Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XUYÊN THÀNH BÉ CON Ở VƯƠNG QUỐC TINH LINH

Chương 133

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:47:26
Danlof đứng yên tại chỗ, nhìn tiểu yêu tinh tên Sperion kia vui vẻ nhào vào lòng Tinh Linh Vương, thân mật cọ tới cọ lui.

Vẻ mặt Tinh Linh Vương vẫn rất dịu dàng, y để mặc cậu ngồi trên lòng bàn tay mình, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cậu.

Tiểu yêu tinh cười rạng rỡ, chủ động cọ vào đầu ngón tay Tinh Linh Vương.

Danlof lại dời tầm mắt sang ba tiểu yêu tinh còn lại, chỉ thấy họ đang lơ lửng cách xa một mét, cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương.

Sự khác biệt giữa hai bên lập tức trở nên rõ ràng.

Đúng như Elliott đã nói, Sperion là một sự tồn tại đặc biệt.

Mặc dù từ nhỏ, Danlof đã lớn lên bên cạnh Tinh Linh Vương, nhưng hắn chưa bao giờ thân thiết với Tinh Linh Vương giống như Sperion.

Tinh Linh Vương rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, bề ngoài, trông y có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất, y lại là người lạnh lùng. Đôi mắt xanh thẳm lúc nào cũng hờ hững, không có bao nhiêu cảm xúc.

Có lẽ sống quá lâu, đã nhìn thấu mọi chuyện, nên bất cứ điều gì cũng không thể khiến lòng y gợn sóng.

Thế nhưng, lần này quay về Vương Quốc Tinh Linh, Danlof phát hiện dường như Tinh Linh Vương đã trở nên dịu dàng hơn phần nào.

Bây giờ, khi nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa y và tiểu yêu tinh, cuối cùng hắn cũng biết được chút dịu dàng này từ đâu mà ra.

Thư Lê thường xuyên có những hành động thân mật như thế với Tinh Linh Vương, nên cậu không cảm thấy hành vi cử chỉ của mình có vấn đề gì.

Đối với cậu, Tinh Linh Vương vừa là sư trưởng, vừa là người cậu có thể thoải mái tâm sự, thậm chí làm nũng.

Sau khi chào hỏi Tinh Linh Vương, cậu liền chỉ vào chiếc quan tài trên bãi cỏ, thao thao bất tuyệt kể về lai lịch của nó cũng như mục đích mình và bạn bè đến Vương Quốc Tinh Linh.

Tinh Linh Vương kiên nhẫn lắng nghe cậu nói, tỏ vẻ tán dương cách làm của cậu.

"Các em làm rất tốt."

Thư Lê cười hì hì, dang cánh bay khỏi lòng bàn tay của Tinh Linh Vương, quay về tụ tập với đám bạn nhỏ của mình.

Elliott từ tốn bước đến trước quan tài, cẩn thận quan sát, rồi sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, nói: "Quả thực rất giống rương báu."

"Đúng không, đúng không?" Thư Lê phe phẩy đôi tai nhọn: "Trông nó to như vậy kia mà, lúc đó em còn tưởng bên trong đựng rất nhiều bảo bối nữa cơ."

Khi thủy quái ba đầu đề nghị dùng đá Nguyệt Hân đổi rương báu, cậu lập tức đồng ý ngay không chút suy nghĩ.

Tất cả đều không ngờ, đây lại là một cỗ quan tài, bên trong chỉ có một bộ thi thể đã qua đời không biết bao lâu.

Elliott nhướng mày nói: "Biết đâu chừng bên trong thật sự có bảo bối thì sao."

"Oa? Thật à? Elliott!" Budno ngạc nhiên thốt lên.

Elliott chỉ vào quan tài: "Mở ra xem chẳng phải sẽ biết ngay có bảo bối hay không à?"

"Đừng đừng đừng…" Bốn tiểu yêu tinh đồng loạt xua tay, vẻ mặt kinh hãi.

Quấy rầy người đã khuất là hành vi vô đạo đức.

Cuối cùng Danlof cũng thấy rõ tính cách tồi tệ của Elliott, ngay cả những tiểu yêu tinh đáng yêu như vậy mà anh cũng trêu chọc được.

"Ở thế giới loài người, con người thường đặt những món đồ tùy táng quý giá trong quan tài của quý tộc đã qua đời." Anh phổ cập cho các tiểu yêu tinh về tang lễ của loài người: "Đồ tùy táng thường là những thứ người đã khuất thích nhất khi còn sống."

