Nhứ mở khóa, kéo vali vào cửa, về căn nhà tối om không một bóng người. Chắc mẹ đi trực đêm, còn bố, chắc lại đi nhậu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vừa bật đèn bàn định mở vali, đã nghe tiếng đập cửa “rầm rầm”.
“Rốt cuộc mày muốn gì? Muốn chết à?”
Bố cô vừa vào cửa, mặt đầy tức giận, cầm chai rượu rỗng chọc mạnh vào ngực cô.
Cô không nói gì, chỉ đỡ ông cởi giày, cởi áo khoác, bị ông đẩy lảo đảo vào trong nhà, cuối cùng dìu ông lên giường.
“Công việc tốt thế cơ mà.”
Bố cô nằm ngửa trên giường, nhíu mày lẩm bẩm say xỉn: “Mày cứ ‘làm loạn’ đi, mày chỉ biết ‘làm loạn’…”
Lâm Nhứ về phòng, đóng cửa, ngồi thẫn thờ trước bàn học, nhìn chằm chằm ánh sáng trắng bệch từ đèn bàn đến khi mắt cay xè.
Mẹ từng khuyên cô, nếu không muốn làm ở công ty thì thi công chức hoặc vào ngân hàng, muốn học tiếp thì thi thạc sĩ tài chính trường cũ. Cô lắc đầu nói không, không muốn làm tài chính nữa.
Một người trưởng thành đã lăn lộn ngoài xã hội, bỏ việc lương cao ở Trung Quan Thôn, thi lại thạc sĩ ngành Văn học Bắc Đại, ai nhìn cũng thấy là án no rửng mỡ vớ vẩn.
Người lớn không có quyền mơ mộng, không đủ khả năng trả giá cho giấc mơ, ánh mắt người lớn không xứng có ánh sáng.
Nhưng cô không muốn làm người lớn như thế nữa.
Lòng rối bời, cô dứt khoát vừa thu dọn vali vừa dọn phòng.
Sách vở ghi chép từ thời cấp hai, cấp ba bị cô lôi hết ra từ tủ sách lớn để sắp xếp lại. Mở một quyển vở, một bức ảnh gấp góc nhàu nhĩ từ kẽ vở trượt ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trong bức ảnh, thiếu niên có đôi lông mày đẹp, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Cô cúi xuống, chậm rãi nhặt lên, ngẩn ngơ nhìn thật lâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt theo từng đường nét trên gương mặt cậu, mỉm cười dịu dàng.
Nghĩ lại năm đó, cô lại từng làm chuyện ngốc nghếch như trộm ảnh.
“Cô ơi cô, cô ấy tên Lâm Nhứ, lớp 10, viết văn hay lắm.”
“Dù sao tớ cũng thi được Thanh Hoa, Bắc Đại, mấy người học Xã hội chắc đều muốn thi Bắc Đại đúng không? Cùng thi Bắc Đại nhé?”
“Tớ hiểu ý cậu nên tớ thực lòng khâm phục cậu, cậu rất giỏi, thật đấy.”
“Vậy nên cậu phải tự hào như tớ, không được thiếu tự tin nữa, biết chưa?”
Ký ức như thước phim quay chậm lặp lại, từng khung hình rõ nét như hôm qua.
Bao năm qua, thật ra cô không muốn nhớ lại. Người trong ký ức ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô, nhưng trong tâm trí cô lại như hồn ma không tan, lắc lư qua lại.
Trong sân trường gió đêm, cô thấy cậu. Ở ga tàu điện ngầm đông đúc, cô thấy cậu. Nhét tai nghe, nhắm mắt, cô vẫn thấy cậu.
Tên đó luôn sống rất tốt.
Thủ khoa Tự nhiên kỳ thi đại học thành phố năm đó, chỉ thiếu 10 điểm để vào Thanh Hoa, Bắc Đại, được nhận vào Đại học Giao thông Thượng Hải. Trong đại học, cậu làm chủ tịch hội sinh viên, nhận học bổng quốc gia bốn năm, điểm cao được bảo nghiên lên Phúc Đán, năm hai có bạn gái, cực kỳ xuất sắc và xinh đẹp.
Thượng đế sẽ không bạc đãi cậu, cô luôn biết điều đó.
Có lẽ chính vì thế mà bao năm trôi qua, cô vẫn còn chút không cam lòng.
Những gì không quên được, cứ nhớ vậy.
Cô từng gặp cậu, cô sẽ nhớ.
Cuối cùng, Lâm Nhứ quyết định đến thành phố ôn thi thạc sĩ. Trước khi đi, cô thu dọn hành lý, lúc lục ngăn bàn, thấy một cây bút highlight màu xanh nằm trong góc. Bút đã hết mực từ lâu, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhặt lên, cất nó cùng bức ảnh cũ nhàu nhĩ vào ngăn kéo vali.
Cô muốn mang chúng theo, để chúng đồng hành cùng mình trên hành trình dài đằng đẵng, cô đơn và gian khó phía trước.
Thư viện trường Thực nghiệm Thành phố có nhiều chỗ trống, cô nhờ thầy Lạc tìm giúp một phòng ký túc giáo viên để ở.
Học cùng, ăn cùng, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của đám trẻ nhỏ hơn mình gần mười tuổi, cô thấy mình như trẻ lại.
