Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XUYÊN THÀNH BÉ CON Ở VƯƠNG QUỐC TINH LINH

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:30:41
Cite dạy một khúc nhạc thiếu nhi xong thì buông đàn hạc xuống, nhìn về phía Sperion đang múa bút thành văn.

Từ khi anh đưa sổ con và bút lông chim, mỗi ngày cậu đi học đều rất nghiêm túc vẽ xấu.

Vì sao lại bảo vẽ xấu á?

Bởi thứ cậu vẽ nhìn vừa giống chữ lại vừa không giống. Nó xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn chẳng ra là cái gì. Mỗi khi nói đến một nửa, bất cứ khi nào bị mắc kẹt ở giữa câu, cậu đều sẽ mở sổ con ra, nhìn vào đó rồi tiếp tục nói.

Tuy rằng phát âm không chuẩn nhưng vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được.

Dựa vào tính cách đặc biệt của Sperion, Cite sẽ thường dạy thêm cho cậu, sửa lỗi phát âm sai, tăng vốn từ vựng và phân tích từng chữ.

Sperion có thái độ tốt, chăm học hiếu học, không hiểu sẽ hỏi ngay. Đáng tiếc, kết quả lại không được như ý.

Cite cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Yêu tinh và tinh linh đều là con cưng của thần Ánh Sáng. Bọn họ sở hữu thiên phú dị bẩm, tinh thông đủ loại ngôn ngữ, là những nhà phiên dịch, ngôn ngữ học trứ danh luôn được hoan nghênh. Trong một đội mạo hiểm, nếu có yêu tinh hoặc tinh linh gia nhập thì họ có thể ung dung du lịch khắp các quốc gia mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Thế nhưng, kể từ sau khi “Cuộc Chiến Giữa Các Vị Thần” kết thúc, Tinh Linh Vương đã phong tỏa Rừng Rậm Yêu Tinh, không còn hỏi đến thế sự, về cơ bản đã cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài. Chỉ có một số ít yêu tinh và tinh linh cần rèn luyện mới được Tinh Linh Vương cho phép cải trang thành con người để chu du khắp đại lục. Và khi trở về, họ thường mang theo rất nhiều tin tức.

Vì thế, dù không trực tiếp bước ra ngoài, yêu tinh và tinh linh vẫn có thể nắm rõ tình hình bên ngoài.

Ngoài ra, tại lâu đài Thủy Tinh của Vương Quốc Tinh Linh còn đặt một tấm ma kính khổng lồ, chỉ cần vận dụng ma pháp là có thể nhìn thấy bất cứ điều gì mình mong muốn.

Nghĩ hơi xa một chút.

Tóm lại, kẻ không có thiên phú ngôn ngữ như Sperion quả thực được xem là dị loại trong tộc yêu tinh.

Tất nhiên, Cite sẽ không vì thế mà bỏ mặc cậu.

Bởi yêu tinh vốn là chủng tộc luôn yêu thương trẻ nhỏ.

Cho dù bé con không học được tiếng tinh linh, thì chỉ cần kiên nhẫn dạy thêm vài lần là đủ.

Thư Lê vừa viết xong phần âm bồi cho nhạc thiếu nhi, ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt xanh thẳm của Cite. Cậu lập tức chột dạ khép vội cuốn sổ lại, nhưng rồi chợt nhớ ra mình viết bằng chữ Trung, anh hoàn toàn không đọc hiểu, thế là lại to gan mở sổ con ra.

Mười mấy năm học thư pháp của cậu không hề uổng phí, cậu có thể tùy ý chuyển đổi giữa nhiều thể chữ khác nhau. Lối chữ thảo là nhanh nhất, lại khó nhận diện, đến mức người không biết còn tưởng cậu đang vẽ bùa trừ tà.

Lúc này, cơ thể yêu tinh của Thư Lê vẫn đang trong giai đoạn trẻ con, ngón tay ngắn ngủn, tròn trịa mũm mĩm, lần đầu cầm bút lông chim viết chữ suýt nữa còn không giữ nổi. Phải đến khi kiên trì luyện tập bốn, năm ngày, cậu mới dần dần thích ứng được.

Chỉ là chữ viết ra không thể nào duyên dáng bằng chữ tinh linh được.