Mà những thứ người đã khuất thích khi còn sống, đương nhiên đều là bảo bối.

Một số kẻ đạo đức thấp kém còn chuyên môn nhắm vào mộ của quý tộc giàu có, trộm những thứ có giá trị trong mộ, rồi mang đến sàn đấu giá ngầm để bán.

Thư Lê nghe xong, bỗng nhiên hiểu ra.

Đúng rồi, ở thế giới của cậu, sau khi vua quan tướng lĩnh thời cổ đại qua đời, cũng sẽ có một đống đồ tùy táng. Để đề phòng trộm mộ, khi còn sống, bọn họ thường tiêu tốn rất nhiều nhân lực, sức người, tài của, hao tâm tổn trí xây dựng những ngôi mộ kiên cố.

Đáng tiếc, nạn trộm mộ hoành hành, không ít ngôi mộ cổ đã bị cướp sạch.

Theo lời Danlof, quốc vương và quý tộc của thế giới này cũng có cùng một nỗi phiền muộn.

Chuyện quan tài tạm thời được xử lý xong, Thư Lê chuẩn bị cùng các bạn nhỏ trở về Cây Thần.

"Đã đến rồi, chi bằng chơi thêm một lát. Sáng mai ta sẽ bảo Elliott đưa các em về."

Tinh Linh Vương lên tiếng, bốn tiểu yêu tinh liền vui vẻ ở lại.

Tuy nói là ở lại chơi, nhưng tại Vương Quốc Tinh Linh, khi bận rộn, bất kể là ai cũng sẽ được phân công công việc, bao gồm cả Danlof.

Vương Quốc Tinh Linh không nuôi người nhàn rỗi.

Hắn là khách, cũng là đại đệ tử của Tinh Linh Vương, từ nhỏ đã lớn lên ở Vương Quốc Tinh Linh, nên hắn hiểu rất rõ các quy tắc ở đây.

Vì vậy, hắn cũng đi thu hoạch lúa mì với mọi người.

Vương Quốc Tinh Linh có diện tích rộng lớn, đất đai màu mỡ. Các tinh linh đã khai khẩn đất canh tác trên đồng bằng, trồng một vùng lúa mì rộng lớn.
Sản lượng lúa mì hàng năm rất cao, đủ cho tất cả các tinh linh và yêu tinh ăn dư dả. Phần còn thừa sẽ được cất vào đạo cụ chứa đồ, được các tinh linh hoặc yêu tinh đi lịch lãm mang đến thế giới loài người, sau đó đổi lấy vật tư với một số quốc gia hoặc chủng tộc khác.

Những vật tư này, thường là các loại khoáng thạch tinh khiết, kim loại, thảo dược, v.v… mà Vương Quốc Tinh Linh và Rừng Rậm Yêu Tinh không có.
Hai ngày nay, lúa mì đã chín, mỗi ngày đều có hơn chục tinh linh đi thu hoạch.
Thư Lê và các bạn nhỏ biến lớn cơ thể lên, đứng trên con đường nhỏ giữa đồng, nhìn cánh đồng lúa mì như biển vàng.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của các tinh linh, lúa mì phát triển rất tốt. Hạt nào hạt nấy đều căng tròn, khi ánh nắng chiếu vào, trông chúng như những hạt ngọc vàng lung linh trong suốt.

Một cơn gió thổi qua, sóng lúa mì lớp lớp nối tiếp nhau, làm nền cho trời xanh mây trắng, tựa như một bức tranh thuần khiết tuyệt đẹp, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy tâm hồn mình trở nên thư thái.

Xưa nay, khi thu hoạch lúa mì, các tinh linh đều không dùng công cụ.

Ma pháp có thể giải quyết tất cả mọi thứ.

Lại đến thời khắc luyện tập ma pháp, các tiểu yêu tinh lần lượt lấy pháp trượng ra. Mỗi người phụ trách một mẫu ruộng lúa mì, hăng hái đi thu hoạch.

Ánh mắt Danlof dõi theo tiểu yêu tinh tóc vàng, nhìn cậu giơ pháp trượng lên, nhẹ nhàng và nhanh chóng thi triển ma pháp hệ cỏ. Từng mảng lúa mì bật gốc lên, sau đó được buộc lại bằng một sợi dây cỏ đã se sẵn, xếp ngay ngắn chung với nhau.

Hắn giải phóng cảm giác, hoàn toàn có thể khẳng định, tiểu yêu tinh tóc vàng không hề mở miệng niệm thần chú ma pháp.

