Học sinh giỏi Yên Tĩnh lúc mười lăm tuổi đã cao hơn hồi năm tuổi không ít.
Nếu so với chiều cao của người bình thường thì khi mười tuổi, anh đã cao khoảng 150cm, đến mười lăm tuổi thì đã cao đến 175cm.
Vóc người anh phát triển rất nhanh, có thể sánh với một yêu tinh trưởng thành, chỉ là cơ thể vẫn hơi gầy gò, vừa nhìn liền nhận ra đó là vóc dáng của một thiếu niên.
Lúc ăn tối, Thư Lê không thấy Học sinh giỏi Yên Tĩnh đâu, vậy mà lúc này lại tình cờ gặp anh ngay trước cửa Trung Tâm Nhiệm Vụ.
Kumandi liếc thoáng qua bốn tiểu yêu tinh, rồi nghi ngờ hỏi: “Các em đến đây làm gì thế?”
Trung Tâm Nhiệm Vụ là nơi các yêu tinh đăng thông báo nhiệm vụ. Thông thường, những ai đến đây đều để nhận hoặc giao nhiệm vụ. Bốn tiểu yêu tinh trước mặt mới chỉ năm tuổi, sao đã vội vã xông vào chỗ này rồi?
“Bọn em muốn đi tìm cây Amethyst.” Angel mở lời.
“Cathy nói ở Trung Tâm Nhiệm Vụ có đội ngũ định kỳ đi thu thập ở chỗ cây Amethyst.” Dicio tiếp lời.
“Để làm một pháp trượng thì cần có một thân trượng tốt.” Budno dang rộng hai cánh tay minh họa: “Ngài rắn lớn đã tặng cho Sperion một viên đá Mặt Trời rất lớn đó.”
Kumandi đã hiểu đại khái ý họ, đôi mắt tím như hoa Matthiola khẽ nhìn về phía Thư Lê.
Thư Lê gật đầu, tổng kết lại: “Thế nên bọn em mới tới đây xem thử xem có đội ngũ nào sắp đi thu thập ở chỗ cây Amethyst không.”
Kumandi cau mày: “Các em muốn đi cùng sao?”
“Đúng vậy!” Thư Lê đáp lời: “Cathy nói rằng chỉ khi đích thân đến cầu nguyện với cây Amethyst thì mới có thể nhận được những cành cây tốt nhất, phù hợp với mục đích sử dụng của em.”
Tuy hiện giờ cậu chỉ mới là Ma Pháp Sư học việc, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cậu chế tạo một cây pháp trượng cao cấp trước được.
Ngài rắn lớn biết cậu đang bắt đầu học ma pháp, nên đã đặc biệt mạo hiểm đi đến những nơi nguy hiểm để kiếm về một viên đá Mặt Trời cực phẩm tặng cậu. Sao cậu có thể khiến nó thất vọng được?
Đương nhiên là phải nhanh chóng làm xong pháp trượng, học tập chăm chỉ, cố gắng để trở thành một Ma Pháp Sư cao cấp.
Khi đã trở thành Ma Pháp Sư cao cấp, cậu sẽ lớn mạnh hơn rất nhiều!
Đến khi đó, cậu có thể tự do đi thám hiểm bất kỳ nơi nào trong rừng rậm, cũng có thể thường xuyên đến thăm hỏi ngài rắn lớn.
Thư Lê thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ của mình với Kumandi. Nghe xong, Kumandi im lặng trong giây lát rồi nói với bọn nhóc: “Đi theo anh.”
“Vâng ạ!”
Các tiểu yêu tinh vỗ tay, vui mừng hớn hở bay theo yêu tinh thiếu niên tóc đen vào trong Trung Tâm Nhiệm Vụ.
Trước bức tường nhiệm vụ trong đại sảnh có không ít yêu tinh trưởng thành và thiếu niên yêu tinh tụ tập. Khi tìm được nhiệm vụ phù hợp với bản thân, họ lập tức bay ngay đến quầy lễ tân để nhận nhiệm vụ.
Kumandi dẫn các tiểu yêu tinh bọn họ đến thẳng quầy lễ tân số 4.
Yêu tinh trưởng thành ngồi phía sau quầy nhìn Kumandi cùng bốn đứa bé phía sau anh đầy vẻ kỳ quái.
“Này, Kumandi, sao em lại quay lại vậy?”
“Em muốn dẫn thêm bốn bé con yêu tinh đi cùng.” Kumandi nói: “Yêu tinh giao nhiệm vụ cũng không hạn chế số lượng thành viên.”