Khó trách khi Cite mới nhìn sổ con đã một lời khó nói hết.

Thư Lê âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem không hiểu là được rồi!

“Sperion, em phải mở miệng giao tiếp nhiều hơn nữa mới được!” Cite cười tủm tỉm nó.

Tiểu yêu tinh dưới một tuổi chủ yếu là học nói. Chỉ khi các bé có thể nói lưu loát thì mới có thể học chữ viết tinh linh.

Muốn giỏi khẩu ngữ thì phải luyện tập, nếu ngậm miệng không nói thì mãi mãi không học tốt được.

“Vâng ạ.” Thư Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng những lời Cite nói Thư Lê nghe nửa hiểu nửa không nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu gật đầu dạ vâng. Khi giáo viên nói chuyện với học sinh, học sinh chỉ cần tỏ thái độ “Đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng” thì 80% là có thể lừa dối cho qua được rồi.

Quả nhiên Cite không nói nhiều nữa. Anh gảy đàn hạc, cao giọng nói với các tiểu yêu tinh: “Mọi người hát lại lần nữa nào.”

Ngày hôm sau, tiếng đàn quen thuộc lại vang lên.

Các bé con đợi anh đàn phần nhạc dạo xong thì bắt đầu đồng thanh hát.

Lần này Thư Lê không viết nữa mà cầm sổ con, dựa theo âm bồi của bài hát, cùng mọi người hát lên.

“Tớ có một cái nắp nồi to

Là hình vuông to, chẳng phải tròn nhỏ.

Nhưng nắp hình vuông này dùng thật khó.

Nên tớ đã đến chỗ thợ rèn nọ,

Mang theo cái nắp nồi vuông to.

Nhờ anh ấy cầm búa gõ

Bang bang bang

Nắp nồi hình vuông đã thành hình tròn

Tớ lon ton mang về trong vui sướng

Lại gặp một cụ bà ngay trên đường

Bà muốn đổi nắp nồi bằng gà nướng

Gà nướng thơm phức phức, tớ đã đồng ý ngay

Vừa thơm vừa xốp lại vừa giòn

Ăn một lần còn muốn ăn mãi

La la la…

Ăn một lần còn muốn ăn mãi.”

Cite đàn xong nốt nhạc cuối cùng, mỉm cười nhìn về phía Thư Lê.

Hát cũng ổn phết đấy chứ nhỉ?

Ngoại trừ phát âm vài chỗ chưa sõi thì nhìn chung là đủ tiêu chuẩn.

Thư Lê cười toe toét, để lộ hai chiếc răng cửa mới mọc.

Cậu là học sinh ngành âm nhạc, khả năng cảm âm tốt, nghe một lần là nhớ. Để cậu ngâm nga nhạc thiếu nhi là không thành vấn đề, hát nhạc có lời cũng tạm ổn… Điều này giống như việc người nước ngoài học tiếng Trung vậy, đặc sệt khẩu âm tiếng mẹ đẻ.

Nếu Cite biết được ý nghĩa ca từ của cậu thì chắc chắn sẽ chẳng thể cười nổi, thậm chí còn tức giận đến mức đấm ngực dậm chân.

Bởi lẽ, lời ca chân chính của bài hát này lại kể về một câu chuyện xưa giữa một tinh linh và một người lùn.

Người lùn vốn là những thiên tài rèn đúc trứ danh, những vũ khí và áo giáp hàng đầu trên đại lục đều do họ chế tác.

Trong một chuyến du lịch bên ngoài, tinh linh nọ tình cờ gặp một người lùn đang bị ma xà truy sát. Người lùn ấy cầu xin tinh linh giúp đỡ, nói rằng chỉ cần được cứu, gã sẽ bằng lòng dâng tặng tuyệt tác của mình là một chiếc cung vàng cấp cao.

Mà cung lại chính là loại vũ khí mà tinh linh am hiểu nhất.

Tinh linh liền đồng ý với lời thỉnh cầu ấy, ra tay xua đuổi ma xà, cứu người lùn một mạng.

Thế nhưng, sau khi được cứu, người lùn lại lật lọng, không giao cung vàng như đã hứa.

Tinh linh cũng không hề ép buộc, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.

Người lùn lập tức nở nụ cười đắc ý, nhưng còn chưa kịp cười xong thì ma xà đã bất ngờ xuất hiện, hung hãn đuổi theo đòi giết gã.

Tinh linh ngồi xổm trên cành cây cao, lặng lẽ nhìn người lùn chật vật bỏ trốn mất dạng, rồi bình thản thu hồi cây sáo đã triệu hoán rắn ma lại.

Bài nhạc thiếu nhi này dùng giọng điệu hài hước để nhắn nhủ những bé con ngây thơ hồn nhiên rằng, khi ra ngoài phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng hành động, đừng tùy tiện cứu giúp người lạ ven đường và càng phải tránh xa những kẻ tiểu nhân không biết giữ lời hứa.

Vốn từ của Thư Lê còn hạn hẹp, nên khi Cite giảng giải về ý nghĩa bài hát, cậu chỉ nghe hiểu lơ mơ. Cuối cùng, đành phải dựa vào khả năng lý giải mạnh mẽ của bản thân để phỏng đoán hướng đi của câu chuyện.

Sau khi điền xong lời nhạc, cậu còn đặc biệt ghi chú lại ý chính của bài hát ở phía sau tránh cho việc âm bồi khiến người khác hiểu sai.

Buổi sáng học nhạc thiếu nhi kết thúc, đến giờ trưa cả bọn cùng ăn cơm.

Elsa chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn dành cho các bé con.

Những bé mới hai tháng tuổi đã mọc răng, có thể ăn thêm thức ăn phụ ngoài mật hoa.

Bàn ăn bày đầy quả mọng tươi ngon căng nước, mứt trái cây thơm ngọt, sữa tươi nguyên chất và bánh quy nhỏ nướng xốp giòn.

Bên cạnh từng chiếc chén bạc xinh xắn là một mâm thức ăn phụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=8]

Các bé con rửa sạch tay rồi ngồi khoanh chân trên bàn mây ăn uống say sưa.

Thư Lê vừa hát xong bài “Nắp nồi và gà rán”, giờ đây khi nhìn thấy cả bàn toàn trái cây và đồ ngọt thì cái miệng háu ăn lại thèm được nếm thử thịt.

Ở thế giới cũ, Thư Lê là người không có thịt không vui. Vậy mà khi xuyên tới thế giới này, cậu lại ngay cả đến vụn thịt cũng không có.

Với cả, yêu tinh có ăn thịt được không?

Cái này phải đi hỏi Elsa.

Thư Lê ăn xong miếng bánh quy cuối cùng, cậu no nên nấc một cái, đôi mắt màu xanh cỏ non đảo qua đảo lại.

Elsa đang thu dọn chén và bàn sau khi các bé con ăn xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, cô không khỏi quay đầu lại.

“Sperion bé nhỏ, em cần chị giúp gì à?” Cô thân thiết hỏi.

Thư Lê liếm liếm môi, do dự nói: “Cái kia… Ăn…”

Toang rồi, chữ “thịt” trong tiếng tinh linh đọc như thế nào nhỉ?

Cậu ra hiệu bảo Elsa chờ chút rồi mở cuốn sổ nhỏ ra, tìm cách đọc chữ “thịt” trong tiếng tinh linh.

Một trang, hai trang, ba trang… Quái lạ, sao không có nhỉ?

Do Cite chưa dạy hay do cậu quên không ghi chú?

Thư Lê gãi ót, cậu đóng sổ con lại rồi bất lực nhìn Elsa.

Quên đi, đợi sau này học được nhiều từ hơn rồi lại hỏi cũng không muộn đâu.

Bây giờ răng mới mọc được một nửa nên có lẽ cậu sẽ không thể nhai được thịt.

Elsa nghe cậu nói chữ “ăn” , cho rằng bé con vẫn còn đói, muốn gọi mình xin cơm. Cô bèn thả xuống cái mâm trống trước mặt cậu hai quả mọng.

Lượng thức ăn cô cho các bé con đều đã được tính toán sẵn, ngoại trừ một vài bé háu ăn ra thì hầu hết đều đã no.

“Em ăn đi!”

Các bé con mỗi ngày mỗi lớn, lượng cơm mỗi lúc một nhiều, điều này không có gì đáng trách.