Quả nhiên, chuyện lúc trước ở trong sân không phải ảo giác của hắn.

Danlof khẽ nhíu mày, nghĩ mãi không ra.

Sperion chỉ là một Ma Đạo Sư, sao có thể thi triển ma pháp hệ cỏ trung cấp hoặc cao cấp mà không phát ra âm thanh?

"Ngạc nhiên không?"

Elliott đứng bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi.

Danlof gật đầu: "Ừ, tôi rất ngạc nhiên. Em ấy còn nhỏ tuổi mà đã học được Ma Pháp Không Tiếng Động."

Elliott nháy mắt với hắn: "Nếu tôi nói, lúc mới năm tuổi, em ấy đã biết Ma Pháp Không Tiếng Động rồi, anh có ngạc nhiên hơn không?"

Danlof buột miệng thốt lên: "Năm tuổi? Không thể nào!"

Cho dù yêu tinh có tài năng thiên bẩm đến đâu, năm tuổi cũng chỉ mới thức tỉnh thuộc tính ma pháp thôi chứ nhỉ?

Elliott giơ ngón tay thon dài của mình lên, lắc trước mặt hắn: "Những tiểu yêu tinh cùng lứa với Sperion, ba bốn tháng tuổi đã thức tỉnh thuộc tính ma pháp, năm tuổi đã là pháp sư tập sự. Còn Sperion thì khác, em ấy thức tỉnh bảy hệ ma pháp, vừa sinh ra đã nhận được lời chúc phúc của Vương, được Cây Mẹ chỉ điểm, học được phép thanh lọc không tiếng động đầu tiên."

Danlof càng nghe càng cảm thấy khó tin.

Hôm qua, khi nghe Elliott kể về "những chiến tích dũng cảm" của Sperion, ngoài cảm thấy thú vị ra, lòng hiếu kỳ của hắn cũng bị khơi dậy, thế là hắn quyết định ở lại đến đầu tháng sau để gặp mặt đệ tử nhỏ của Tinh Linh Vương.

Không ngờ, sáng sớm hôm nay, đối phương đã chủ động đến tìm hắn.

Tiếp xúc với cậu nửa ngày trời, hắn cực kỳ tán đồng lời của Elliott.

Bây giờ, sau khi biết được thiên phú ma pháp của Sperion, nhận thức của hắn về ma pháp đã hoàn toàn đảo lộn.

Hắn như thể bị rơi vào điểm mù, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

“… Sperion chỉ dựa vào sức của một người, đã thành công thanh lọc di tích chiến trường cổ đại ở phía Bắc, triệu hồi ra tinh linh Cỏ đã mất tích vạn năm, nhận được sự thừa nhận của tinh linh Cỏ.” Khóe miệng Elliott khẽ nhếch lên, giống như đang khoe khoang em trai mình, vô cùng tự hào: “Cho nên, em ấy cũng biết ma pháp hệ cỏ không tiếng động.”

Danlof há hốc miệng, nhìn yêu tinh tóc vàng đang bận rộn trong cánh đồng lúa mì, vẻ kính nể hiện lên trong đôi mắt xanh lam của hắn.

Elliott vỗ vai hắn, cười nói: “Danlof, đừng luôn căng thẳng như vậy, thả lỏng chút đi. Chúng ta cùng nhau làm việc, so xem hôm nay ai thu hoạch được nhiều lúa mì nhất.”

Danlof cũng cười, chấp nhận lời thách đấu của anh.

Rất nhanh, một Pháp Thánh, một Pháp Thần, cùng nhau thu hoạch cánh đồng lúa mì nhanh như gió cuốn lá rụng.

Sau khi Thư Lê bó một đống lúa mì xong thì dừng lại, tạm thời nghỉ ngơi một lát, cậu vừa ngẩng đầu lên liền thấy Danlof và Elliott đang thi nhau "san bằng" cánh đồng lúa mì, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Oa!

Giỏi quá!

Không hổ là Pháp Thánh và Pháp Thần, hai người thậm chí còn chẳng dừng lại để thở, thi triển ma pháp vừa nhanh vừa chuẩn xác. Ma pháp hệ gió được vận dụng thuần thục, chỉ trong vài hơi thở, một mẫu ruộng lúa mì đã bị nhổ sạch, xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn, chờ đến giai đoạn tuốt lúa.

Ý chí chiến đấu của Thư Lê lập tức bị khơi dậy, cậu cảm thấy mình cũng phải cố gắng thêm.

Đến đây nào, tinh linh Cỏ, giúp em thi triển ma pháp hệ cỏ mạnh nhất đi.

Cậu giơ cao pháp trượng, nguyên tố cỏ trong không khí ồ ạt tuôn về phía cậu. Hư ảnh khổng lồ của tinh linh Cỏ xuất hiện sau lưng cậu, dang rộng hai cánh tay, thúc giục tất cả nguyên tố cỏ tới cho cậu sử dụng.

Danlof và Elliott cùng dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía tiểu yêu tinh tóc vàng ở đằng xa, đồng tử co rút.

"Đó là..."

"Tinh linh Cỏ."

Elliott nhìn Thư Lê chăm chú, ánh mắt sáng ngời.

Dưới gốc cây cổ thụ gần cánh đồng lúa mì, Tinh Linh Vương cao quý tuấn mỹ đang lặng lẽ đứng đó, đôi mắt nhìn Thư Lê tỏa ra sự dịu dàng vô tận.

Sau khi bận rộn cả một ngày, Thư Lê và các bạn mệt mỏi trở về đình viện của các bé con tinh linh.

Làm việc tuy mệt, nhưng chơi lại rất vui, cậu cảm thấy kỹ năng ma pháp của mình lại tiến bộ hơn rất nhiều.

Cậu tắm một bồn nước nóng thoải mái, thay một bộ quần áo, tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa, tinh thần sảng khoái đi đến nhà ăn để ăn cơm.

Nhà ăn có sự xuất hiện của các tiểu yêu tinh cũng trở nên náo nhiệt hơn bình thường.

Budno nhìn thấy một đống thức ăn, ánh mắt liền tỏa sáng long lanh. Hắn ta cầm dao và nĩa lên, ăn uống thỏa thích.

Kể từ khi thăng cấp lên Ma Pháp Sư cao cấp, hắn ta có thể kiểm soát cân nặng của mình, ăn bao nhiêu thức ăn cũng không thấy tăng cân hay béo lên.

Vậy chẳng phải có thể ăn no căng bụng, thoải mái tận hưởng mỹ vị hay sao?

"Ưm ưm, ngon quá! Ngon quá đi!" Budno vừa ăn vừa ra hiệu cho các bạn: "Các cậu cũng mau ăn đi."

"Cậu ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đấy." Angel nhắc nhở hắn ta.

"Ừ ừ, biết rồi." Budno nói không rõ ràng, vươn nĩa về phía cái đĩa trước mặt.

Dicio nhanh chóng bưng cái đĩa ra xa: "Đây là quả của tớ!"

Budno rụt nĩa về, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nha, nhìn nhầm."

Thư Lê lắc đầu.

Mỗi lần ăn cơm cùng Budno, cậu đều cảm thấy ngon miệng hơn, không biết từ lúc nào lượng cơm cũng tăng lên.

Danlof cũng cảm nhận được bầu không khí hài hòa, liền nâng cốc bia mạch nha lên, chạm cốc với Elliott.

Sau bữa tối, các tinh linh bắt đầu cuộc sống giải trí của mình.

Trong cung điện lộng lẫy tuyệt đẹp, các tinh linh mặc những bộ trang phục xa hoa, đeo trang sức tinh xảo đắt giá, tụ họp trong điện đường vàng son rực rỡ, uyển chuyển ca hát nhảy múa.

Elliott ôm một chiếc đàn hạc vàng óng, hòa tấu với các tinh linh khác, tấu lên những giai điệu nhẹ nhàng du dương.

“Khi sao mai hé rạng

Sao đêm tan nơi cuối trời xa

Bóng tối lui dần

Mặt đất đón chào ánh bình minh mong mỏi

Thần Mùa Xuân mang theo gió nhẹ và mưa phùn

Tưới mát vùng đất khô cằn

....”

Một khúc 《Khúc ca của Đất》, mang đến niềm vui vô tận cho các tinh linh.

Thư Lê rất tự nhiên mời Tinh Linh Vương khiêu vũ với mình.

Theo tuổi tác lớn dần, chiều cao của cậu cũng tăng vọt lên.

Tiểu yêu tinh mười lăm tuổi, sau khi biến lớn hình thể, đứng cạnh Tinh Linh Vương, cậu cũng chỉ cao đến vai y.

Mặc dù có sự khác biệt về hình thể, nhưng cậu vẫn có thể hoàn thành tốt mọi động tác.

Là một tiểu yêu tinh từ nhỏ đã khiêu vũ cùng Tinh Linh Vương, Thư Lê không hề e ngại nhảy bước nữ. Đương nhiên, nếu may mắn, Tinh Linh Vương sẽ phối hợp nhảy bước nữ với cậu.

