Tiêu Tư Duệ chán ghét gỡ tay nàng ta đang níu lấy mình: “Nàng chẳng phải cũng muốn giết nàng ấy sao?”
Phương Diệu Đồng sống chết không chịu buông tay, khóc lóc như mưa: “Không phải! Thiếp không có! Thiếp không muốn giết nàng ấy! Thiếp chỉ là, thiếp chỉ là sợ Vương gia vì nhất thời áy náy mà phong con của nàng ta làm Thái tử. Vương gia đã hứa với thiếp rồi, người đã nói đứa bé trong bụng thiếp mới là Thái tử tương lai! Vương gia đã nói rồi, thiếp nhất thời hồ đồ, thiếp có thể tạ lỗi với Tư Nhược, nhưng Vương gia phải cứu thiếp, cứu con của chúng ta…”
Ta nhướng mày cười, chuyện giả mang thai là do ta nhất thời nổi hứng, chính là muốn có được hiệu quả như hiện tại.
Nếu Tiêu Tư Duệ đăng cơ làm Hoàng đế, theo tính cách của Phương Diệu Đồng, trước khi nàng ta sinh được hoàng tử, nàng ta tuyệt đối sẽ không dung thứ cho ta sinh được hoàng tử, nên hôm nay trong loạn cục này ta đánh cược nàng ta sẽ mạo hiểm giết con ta lần nữa.
Vốn định khi nàng ta ra tay ta sẽ trả lại nàng ta cú đá vào bụng ta lần trước, không ngờ Tiêu Tư Duệ hành động quá nhanh, ngược lại còn cản trở ta.
Nhưng điều đó không sao cả, vở kịch này càng lúc càng hấp dẫn rồi.
Cục diện thắng lợi của Tiêu Tư Duệ hôm nay đã định, giờ hắn đã xé bỏ lớp ngụy trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=33]
Ta rất tò mò người mà ta yêu mười mấy năm qua rốt cuộc là người như thế nào.
Dù có pha lẫn lợi dụng, hắn cũng đã yêu Phương Diệu Đồng bao nhiêu năm, với tâm cơ và thực lực của hắn, chỉ cần để tâm một chút cũng sẽ không để nàng ta trèo tường vượt rào sau khi cưới được nàng ta chứ?
Nhị hoàng tử quan tâm đến Phương Diệu Đồng như vậy, người mù cũng nhìn ra hài tử trong bụng Phương Diệu Đồng chưa chắc là của Tiêu Tư Duệ, nhưng Tiêu Tư Duệ lại có thể bình thản đối diện.
Người mình yêu mang thai con của ca ca mình, chuyện này dù không điên cuồng giận dữ, thì ít nhất cũng phải có chút ngạc nhiên và không cam lòng chứ?
Vậy mà cứ thế mặt lạnh cho qua?
Dù đứa bé là của Tiêu Tư Duệ, nhưng Phương Diệu Đồng rõ ràng không trong sạch với Nhị hoàng tử, với cái tính ghen tuông đến nghiện của Tiêu Tư Duệ, hắn có thể nhẫn nhịn được sao?
Phương Diệu Đồng vẫn còn đang khóc lóc thảm thiết, Tiêu Tư Duệ hất mạnh nàng ta ra, lực đạo mạnh đến mức dường như hoàn toàn không nghĩ đến việc nàng ta đang mang thai con của hắn.
Tiêu Tư Duệ vừa đi, Phương Diệu Đồng lập tức không khóc nữa, nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy sợ hãi, hận thù và oán độc.
Ta nhướng mày: “Ta đổi ý rồi, yên tâm, giờ không giết ngươi, nhưng...”
Ta tiến lên tát nàng ta hai cái: “Mấy món nợ nhỏ này ngươi có thể trả trước.”
Khuôn mặt trắng nõn của Phương Diệu Đồng lập tức sưng vù.
Vừa nãy thừa lúc hỗn loạn nàng ta lại trốn về bên cạnh Nhị hoàng tử đang được người của Phương phủ bảo vệ, hắn ta lớn tiếng gào: “Diệu Đồng! Diệu Đồng!”
Ta lười để ý đến cái tên vô dụng kia, cũng không thèm quan tâm đến Phương Diệu Đồng nữa. Tình hình Hoàng hậu nương nương không tốt, bà vẫn chưa thể đứng dậy được. Ta ngồi xuống nhìn bà: “Nương nương.”
Thần trí Hoàng hậu lúc này dường như đã hồi phục đôi chút, bà chậm rãi đưa tay vuốt mái tóc dài của ta, trong đôi mắt khô khốc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Tư Nhược, con là một đứa trẻ tốt, là bổn cung có lỗi với con, bổn cung không chỉ không bảo vệ được Giác nhi, mà còn không bảo vệ được con.”
Hoàng đế rõ ràng đã khuyên nhủ hồi lâu, lúc này có chút sốt ruột: “Hoàng hậu, trẫm đã giải thích với nàng bao nhiêu rồi, nỗi khổ tâm của trẫm nàng đều rõ, sao nàng vẫn không chịu thông cảm?”
Hoàng hậu nhàn nhạt đáp: “Thần thiếp biết nỗi khổ tâm của Hoàng thượng, nên thần thiếp vẫn luôn thông cảm đến tận hôm nay, nhưng Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi, không thông cảm nổi nữa. Xin Hoàng thượng chấp thuận thỉnh cầu của thần thiếp, cho thần thiếp xuất gia ở Thanh Mộ Am.”
Hoàng đế thấy vẻ mặt bà quyết tuyệt, nhất thời không nói nên lời.
Ta không hề lên tiếng khuyên nhủ, chỉ im lặng nắm lấy bàn tay gầy guộc của Hoàng hậu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận