Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chuyện Buồn Nhỏ Mang Tên Yêu Thầm

Chương 15: Đơn phương thì chết

Ngày cập nhật : 2025-07-29 09:25:41
Sau khi Diêu Đình Đình chuyển sang lớp Tự nhiên, chỗ trống bên cạnh Cửu Mai biến thành kho đồ ăn vặt mini của cô ấy.
Thỉnh thoảng Cửu Mai sẽ cầm gói Lay’s hay Poca đã xé sẵn quay lại hỏi Lâm Nhứ có muốn ăn không.
Cửu Mai còn hay hỏi cô khi đi làm bài tập thể dục giữa giờ hoặc đi căng tin: “Đi không?”
Đôi lúc Lâm Nhứ ngập ngừng, muốn học thêm chút nhưng lại ngại từ chối.
Cửu Mai nhận ra thì thoải mái nói trong lúc nhấm nháp đồ ăn vặt: “Cậu muốn học thêm chút thì chờ đến hồi chuông cuối cùng hẵng đi, không sao đâu.”
Vậy là Lâm Nhứ có một người bạn tốt để cùng làm bài tập thể dục và ăn cơm.
Khi ở bên Cửu Mai, Lâm Nhứ bỗng trở nên nói nhiều. Cô dần nhận ra, hóa ra mình không thực sự trầm lặng, hóa ra cô gái vì tiết kiệm thời gian học mà cả ngày chẳng nói mấy câu cũng có tiềm năng làm diễn viên hài, kể chuyện cười và hóng chuyện rôm rả.
Cho đến một ngày, khi Lâm Nhứ từ nhà vệ sinh về lớp, cô thấy Hà Miểu đang kéo Cửu Mai trò chuyện ở cửa lớp.
Cô có linh cảm, ông trời sắp lấy lại người bạn tốt này của cô.
Diễn xuất của Hà Miểu càng tự nhiên, điêu luyện bao nhiêu, thì trong mắt Cửu Mai, cô sẽ càng trở nên bẩn thỉu, tệ hại bấy nhiêu.
Nếu Cửu Mai không muốn nghe cô giải thích, cô biết làm sao đây?
Cô chưa bao giờ đấu lại được Hà Miểu, từ trước đến nay vẫn thế.
Sau khi Cửu Mai trở về chỗ ngồi, Lâm Nhứ không chủ động bắt chuyện. Cô cúi đầu làm bài đọc hiểu tiếng Anh nhưng tai vẫn vểnh lên, lặng lẽ chờ xem Cửu Mai sẽ dùng giọng điệu gì để nói gì với cô.
Dù sao, hồi ở lớp 3, những người bạn mà cô nghĩ mình thân thiết cũng từng vì vài lời yếu đuối và biện bạch của Hà Miểu mà ném mạnh xấp bài tập đã thu lên người cô.
Còn Cửu Mai bây giờ, dựa vào đâu để tin cô chứ?
Cuối cùng cũng đến chuông tan học.
“Đi nào, ăn cơm thôi.”
Cửu Mai quay lại.
Lâm Nhứ đặt bút xuống, như thường lệ nói với Cửu Mai: “Đi thôi.”
Nhưng đi được nửa đường, Lâm Nhứ vẫn không kìm được, mở miệng hỏi: “Cậu thân với Hà Miểu à? Giờ nghỉ tớ thấy hai người nói chuyện.”
“Hà Miểu á?”
Cửu Mai ngước mắt nghĩ một lúc: “À, cái bạn lớp 3? Không thân.”
Lâm Nhứ không nói nữa.
Cửu Mai hỏi: “Cậu muốn biết cô ta nói gì với tớ không?”
Lâm Nhứ gật đầu.
“Ban đầu không định kể, sợ ảnh hưởng tâm trạng cậu. Nhưng giờ thấy, chắc cậu không dễ bị cô ta tác động đâu.”
“Cô ta bảo trước đây bạn cùng phòng ký túc xá đều bài xích cậu, còn nói cậu tuy ít nói nhưng tâm tư sâu sắc, bảo tớ tránh xa cậu ra.”