Có thể nói, điệu nhảy của cậu là do một tay Tinh Linh Vương dạy dỗ.

Danlof đứng trước cột, nhìn Tinh Linh Vương và tiểu yêu tinh khiêu vũ với nhau, có lẽ, trong cuộc đời này, chẳng còn gì khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên hơn được nữa.

Hắn sống ở Vương Quốc Tinh Linh nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Tinh Linh Vương khiêu vũ với bất kỳ tinh linh nào khác.

Nhưng bây giờ, dường như Tinh Linh Vương đã thay đổi, chỉ sủng ái riêng một tiểu yêu tinh. Điều này quả thực khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

Chỉ vì Sperion là đệ tử nhỏ của y ư?

Danlof nhìn Elliott đang gảy đàn hạc.

Bọn họ đều là học trò của Tinh Linh Vương, nhưng dường như cả hai đều không có vinh dự này nhỉ?

Lần trở về Vương Quốc Tinh Linh này đã gây ra cho hắn sự chấn động rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=133]

Bất kể là Ma Pháp Không Tiếng Động độc đáo của Sperion, hay thái độ của Tinh Linh Vương đối với cậu, đều mang đến cho hắn một nhận thức hoàn toàn mới.

"Danlof, em có thể mời anh nhảy một điệu không?" Angel tóc bạc đứng trước mặt hắn, tao nhã thực hiện động tác mời.

Danlof khá bất ngờ.

Tinh linh không thích khiêu vũ với con người, cho nên hắn đã bị bỏ mặc ở đây một lúc lâu, không ngờ yêu tinh thiếu niên trước mắt lại mời hắn khiêu vũ.

"Vinh hạnh của anh." Danlof mỉm cười.

Hắn đã lâu không nhảy điệu múa tinh linh, bước đầu tiên, hắn đã chậm hơn một nhịp.

Angel không hề để ý, kiên nhẫn dẫn dắt hắn theo kịp tiết tấu âm nhạc, nhảy rất ra dáng.

Sau khi đã tìm lại cảm giác nhảy trước đây, Danlof liền thả lỏng tâm trạng.

Nếu những Ma Pháp Sư ở Trung Đình kia nhìn thấy hắn nhảy, không biết bọn họ có ngạc nhiên đến rớt cằm ra không.

"Danlof, nghe nói Học viện Ma Pháp Saint Velia là do anh sáng lập?" Angel vừa nhảy vừa tò mò hỏi.

"Đúng vậy." Danlof gật đầu.

Đôi mắt màu hổ phách của Angel lấp lánh: "Vậy anh có thể viết cho em một lá thư giới thiệu không?"

"Ơ?" Danlof suýt chút nữa bước hụt, nhìn sang cậu thiếu niên nhỏ hơn mình bằng vẻ mặt khó hiểu.

Cậu ấy bây giờ còn chưa đến tuổi đi rèn luyện ở đại lục mà nhỉ?

Angel nói: "Em muốn lấy thư giới thiệu trước, sau này dùng sau."

Để giải lời nguyền, Sperion đã đi cùng Elliott đến thế giới loài người một chuyến. Cậu không chỉ thi được huy hiệu Ma Pháp Sư học việc, mà còn lấy được một lá thư giới thiệu của Học viện Ma Pháp Saint Velia, điều này khiến những tiểu yêu tinh khác đều rất ngưỡng mộ.

Lần này Pháp Thánh đến Vương Quốc Tinh Linh, đây là một cơ hội hiếm có, cậu ấy liền mặt dày đi xin một lá thư giới thiệu.

Danlof không hiểu suy nghĩ của tiểu yêu tinh. Nếu cậu ấy đã muốn, hắn liền vui vẻ đồng ý, sau khivũ hội kết thúc, hắn sẽ viết thư giới thiệu cho cậu ấy.

Angel đã đạt được mục đích, liền vui vẻ kết thúc một bản nhạc, bước những bước chân nhẹ nhàng, đi tìm những tinh linh khác để nhảy cùng.

Danlof trở về trước cây cột, tiện tay cầm ly nước ép trên bàn lên.

Vừa uống được hai ngụm, lại có người tới mời hắn nhảy cùng.

Một yêu tinh thiếu niên sở hữu mái tóc đỏ rực như lửa, trong đôi mắt tựa như bảo thạch mang theo một chút kiêu ngạo. Hắn làm động tác mời, lớn tiếng nói: "Danlof, em có thể mời anh cùng nhảy một điệu không?"

Danlof đặt ly xuống, hiền hòa cười nói: "Vinh hạnh của anh."

Dicio mời thành công, vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo vào sàn nhảy.

Sau khi nhảy xong bản nhạc đầu tiên với Angel, Danlof đã quen dần với điệu nhảy của tinh linh. Lần này nhảy cùng với yêu tinh tóc đỏ, hắn nhảy thuần thục như đã quen từ lâu. Điều duy nhất khiến hắn bất lực là tính cách của Dicio không dịu dàng như Angel, Dicio đương nhiên nhảy bước nam.

Vậy là, Danlof, Pháp Thánh được nhân loại kính trọng, buộc phải nhảy bước nữ.
Khi đã nhảy được một nửa, Dicio chợt lên tiếng: "Danlof, anh có thể cho em một lá thư giới thiệu của Học viện Ma Pháp Saint Velia không?"

Danlof: "… Được thôi."

Hắn coi như đã hiểu rõ, tiểu yêu tinh mời hắn nhảy cùng là giả, muốn thư giới thiệu của Học viện Ma Pháp mới là thật.

"Tuyệt vời, cảm ơn anh!" Dicio hớn hở ra mặt, vội vàng nhảy xong một đoạn, rồi nhảy nhót rời đi.

Danlof bị lợi dụng bật cười, rời khỏi sàn nhảy. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp quay về trước cây cột, một yêu tinh thiếu niên tóc nâu mắt nâu với nụ cười đáng yêu đã đi tới mời hắn nhảy cùng.

"Danlof..."

"Muốn thư giới thiệu phải không? Được."

Budno chớp mắt. Dễ dàng như vậy à? Không cần nhảy múa mà đã có được thư giới thiệu, thật tốt quá!

"Cảm ơn!" Budno cười rạng rỡ.

Sau khi đuổi ba tiểu yêu tinh đi, cuối cùng Danlof cũng có thể yên tĩnh một lát. Ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía Sperion, người đã nhảy xong ba bản nhạc với Tinh Linh Vương, đoán xem liệu đối phương có đến tìm mình hay không.

Thư Lê nhảy đến ướt đẫm mồ hôi, sau đó đi về phía chiếc bàn gần đó. Lúc đi ngang qua Danlof, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo mình, cậu nghi ngờ liếc nhìn một cái, ròi cầm chiếc cốc đặt trên bàn lên, rót một cốc nước trái cây.

Danlof lặng lẽ đứng đó, đợi cậu mở lời.

Thư Lê uống hết một cốc nước, cảm thấy chưa đủ, cậu lại rót thêm một cốc nữa, tiếp tục uống.

Uống được một nửa, cậu đặt cốc xuống, nghi ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của Danlof.

Sao vậy? Tại sao lại dùng ánh mắt kỳ lạ như thế nhìn cậu? Là cậu có gì không đúng à?

Thư Lê sờ lên chiếc vòng bạc trên trán.

Vương miện hoa nhỏ không hiện nguyên hình mà!

Danlof ngượng ngùng khẽ ho hai tiếng, chủ động hỏi: "Em... có cần thư giới thiệu của Học viện Ma Pháp Saint Velia không?"

Ba tiểu yêu tinh phía trước đều đã xin, chắc Sperion cũng muốn có.

Đằng nào hắn cũng phải viết ba lá thư, viết thêm lá thứ tư nữa cũng chẳng sau.

Thư Lê chớp mắt, sau khi tiêu hóa hết lời của Danlof, cậu lại chớp mắt thêm lần nữa.

Cậu còn tưởng rằng, nhóm Angel nhiệt tình mời Pháp Thánh khiêu vũ cùng là bởi vì sợ hắn thấy cô đơn. Nào ngờ, bọn họ lại có mục đích riêng, cố ý nhắm vào thư giới thiệu của Học viện Ma Pháp.

Trong tay Thư Lê đã có thư giới thiệu.

Là do Job Carter Gullain, người hướng dẫn kiểm tra của Hiệp hội ma pháp thành phố Daotto, viết cho cậu.

Uy tín của Pháp Thánh chắc chắn cao hơn Job, cũng được các giáo viên của Học viện Ma Pháp coi trọng hơn, nhưng Thư Lê không muốn phụ lòng Job.

Cậu lấy một lá thư đã được niêm phong bằng nến từ trong nhẫn trữ vật ra: "Cảm ơn, nhưng em đã có thư giới thiệu rồi."