Nơi đây có những ký ức ấm áp, cũng có những ký ức đau lòng. Khi tốt nghiệp cấp ba, cô từng nghĩ nỗi đau ở trường Thực nghiệm lớn hơn nhiều so với sự ấm áp. Giờ nhìn lại, hóa ra ngược lại.
Em họ bên nhà dì năm nay thi đỗ vào trường Thực nghiệm, thỉnh thoảng Lâm Nhứ cùng ăn trưa với cô bé ở nhà ăn.
“Đừng nghe mẹ em với mấy người nói bậy.”
Em họ cắn miếng đùi gà, nhìn cô với giọng chân thành: “Còn bảo chị không tìm được việc, tốt nghiệp Đại học R mà không tìm được việc sao? Em thấy chị nghỉ việc ôn thi thạc sĩ, từ chối xem mắt, không yêu đương, đều siêu ngầu.”
Lâm Nhứ cười khổ.
Nếu ngay từ đầu đã đi đúng đường, cô đâu cần nghỉ việc.
Nếu gặp được người mình thật lòng thích, cô cũng muốn yêu.
Cô chẳng ngầu chút nào, thực ra cô rất thảm. Dù với điểm thi đại học “640+” mà nói mình thảm, chắc chắn sẽ bị em họ mắng là làm màu.
“À chị, chiều nay lớp em diễn văn nghệ mừng năm mới, ở hội trường lớn, chị có muốn đến không?”
“Chị phải ôn thi.”
Lâm Nhứ lắc đầu.
“Đi đi mà, có mất cả chiều đâu. Em biểu diễn tiết mục, muốn chị quay video giúp.”
“Thôi được.”
Lâm Nhứ nhíu mày: “Biểu diễn gì?”
“Hát bài A Little Happiness.”
Em họ cười ngọt ngào, ngượng ngùng hạ giọng: “Song ca với bạn nam em thích thầm.”
“Hóa ra là thế, vậy chị phải đi.”
Lâm Nhứ nháy mắt, trêu: “Để xem em rể tương lai của chị trông thế nào.”
“Suỵt!”
Em họ cuống lên, nhìn quanh: “Chị nói nhỏ thôi! Chưa phải bạn trai đâu!”
“Tốt lắm.”
Lâm Nhứ giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu em họ.
“Cái gì tốt ạ?”
“Ý chị là, có một người để thích, tốt lắm.”
Cô cười đầy ẩn ý.
Lâm Nhứ gần như quên mất đã bao lâu mình chưa bước vào hội trường này.
Cô chọn một góc khuất để ngồi, tránh chắn tầm nhìn của các em nhỏ xem chương trình. Đám đông đen kịt dưới ánh đèn rực rỡ trở nên mờ ảo khiến cô thoáng ngẩn ngơ, như thể giây tiếp theo sẽ có một thiếu niên bất cần đeo túi chéo xuất hiện, vỗ vai cô, tò mò nhìn theo ánh mắt cô, hỏi: “Cậu tìm ai thế?”
Tôi tìm cậu.
Bao năm qua, tôi luôn tìm cậu.
Tôi thật sự rất nhớ cậu.
Tiếng thử micro chói tai trên sân khấu khiến cô giật mình tỉnh lại.
Gần ba mươi tuổi rồi mà trong đầu vẫn tưởng tượng mấy đoạn tình cảm học đường sến sẩm, nhân vật nam chính vẫn là cậu nhóc mười bảy ngốc nghếch từng khiến thời gian của cô rực rỡ.
Lâm Nhứ, mày ngốc quá.
Cô tựa lưng vào ghế, hào hứng xem các em gái trên sân khấu nhảy bài chủ đề của "Sáng Tạo 101", ánh đèn sân khấu lấp lánh khiến cô phải dụi mắt.
Sau tiết mục múa mở màn, cô bé dẫn chương trình bước lên sân khấu, giọng nữ ngọt ngào vang lên qua micro.
“Tiết mục tiếp theo rất đặc biệt, là một buổi chia sẻ kinh nghiệm học tập.”
“Người chia sẻ chắc mọi người đã nghe danh, nếu tôi nói tên anh ấy, các bạn dưới khán đài, đặc biệt là các bạn nữ, chắc chắn sẽ hét lên.”
“Đó chính là thủ khoa kỳ thi đại học khóa 12 của trường chúng ta, đàn anh chính thống của lớp 1 ban Tự nhiên, đàn anh Diệp Phong. Mọi người hãy nhiệt liệt chào đón.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang trong hội trường, tiếng hét và hò reo xuyên qua màng nhĩ cô, gần như làm cô điếc tai.
Gần mười năm mơ và thực bất chợt hòa vào nhau trong khoảnh khắc này, cô nghe rõ tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực, như nhịp trống dồn dập, thình thịch, thình thịch. Bóng dáng thiếu niên đứng dậy từ hàng ghế đầu tiên bước lên sân khấu, hòa vào ánh sáng bảy màu rực rỡ, mơ hồ không rõ.
Người trước mặt là Diệp Phong của cô.
Chàng trai mà cô đã yêu rất lâu, rất lâu, chàng trai của cô.

Bình Luận

0 Thảo luận