Cửu Mai hừ lạnh: “Lúc đó tos hỏi thẳng, liên quan gì đến cậu? Cậu dạy tôi phải kết bạn với ai à?”
Mỗi bước chân Lâm Nhứ đi, trái tim cô lại chìm xuống một chút, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách nói để giải thích với Cửu Mai.
“Trước đây… đúng là tớ không thích nói chuyện lắm.”
Cô gượng cười: “Dù bây giờ cũng chẳng nói nhiều. Vì ít tiếp xúc với mấy bạn nữ trong ký túc xá, cộng thêm có lẽ đã làm gì đó khiến họ hiểu lầm tớ.”
“Cậu đã làm gì?”
Cửu Mai nhìn cô.
Phải, cô đã làm gì?
Cô nhất thời cứng họng, mắt chớp chớp ngẩn ngơ nhìn Cửu Mai.
“Sao cứ phải là cậu làm sai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham&chuong=15]

Cậu không hòa hợp với họ, chẳng lẽ không thể chỉ đơn giản là vì đầu óc họ có vấn đề à?”
Chẳng lẽ không thể chỉ đơn giản là vì đầu óc họ có vấn đề à?
Mũi Lâm Nhứ bỗng cay xè, đôi mắt vô tội lấp lánh ánh sáng.
Cửu Mai cười, vỗ vai cô: “Cái cô Hà Miểu đó, líu lo lắm mồm, vừa nhìn đã biết là loại thích gây chuyện. Cậu không cần để ý cô ta, nếu cô ta còn dám tìm cậu gây phiền phức, cứ nói với tớ, xem tớ xử cô ta thế nào.”
Cảm ơn cậu, Cửu Mai.
Lâm Nhứ nhìn cô gái nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, bỗng cảm thấy mình thật may mắn.
Cô đã có một người bạn rất rất tốt.
Học kỳ hai lớp 10 trôi qua vội vã, khi khai giảng lại đã là lớp 11.
Học kỳ lớp 11 điều chỉnh ký túc xá, Lâm Nhứ và Cửu Mai được phân cùng phòng. Nhưng Cửu Mai học ngoại trú, chỉ về phòng nghỉ trưa. Mỗi ngày ở bên Cửu Mai, Lâm Nhứ luôn nghe được những tin đồn mới nhất trong trường, cuộc sống đơn điệu của cô nhờ đó trở nên nhẹ nhàng và rực rỡ hơn nhiều.
Trong kỳ thi cuối kỳ, Lộc Minh giành lại vị trí thứ nhất, tổng điểm cao hơn Lâm Nhứ đứng thứ hai tới 36 điểm. Nhưng đắc ý trong học hành thì thất ý trong tình trường, nghe nói tiểu thư Hạ Mạt đã chính thức đá Lộc đại thần trong kỳ nghỉ hè.
“Ngược luyến.”
Cửu Mai chép miệng, vừa nhai thanh cay vừa cảm thán.
Lâm Nhứ cười, cúi đầu viết tên lên sách giáo khoa mới, đột nhiên nghe xung quanh xôn xao.
Thầy Lạc dẫn một học sinh mới vào lớp. Nhìn ngoại hình, không ngoài dự đoán, đây chính là cậu Lạc - Lạc Nhất Xuyên - người mà thầy Lạc từng nhắc sẽ chuyển đến lớp họ.
Cậu ta hơn họ một khóa, vốn là đàn anh, nhưng đầu học kỳ trước, do chấn thương chân tái phát trong trận bóng rổ, cậu ta phải phẫu thuật và nghỉ học nửa năm. Giờ đây, cậu ta chỉ có thể học lại một khóa để bù các môn bị bỏ lỡ.
Khí chất lạnh lùng, biếng nhác nhưng kiêu ngạo trên người cậu Lạc khiến người ta nghi ngờ liệu cậu ta có thật sự là con ruột của thầy Lạc không.
“Con ngồi tạm…”
Thầy Lạc đảo mắt quanh lớp, cuối cùng dừng lại ở “kho đồ ăn vặt” bên cạnh Cửu Mai: “Hàng ba gần cửa sổ, cạnh bạn Kỷ Cửu Mai nhé.”
Cửu Mai sặc một ngụm Coca, ho sặc sụa.
Khi ánh mắt cả lớp theo bước chân câuk Lạc đổ dồn về phía kho đồ ăn vặt, Cửu Mai đang cuống cuồng dọn dẹp hậu quả do mình gây ra.
Cô ấy vơ vội, ôm cả đống đồ ăn vặt trên bàn và trong ngăn bàn nhét vào cái ngăn đã chật ních, rồi gom đống đồ ăn vặt ăn dở trên ghế bên cạnh vào túi rác. Trong lúc hoảng loạn, một túi thanh cay bị cô làm đổ, dầu đỏ chảy loang trên ghế, mùi thanh cay lan khắp cả lớp.
Lạc Nhất Xuyên lặng lẽ đứng nhìn cô ấy hoàn thành cả loạt động tác rồi rút vài tờ giấy ăn từ bàn cô, lau sạch ghế, lót tấm đệm rồi ngồi xuống.
Cửu Mai cười gượng với cậu ta: “Xin lỗi bạn nhé, mình không biết bạn sẽ ngồi đây, trước giờ chỗ này không ai ngồi nên mình dùng để đồ.”
Lạc Nhất Xuyên không để ý, lấy từ cặp ra một cây bút dạ đen, vẽ một đường thẳng tắp chia đôi bàn học rồi đẩy hết đồ ăn vặt vượt ranh giới sang phía cô.
“Mở rộng tầm mắt rồi.”
Cửu Mai quay đầu, lẩm bẩm một câu: “Trước giờ mình chưa thấy anh chàng nào nhỏ nhen thế này.”
Lâm Nhứ nhíu mày, đưa ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng.
Cuộc sống ngồi cùng bàn của Kỷ Cửu Mai và Lạc Nhất Xuyên chẳng khác gì một tập phim hài gia đình ba mươi phút trên tivi, chính xác hơn, giống một vở hài kịch.
Lạc Nhất Xuyên có tật sạch sẽ, hộp bút và sách giáo khoa luôn xếp ngay ngắn, đến cả xấp đề thi và bài tập cũng được cậu ta sắp xếp tề chỉnh. Trong khi đó, đề và bài tập của Cửu Mai bị nhét chung với đồ ăn vặt trong ngăn bàn, muốn lấy bài ra, chắc chắn đồ ăn vặt sẽ rơi ra trước.
Sau đó Lạc Nhất Xuyên mang đến một chiếc hộp nhỏ, bảo Cửu Mai đựng đồ ăn vặt vào, còn chủ động phân loại sách và đề của cô ấy, xếp gọn gàng trong ngăn bàn.
Cửu Mai cảm động đến mức nhất định muốn mời cậu ta ăn vặt, nhưng Lạc Nhất Xuyên chỉ phẩy tay: “Không cần khách sáo, tôi chỉ không muốn sống cạnh đống rác thôi.”
Cửu Mai tức đến mức giẫm một phát lên đôi giày trắng tinh của cậu ta.
Nhưng chưa đầy nửa ngày, ngăn bàn và hộp đồ ăn vặt của Cửu Mai lại trở về trạng thái sách vở, đề thi lẫn lộn với đồ ăn vặt và nước uống khiến Lạc Nhất Xuyên hoàn toàn sụp đổ.
Trong giờ học, Cửu Mai thường không tìm thấy đề thi, đành xem chung đề của Lạc Nhất Xuyên, rồi khi giáo viên hỏi, cô ấy giật phăng tờ đề, đứng lên đọc đáp án của cậu ta.
“Chẳng phải tôi kẹp vào sách cho cậu rồi à? Sao lại mất nữa?!”
“Tôi không biết! Tôi tìm rồi, thật sự không có!”
“Không có thì cậu đừng xem! Đừng mượn của tôi!”
Cửu Mai bực mình, quay sang xem chung tờ đề của Lâm Nhứ. Lạc Nhất Xuyên lạnh mặt chọc vào lưng cô ấy: “Cho cậu mượn xem lần nữa, để giáo viên thấy còn tưởng tôi bắt nạt cậu.”
Cậu ta tức tối bổ sung: “Ai bắt nạt ai, trong lòng cậu tự biết.”
“Tôi bắt nạt cậu lúc nào? Cậu suốt ngày nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, tôi còn chưa thoải mái đây! Đi tìm bố cậu đổi chỗ đi, cả hai đều dễ chịu!”
Cửu Mai hoàn toàn nổi đóa.
Không hiểu sao, mỗi ngày chứng kiến hai người họ cãi nhau, Lâm Nhứ lại thấy có chút ngọt ngào, như thể tình yêu mà Cửu Mai mong chờ đã bất ngờ ập đến.
Kỷ Cửu Mai, Lạc Nhất Xuyên. Ngay cả tên cũng hợp nhau thế.
Nhưng Lạc Nhất Xuyên đã có người mình thích.
Lâm Nhứ nghe được tin đồn này không lâu sau khi chuyển sang lớp Xã hội. Người mà Lạc Nhất Xuyên đang theo đuổi, đối tượng tin đồn mập mờ của cậu ta chính là Diệp Tiêu nổi tiếng.
Chị gái của Diệp Phong.
Không chỉ một lần, khi tan bài tập thể dục giữa giờ và trở về lớp, cô thấy Diệp Phong chạy tới khoác vai Lạc Nhất Xuyên, gọi cậu ta là “anh rể”.
Nhưng Lạc Nhất Xuyên quay sang thẳng thắn thừa nhận với Lâm Nhứ: “Tôi đang theo đuổi cô ấy, nhưng chưa cưa đổ đâu, cậu đừng nghe Diệp Phong gọi bừa.”
“Sao cậu nhất định phải theo đuổi cô ấy ngay bây giờ? Sao không đợi đến sau kỳ thi đại học?”
Lạc Nhất Xuyên nhìn ánh mắt ngây ngô của cô, phì cười.
“Cô ấy là Diệp Tiêu, cậu biết có bao nhiêu người thích cô ấy không? Nếu tôi không nhanh tay, biết đâu một ngày nào đó bị người khác cướp mất.”
“Thế cậu… tỏ tình với cô ấy chưa?”
“Đương nhiên rồi, không thì còn chơi đơn phương à?”
Lạc Nhất Xuyên bĩu môi.
Lâm Nhứ bất mãn hỏi: “Đơn phương thì làm sao?”
Lạc Nhất Xuyên ánh mắt kiên định: “Đơn phương chắc chắn sẽ bị yêu công khai đánh bại, đơn phương thì chết chắc.”
Trái tim Lâm Nhứ run lên dữ dội.
Nếu tỏ tình dễ dàng thế, ai còn muốn đơn phương chứ.
Lâm Nhứ tiếp tục hỏi: “Thế sao cậu thích Diệp Tiêu?”
“Này, Lâm Nhứ, bình thường cậu ít nói, sao hóng chuyện lại hỏi lắm thế? Lúc này không vội học nữa à?”
Mặt Lâm Nhứ đỏ bừng.
Cửu Mai chen vào: “Không muốn trả lời thì thôi, người ta hỏi thì làm sao?”
“Tôi nói chuyện với Lâm Nhứ liên quan gì đến cậu, đừng có nghe lén!”
“Chuyện vớ vẩn của cậu mà tôi cần nghe lén à? Cả lớp gần như ai cũng biết Diệp Tiêu chẳng thèm để ý cậu…”
Lạc Nhất Xuyên tức đến bốc khói, Lâm Nhứ vội vàng bịt miệng Cửu Mai.
Bình thường Cửu Mai không như thế, nhưng Lạc Nhất Xuyên lại như cái bật lửa, chỉ một ánh mắt hay hành động cũng đủ châm ngòi cho cô ấy.
“Ngược luyến.”
Lâm Nhứ bất chợt cảm thán như vậy, không biết vì sao.

Bình Luận

0 Thảo luận