Danlof ngạc nhiên, cúi đầu nhìn huy hiệu trên thư và tên người nhận.

Gabriel Muse.

Vậy mà lại là hiệu trưởng đương nhiệm của Học viện Ma Pháp.

Hắn nở nụ cười, hứng thú hỏi: "Anh có thể biết lai lịch của nó không?"

"Đương nhiên." Thư Lê cất thư giới thiệu đi, không hề giấu giếm kể cho hắn nghe việc mình bị nguyền rủa, buộc phải đi cùng Elliott đến thế giới loài người, tìm vương hậu của đế quốc Dalia để giải trừ lời nguyền.

Sau khi nghe xong câu chuyện của cậu, Danlof không khỏi cảm thán.

Một tiểu yêu tinh chỉ mới mười lăm tuổi, mà đã trải qua nhiều chuyện phong phú đến vậy, những trải nghiệm của cậu đủ để viết thành một cuốn tiểu sử.

"Em rất xuất sắc, Sperion. Nếu học sinh của anh có được một nửa sự xuất sắc của em thì tốt biết bao." Hắn thở dài.

Dù sao, thiên phú của con người cũng có hạn.

Hai nghìn năm qua, hắn đã thu nhận mười đệ tử có thiên phú cực cao, nhưng không một ai tích cực cầu tiến, lại có lòng đồng cảm với người khác như Sperion.

Khi bị nguyền rủa, cậu vốn có thể trực tiếp để Tinh Linh Vương hủy diệt linh hồn Ma Pháp Sư, cưỡng ép giải trừ nguyền rủa, nhưng cậu lại tốt bụng tự mình đi đưa thư, hoàn thành di nguyện của Ma Pháp Sư.

Cậu ngoài ý muốn dùng đá Nguyệt Hân quý giá đổi lấy một cỗ quan tài của con người, nhưng cậu không những không hối hận, còn muốn đưa người đã khuất không thân thích kia về nhà.

Cậu không giống yêu tinh.

Yêu tinh cực kỳ bài xích thế giới bên ngoài, không thể đưa ra quyết định đặc biệt như vậy.

Cậu cũng không giống con người.

Con người thường ích kỷ, cực kỳ hiếm khi chịu mạo hiểm tính mạng làm những việc vô ích.

Sperion làm hai việc này mà không cần bất kỳ báo đáp nào, chỉ đơn giản là cậu muốn làm.

Hắn bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự của "Sperion dũng cảm".

Thư Lê đã uống xong nước trái cây, cậu liếm khóe môi, nói với Pháp Thánh: "Danlof, anh không thể nghĩ như vậy."

"Hả?" Danlof nhìn khuôn mặt nghiêm túc của yêu tinh thiếu niên.

Thư Lê nói: "Em từng đọc được một câu như thế này trong một cuốn sách - So người với người thì tức chết, so đồ với đồ thì chán chẳng buồn dùng*."
* Nếu cứ lấy bản thân hoặc đồ vật của mình ra so sánh với người khác, sẽ chỉ cảm thấy thua thiệt và khổ tâm.

Danlof ngạc nhiên.

Thư Lê lại nói: "Mỗi người đều là một sự tồn tại độc nhất vô nhị, ai nấy đều có ưu điểm và khuyết điểm riêng, không thể đánh đồng. Nếu học sinh của anh biết anh so sánh họ với em, chắc chắn sẽ rất buồn. Mà em, chưa chắc đã ưu tú hơn học sinh của anh."

Ở thế giới cũ, vì học ngoại ngữ không giỏi, cậu từng bị không ít người chế giễu. Bọn họ nói rằng tại sao ba người anh trai của cậu đều suất sắc như vậy, cả ba đều tinh thông nhiều thứ tiếng, nhưng đến lượt cậu lại như đột biến gen, ngay cả tiếng Anh dễ học nhất cũng không học được.

Sau khi nghe thấy những lời này, cậu đã chán nản một thời gian dài, càng thêm ghét tiếng Anh, về nhà cũng không buồn làm bài tập.

Giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại đến nhà, vừa khéo lúc đó là anh cả cậu nghe máy. Sau khi hiểu rõ tình hình, anh cả cúp điện thoại, nhìn về phía cậu đang thu mình ở góc sofa.

Lúc đó, Thư Lê đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng, không ngờ anh cả không nói một lời trách móc nào, chỉ xoa đầu cậu.

“Không sao cả, học không giỏi thì thôi.”

“Nhưng mà... Người khác cười em ngu hơn các anh.”

Cậu bĩu môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Anh cả ngồi xổm xuống trước mặt cậu, véo má cậu, cười nói: “Thì sao chứ? Anh và anh hai, anh ba đều không biết đàn violin mà! Điều đó chẳng phải có nghĩa là bọn anh cũng ngu hơn em à?”

Cậu lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

Anh cả nói: “Vậy thì được rồi! Mỗi người đều có những thứ mình giỏi. Sao có thể lấy điểm yếu của mình ra so sánh với điểm mạnh của người khác? Em là em, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, là người giỏi nhất!”

Sau chuyện này, cậu không còn tự ti nữa.

Học không giỏi thì thôi vậy, dù sao cậu cũng đã rất cố gắng. Khụ, đương nhiên, thỉnh thoảng, cậu cũng có tâm lý muốn buông xuôi!

Nếu không phải muốn buông xuôi, thì cậu cũng đã chẳng vừa học từ vựng, vừa lôi điện thoại ra chơi game. Để rồi nửa đêm, khi ba của cậu bất ngờ gõ cửa, kết quả là cậu chột dạ trượt ngã, bị một quyển từ điển rơi trúng ngất xỉu, xuyên vào thế giới khác.

Tới một thế giới xa lạ, ngôn ngữ bất đồng, cậu buộc phải gạt bỏ tâm lý buông xuôi, cố gắng vượt qua khó khăn, chăm chỉ học tập.

Sự thật chứng minh, cậu không hề tệ như mình từng nghĩ, chỉ cần quyết tâm, không có việc gì là không làm được.

Trong mắt cậu bùng lên một ngọn lửa hừng hực, cậu siết chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên nghị nói với Pháp Thánh: "Mỗi một kẻ yếu, đều có một trái tim muốn trở nên mạnh mẽ! Em cũng vậy! Cho nên em vẫn luôn không ngừng tiến lên phía trước, quyết chí trở thành cường giả như Vương!"

Từ trên người yêu tinh thiếu niên, Danlof cảm nhận được một luồng sức sống mãnh liệt, nó kiên cường bất khuất như cỏ dại, ẩn chứa sức mạnh vô tận.

Hắn cảm thán, sinh mệnh của mình sắp đi đến hồi kết, nhưng liệu hắn còn đủ quyết tâm và nghị lực để theo đuổi cảnh giới cao hơn không?

Bao nhiêu năm nay, trông hắn như đang cố gắng, nhưng thực ra vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Công việc bận rộn, những lời tâng bốc xung quanh và vinh quang mà quyền lực mang lại, tất cả đang bào mòn ý chí chiến đấu của hắn.

Đã đến lúc hắn cần lắng nghe và trân trọng những cảm xúc, mong muốn thật sự trong lòng mình.

"Cảm ơn em, Sperion." Danlof cúi người trước mặt yêu tinh thiếu niên.

Thư Lê hoang mang.

Sao đột nhiên lại cảm ơn cậu?

Rõ ràng cậu vừa bênh vực học trò của Pháp Thánh, còn phản bác hắn vài câu, tại sao Pháp Thánh lại cảm ơn cậu.

Cậu cảm thấy ngại quá đi mất thôi!

Danlof không giải thích gì thêm, chỉ cười rồi rời khỏi điện đường náo nhiệt.

Thư Lê nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt ngơ ngác.

"Haiz... Mình vừa nói sai gì à?"

Tinh Linh Vương đi đến bên cạnh cậu, vươn tay xoa lên mái tóc mềm mại của cậu, khen ngợi: "Em nói rất hay."

Được Tinh Linh Vương khẳng định, Thư Lê liền thấy yên tâm.

Vũ hội kết thúc, Angel, Dicio, Budno thành công lấy được thư giới thiệu của Pháp Thánh. Cả ba hớn hở, giơ cao lá thư đóng dấu huy hiệu sơn đỏ lên, nhảy nhót khắp hành lang.

Saiya đi đến, giục bọn họ về ngủ.

Cả đám cười hì hì nhảy vào phòng mình.

Thư Lê nhún vai, đóng cửa phòng, duỗi người một cái. Sau khi rửa mặt xong, cậu liền biến về hình dáng tí hon, lúc cậu đang định lấy nhật ký ra, trong đầu cậu chợt vang lên giọng nói của Cây Mẹ.

'Sperion, rễ của ta đã thanh lọc đến sa mạc của đế quốc Izerafa rồi. Con thật sự muốn một mình đi tìm tinh linh Lửa à?'

Bình Luận

0 Thảo luận