Thư Lê sờ cái bụng tròn vo rồi miễn cưỡng nhặt quả mọng lên. Quả rất nhỏ, cắn một miếng là hết, chỉ là bây giờ cậu đã rất no nên không được nữa.

Cậu nhét hai quả mọng nhỏ vào túi xách bên hông, vỗ vỗ hai cái rồi ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào với Elsa.

Cái túi xách này là do trước đây cậu xin Elsa để đựng sổ con và bút lông.

Khi Elsa đưa túi, cô đã nói cho cậu biết đây chỉ là một cái túi vải bình thường, đợi đến khi nào cậu học được ma pháp thì mới có thể dùng túi trữ vật chuyên dụng.

Hai mắt Thư Lê rực sáng.

Bảo sao Elsa và Cite có thể thường xuyên nhét nhiều đồ lớn vào cái túi bên hông như thế, hóa ra đó chính là túi trữ vật trong truyền thuyết, bên trong túi được thiết kế ma pháp không gian để có thể đựng nhiều thứ.

Elsa nhìn bé con tươi cười đáng yêu, ánh mắt cô trở nên nhu hòa.

Sperion ngoại trừ nói chậm ra thì các mặt khác đều rất giỏi.

Chỉ mong cậu bé có thể vượt qua khó khăn, học giỏi tiếng tinh linh. Phải biết rằng, một tháng sau, các bé con yêu tinh sẽ rời nhà ấp để tiến vào Rừng Rậm Yêu Tinh sinh sống.

Không biết nói, dễ chịu thiệt.

Thư Lê không hề biết nỗi lo của Elsa. Cậu đi tìm tóc đỏ và tóc trắng đã ăn no uống đủ.

“Elio, Angela, bọn mình đi chơi thôi!”

Dicio xị mặt nhỏ, sửa lại lần thứ N: “Tớ tên là Dicio.”

Angel chống nạnh: “Tớ là Angel.”

“Ờ nhỉ, Dicio, Angel.” Thư Lê biết sai thì sửa. Ban đầu gọi sai cậu còn ngượng ngùng một chút, bây giờ thì… Mặt không đỏ, tim không đập.

Thật ra cậu biết cách phát âm chính xác, khi đọc thầm trong lòng cũng không mắc lỗi nhưng đến khi mở miệng nói chuyện, miệng và đầu lưỡi cậu cứ như có ý thức của riêng mình vậy, chúng cứ đột nhiên đổi giọng hết thôi.

Cái này chắc là “Nghĩ một đằng nói một nẻo” ấy nhỉ?

“Sperion là một bé ngốc… Lêu lêu lêu…”

Một nhóc yêu tinh tóc nâu mũm mĩm làm mặt quỷ trêu ghẹo Thư Lê.

Thư Lê nhíu mày.

Lại là cậu ta!

Tên Budno, là tiểu yêu tinh sau khi khai trí thì chuyên gia đối nghịch với cậu.

Nói là đối nghịch thì cũng có hơi quá, dù sao trẻ con vốn đơn thuần, vui buồn hay cáu giận gì đều lộ hết ra ngoài. Bằng chứng là một ngày nọ, khi Cite gọi Thư Lê trả lời câu hỏi, cậu lỡ đáp sai liền ba lần liên tiếp, thế là Budno mới chỉ thẳng vào cậu mà cười như chưa từng được cười.

Thư Lê chẳng thèm để ý, nhưng Dicio và Angle vì bênh vực cậu nên liền lao lên tẩn cho Budno một trận.

Kể từ đó, bọn họ chính thức từ bạn hóa thành thù.

Mỗi khi Thư Lê gọi sai tên hoặc nói sai, Budno đều sẽ cố tình chạy tới trêu ghẹo để trả mối thù lúc trước.

Là một người trưởng thành, Thư Lê rộng lượng nên không so đo với mấy bạn nhỏ, hơn nữa cậu lại ăn nói không giỏi, dù có muốn cãi thì cũng chẳng thể cãi thắng.

Thế nhưng, cậu càng phớt lờ thì Budno lại càng ghẹo dữ hơn.

“Sperion là một bé câm, là một bé câm, bé câm!”

Đám đàn em sau lưng cậu nhóc cũng lập tức nhại theo như vẹt, đồng loạt hô vang: “Sperion là một bé câm, là một bé câm, bé câm...”

Từ khi Thư Lê bị bại lộ bản chất là một “học sinh dở ngôn ngữ”, uy vọng của cậu trong nhóm tiểu yêu tinh đã tụt dốc không phanh. Hơn nữa, sau khi khai trí, các bé con dần dần bộc lộ tính cách và tính khí riêng, không còn mù quáng tôn sùng như trước, từ đó chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau.

Budno và ba tiểu yêu tinh bên cạnh chính là một nhóm. Ngày thường bốn đứa đều đi cùng nhau, chơi cùng nhau, nô đùa cùng nhau.

Tuy uy vọng của Thư Lê có giảm xuống, nhưng Dicio và Angel vẫn kiên định xem cậu là anh lớn, hai đứa nhất quyết không để ai khác cười nhạo cậu.

Dicio không chịu thua, lè lưỡi trêu ngược Budno: “Lêu lêu lêu, Budno mới là bé siêu ngốc! Rửa mặt thôi mà cũng rớt xuống hồ, suýt nữa còn bị cá lớn nuốt mất chứ!”

Ngay sau đó, Angel liền tiếp lời, đâm thẳng vào chỗ đau: “Ai khóc nhè vậy nhỉ? A, thì ra là Budno nè!”

Budno lập tức đỏ bừng mặt.

Bé con yêu tinh mới hai tháng tuổi đã biết thẹn thùng.

Do ăn nhiều nên thân hình của Budno tròn trịa hơn hẳn các bé con khác. Buổi sáng hôm ấy, khi ra hồ rửa mặt, Budno có hái được một chiếc lá non. Thế nhưng chiếc lá ấy không chịu nổi trọng lượng của nhóc ta nên đã chìm xuống nước. Đúng lúc đó, từ đáy hồ có một con cá lớn ngoi lên, nó há miệng hút nước, suýt nữa hút luôn Budno vào bụng. May mà Elsa trông thấy, vội vàng dùng ma pháp xua đuổi con cá mới cứu được mạng nhỏ của nhóc ta.

Quay lại bờ, Budno càng nghĩ càng sợ, thế là không kìm được mà òa lên khóc.

Elsa dịu dàng dỗ dành, nói rằng cá trong hồ là bạn tốt của yêu tinh, sẽ không bao giờ ăn bé con. Sau một hồi an ủi khá lâu, cậu nhóc mới chịu ngừng khóc.

Đen đủi thay, cảnh ấy lại bị các bé con khác trông thấy, khiến Budno không tránh khỏi bị cười nhạo một trận.

Vậy nên bây giờ, khi nghe Dicio và Angel nhắc lại chuyện đó, Budno vừa xấu hổ vừa tức tối, mím chặt môi, vỗ mạnh cánh một cái rồi hùng hổ lao tới.

Thư Lê vừa hâm mộ đám nhóc con cãi nhau lưu loát, vừa đứng ra chắn trước mặt tóc đỏ và tóc trắng, gằn từng chữ nói: “Không, được, đánh, nhau, sẽ, bị, phạt!”

Trời biết, để nói được câu dài này cậu đã phải tốn bao nhiêu công sức.

Budno chợt nghĩ đến hình phạt giảm khẩu phần ăn của Elsa thì lập tức khựng lại, khó khăn lắm mới ép xuống được cơn tức giận.

Vì đồ ăn, nhóc ta đành nhẫn nhịn!

Cái miệng nhỏ chu lên, hừ một tiếng, rồi kéo theo đàn em bay sang chỗ khác chơi.

Thư Lê thở phào một hơi, ôm lấy vai Dicio và Angel, vẻ mặt đầy cảm động nói: “Anh em tốt!”

Ba chữ này cậu buột miệng thốt ra bằng tiếng mẹ đẻ, ai ngờ Dicio và Angel lại lập tức lặp lại một cách hùng hồn: “Anh em tốt!”

Thư Lê: T^T

Vì sao trong khi cậu học tiếng tinh linh vất vả như vậy mà bọ họ lại học tiếng Trung đơn giản thế?

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Lời âm bồi là tôi tự bịa ra đấy, khụ…

Bình Luận

0 Thảo luận