Nếu Tiêu Tư Duệ không vạch trần chuyện đứa bé không phải con hắn, thì hắn có lẽ còn nể tình nhiều năm qua mà chừa cho Phương Diệu Đồng một con đường sống, nhưng một khi chuyện này đã phơi bày ra ánh sáng, tính mạng của Phương Diệu Đồng chưa nói, đứa bé trong bụng nàng ta chắc chắn không sống nổi.
Ca ca chiếm đoạt thê tử của đệ đệ, còn sinh ra hài tử, trong chốn khuê phòng hoàng tộc đối với chuyện xấu xa này chỉ có một cách xử lý, đó là nhổ cỏ tận gốc.
Phương Diệu Đồng hiển nhiên đã ý thức được điều này, sắc mặt nàng ta tái nhợt, khóc lóc kêu la: “Vương gia sao lại sỉ nhục thiếp như vậy? Vương gia giết Diệu Đồng đi.”
Tiêu Tư Duệ dứt khoát ném thanh kiếm dài xuống trước mặt nàng ta, Phương Diệu Đồng sợ hãi lùi về phía sau, Nhị hoàng tử ở đằng xa có lẽ thấy thương xót, mang theo giọng khóc lớn tiếng kêu: “Diệu Đồng! Diệu Đồng!”
Ta kinh ngạc nhìn Nhị hoàng tử, nếu không phải biết hắn ta là một tên ngốc, ta thật sự nghĩ hắn ta đang chê Phương Diệu Đồng chết quá chậm.
Tiêu Tư Duệ lạnh lùng nhìn Phương Diệu Đồng: “Không phải muốn chết sao? Sao không nhặt kiếm lên?”
Phương Diệu Đồng khóc đến xé lòng xé dạ: “Vương gia, vương gia sao người có thể đối xử với thiếp như vậy?! Những lời thề non hẹn biển năm xưa vương gia đều quên hết rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=36]
Vương gia không thể tuyệt tình như vậy...”
Nàng ta nước mắt đầy mặt vội vàng giải thích: “Vương gia tin thiếp đi, người thiếp thật lòng yêu thương từ trước đến nay vẫn luôn là người! Thiếp chưa từng dan díu với ai, đứa bé này sao có thể không phải là của người? Vương gia đừng nghe lời kẻ gian gièm pha, bọn họ muốn hãm hại con của người đó...”
Ta bước tới xen vào: “Kẻ gian mà vương phi nói là ta sao?”
Phương Diệu Đồng lập tức chỉ tay vào ta: “Tư Nhược không hề có thai!”
Nàng ta đau khổ nhìn Tiêu Tư Duệ: “Vương gia, trong bụng Diệu Đồng là cốt nhục duy nhất của người, sao người có thể...”
Ta cắt lời nàng ta: “Ám vệ trong vương phủ không chỉ có những người mà vương phi nghĩ đâu, đám người Khúc Uy là quân cờ trên bàn, quân cờ ngầm vương phi ngày thường có đề phòng không? Long diên hương mà vương gia thích nhất vương phi có thường xuyên xông không? Vương phi có biết chim sẻ trong vương phủ có thể dựa vào đó để xác định vị trí của vương phi không?”
Phương Diệu Đồng ngây người.
Tiêu Tư Duệ cũng ngẩn ra, nhìn ta: “Sao nàng biết... nàng có ám vệ là vì ta lo lắng cho sự an toàn của nàng...”
Ta chỉ tay vào Phương Diệu Đồng, hướng sự chú ý của Tiêu Tư Duệ vào chuyện quan trọng: “Nếu vương phi vẫn khăng khăng đứa bé trong bụng là cốt nhục của vương gia, chi bằng đợi đứa bé sinh ra rồi mời thái y đến giám định.”
Phương Diệu Đồng quả quyết đáp: “Đứa bé chính là con của vương gia! Thiếp chắc chắn là như vậy!”
Tiêu Tư Duệ lạnh lùng: “Ta chắc chắn không phải.”
Hắn nhìn Phương Diệu Đồng: “Nàng cũng chắc chắn, không phải sao?”
Ánh mắt Tiêu Tư Duệ lúc này nhìn Phương Diệu Đồng hoàn toàn không còn chút tình cảm ấm áp nào như trước, đó là vẻ lạnh lùng chán ghét khi cãi nhau với ta, giọng nói lạnh băng: “Phương Diệu Đồng, nàng nói phụ thân nàng ép nàng gả cho Nhị hoàng tử, nhưng nàng nhất định muốn gả cho ta nên mới bị gia tộc ghét bỏ đúng không? Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì ta điều tra được, ngày Thái tử qua đời, chính phụ thân nàng đã chủ động xin chỉ gả nàng cho ta.”
Phương Diệu Đồng vội vàng nói: “Đó là vì thiếp ở trong phủ đã dùng cái chết để ép phụ thân, nên ông ấy mới chịu xin chỉ gả thiếp cho người.”
Tiêu Tư Duệ cười lạnh: “Nàng quả thật đã dùng cái chết để ép phụ thân nàng trong phủ, nàng nói nếu ông ta ép nàng gả cho ta thì nàng sẽ tự sát; nàng nói nàng và Nhị hoàng tử yêu nhau sâu đậm, sau này nhất định sẽ làm hoàng hậu rạng danh Phương gia; nàng nói nàng tuyệt đối sẽ không hạ giá gả cho một kẻ nhất định sẽ bị chà đạp dưới chân như một hòn đá lót đường, nàng nói ta, Tiêu Tư Duệ, không xứng để Phương Diệu Đồng nàng làm vật bồi táng...”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận