Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẦM PHƯƠNG TRÌ

Chương 26

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:15:01
Tiêu Tư Duệ ném mạnh y phục ra rồi bước tới, ta lập tức cảnh giác: “Làm gì? Lại đánh nhau sao?”
Sắc mặt Tiêu Tư Duệ dưới ánh trăng mờ ảo không nhìn rõ lắm, dường như là giận dữ, dường như là bực bội, nhưng tóm lại không phải là vẻ ôn nhu đối với Phương Diệu Đồng.
Ta thấy hắn im lặng hồi lâu, đành phải nói tiếp: “Ta không muốn đánh nhau với chàng. Chàng cứ ngày nào cũng nửa đêm đến đây, Vương phi sớm muộn cũng sẽ đến gây sự. Chàng chỉ cần nói cho ta biết chàng thích cái gì ở đây của ta, bất kể là cái gì ta cũng sẽ mang đến chỗ Vương phi cho chàng.”
Tiêu Tư Duệ dường như không thể nhịn được nữa, hạ giọng: “Ta không chạm vào nàng! Ta đến cũng không làm phiền nàng!”
“Chàng làm lỡ giấc ngủ của ta, chàng ở bên cạnh ta ta không ngủ được.”
Ta chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: “Ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi. Lần trước trúng độc bị thương, thái y dặn phải dưỡng bệnh cho tốt, chàng cứ giày vò ta như thế này ta sẽ chết yểu mất.”
Tiêu Tư Duệ hiếm khi không sửa lỗi dùng từ “chết yểu” sai của ta, chỉ nhìn ta chăm chú nói: “Ta ở bên cạnh nàng, nàng không ngủ được? Tại sao?!”
Ta thật sự buồn ngủ, vừa ngáp vừa nói nên không suy nghĩ nhiều: “Ta sợ chàng nửa đêm giết ta.”
Tiêu Tư Duệ nghẹn khí: “Ta muốn giết nàng cần gì phải nửa đêm chạy đến đây?!”
“Không cần, nhưng chàng nửa đêm chạy đến đây rất có thể là vì Vương phi phàn nàn gì đó với chàng nên chàng đến đây trút giận thay nàng ta. Nếu chàng sơ ý, Thu Mặc sẽ phải bỏ bạc ra mua quan tài cho ta.”
Tiêu Tư Duệ ngẩn người hồi lâu, một tay cầm áo choàng mặc dở đi đến bên sạp mềm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=26]

Ta chỉ đành gắng gượng đối phó với hắn.
Tiêu Tư Duệ thấy ta cảnh giác liền không cố gắng ngồi xuống nữa, chỉ rũ nửa vạt áo đứng đó nhỏ giọng: “Tư Nhược, trước đây… trước đây ta quen cãi nhau với nàng rồi, nhưng thật ra ta không hề có ý… Ta biết có một số chuyện là ta… nhưng có một số chuyện… nàng đợi ta sau này giải thích với nàng, được không?”
Đầu óc ta mệt mỏi đến mức không còn tỉnh táo nữa, chỉ muốn hắn mau chóng rời đi, liền cố mở mắt ậm ừ một tiếng: “Vậy sau này chàng có thể đừng đến nữa không?”
Tiêu Tư Duệ cứng người, hồi lâu mới nói: “Giờ nàng ghét ta đến mức không muốn ta đến sao?”
Ta thầm nghĩ đồ đại gia nhà hắn, ta nào chỉ không thích hắn đến, ta chỉ thiếu nước cầu trời khấn phật cho hắn gãy tay gãy chân, yên tĩnh dưỡng thương ba bốn tháng, để ta có thể ngủ được mấy giấc ngon lành.
Giọng Tiêu Tư Duệ hơi giận dỗi, có chút bất an như trẻ con hờn dỗi: “Trước đây nàng rất thích ta đến tìm nàng! Sao bỗng nhiên lại như thế này?!”
Ta không nhịn được muốn liếc xéo hắn, trước đây ta còn muốn cùng hắn trọn đời trọn kiếp một lòng một dạ, trước đây ta còn muốn vì hắn mà vứt bỏ thanh danh tính mạng ra sau đầu, trước đây cái quỷ…
Tiêu Tư Duệ giận dỗi không chịu đi, ta nhìn ánh sáng trời bên ngoài dần sáng lên nhắc nhở hắn: “Vương gia, chàng không mau về, Vương phi sẽ phát hiện ra chàng biến mất đấy?”
Tiêu Tư Duệ nhìn ta: “Trong phủ có người của Phương phủ, trong cung cũng có. Trước đây ta chỉ nghĩ không thể để lộ sơ hở trước mặt những người này, nên nàng và Phương Diệu Đồng xung đột, ta sẽ cố ý… Ta đã nghĩ sau này sẽ giải thích rõ ràng với nàng, nhưng hai năm trước nàng còn quá nhỏ, tính tình lại nóng nảy, ta sợ nàng lộ sơ hở, sau này sẽ bị ta liên lụy…”
Ta nghiêng đầu nheo mắt nhìn Tiêu Tư Duệ: “Chàng sợ ta bị chàng liên lụy, hay sợ ta lộ sơ hở liên lụy chàng?”
Tiêu Tư Duệ nghẹn lời: “Tư Nhược, giờ nàng cũng đoán được ta muốn làm gì rồi, chuyện đoạt đích hung hiểm, một bước đi sai cả bàn cờ đều thua, ta…”
Ta ngáp một cái: “Giờ chàng có bao nhiêu phần thắng?”
Tiêu Tư Duệ dừng lại một chút: “Chuyện này nàng đừng nhúng tay vào, dù thắng hay thua, ta đều sẽ bảo toàn cho nàng.”
Ta gật đầu: “Đa tạ Vương gia, vậy Vương gia gần đây có thể đừng đến chỗ ta nữa không?”
Tiêu Tư Duệ nhìn ta hồi lâu: “Được.”

Bình Luận

0 Thảo luận