Yêu tinh trưởng thành mở to hai mắt, nhìn qua bốn bạn nhỏ dễ thương chỉ mới năm tuổi: “Em chắc chứ?”
Dù chặng đường đến cây Amethyst không nguy hiểm, nhưng dẫn theo bốn tiểu yêu tinh chưa học ma pháp, liệu có ổn không?
“Em chắc.” Kumandi nghiêm túc gật đầu.
Yêu tinh trưởng thành nhún vai: “Vậy được thôi!”
Dù sao trong đội ngũ vẫn còn ba yêu tinh trưởng thành, hẳn là họ sẽ bảo vệ tốt cho các bé con này.
“Nào nào nào, các bé đáng yêu ơi, ký tên của các em vào cuốn sổ này nhé.” Yêu tinh trưởng thành đặt một quyển sổ và một chiếc bút lông lên quầy.
Thư Lê không ngờ chuyện này lại đơn giản đến vậy, chưa đầy một phút đã xong, nhanh đến mức khó tin.
Cậu cầm cây bút lông, viết tên yêu tinh của mình bằng chữ tinh linh vào bảng biểu mà yêu tinh trưởng thành đưa cho.
Sperion.
Giống như chữ nòng nọc, cậu đã viết suốt năm năm trời, vô cùng thuần thục.
“Chữ viết của bé này đáng yêu, đẹp ghê!” Yêu tinh trưởng thành thấy chữ ký của Thư Lê liền tán thưởng.
“Em cảm ơn.” Thư Lê mỉm cười phóng khoáng.
Năm năm qua, để học giỏi tiếng tinh linh, cậu đã luyện viết vô số chữ tinh linh.
Viết đi viết lại, không ngừng viết, viết đến bao giờ nhớ kỹ mới thôi.
Cộng thêm nền tảng thư pháp đã có từ trước, mặc dù chữ viết thay đổi nhưng thói quen viết của cậu vẫn như cũ, chẳng biết từ khi nào đã hình thành một phong cách độc đáo của riêng mình.
Ngay cả Học sinh giỏi Yên Tĩnh cũng khen chữ viết của cậu đẹp đó!
Thư Lê kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Yêu tinh trưởng thành bị dáng vẻ tự tin của cậu chọc cười, lại khen thêm mấy câu, tâng bốc đến mức khiến Thư Lê thấy hơi ngại ngùng.
Người thứ hai ký tên là Dicio.
Nhóc cầm bút lên, viết ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ mấy nét, xong tên của mình.
So với chữ của Thư Lê, chữ của nhóc nguệch ngoạc hơn nhiều.
Sau đó, Angel và Budno cũng lần lượt ký tên, một nét thanh tú, một nét dễ thương.
Yêu tinh trưởng thành trông thấy cánh tay ú nần của Budno thì mím môi cười.
Nhóc con này đúng là tiểu yêu tinh mập nhất mà cô từng gặp.
Nếu không kiểm soát cân nặng của mình, sau này e rằng bay chẳng nổi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=48]
Budno hoàn toàn không hay biết những lo âu mà yêu tinh trưởng thành dành cho mình, nhóc ta vui tươi hớn hở đặt bút lông xuống, rồi bay đến cạnh Thư Lê, ngoan ngoãn chờ đợi sự hướng dẫn tiếp theo.
Yêu tinh trưởng thành lấy bốn tấm thẻ tinh thể ma pháp từ trong ngăn kéo quầy ra: “Đây là thẻ nhiệm vụ của các em, nhất định phải giữ cẩn thận đấy! Khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải nộp thẻ nhiệm vụ để lấy tiền công.”
“Oa, còn có cả tiền công nữa kìa!” Budno vui mừng ra mặt.
Nhóc ta vốn đang lo vì không có tiền, không ngờ cơ hội kiếm tiền lại bất ngờ xuất hiện.
Tuyệt ghê!
“Đúng vậy, giao nhiệm vụ tất nhiên cần phải có tiền công, như vậy thì mới có yêu tinh đồng ý nhận nhiệm vụ.” Yêu tinh trưởng thành nhẫn nại giải thích các quy tắc liên quan đến nhiệm vụ cho các bạn nhỏ lần đầu thực hiện.
Tiền công nhiều hay ít phụ thuộc vào độ khó của nhiệm vụ.
Nhiệm vụ càng khó thì tiền công càng cao, đồng thời độ nguy hiểm cũng sẽ tăng lên mức tương ứng.
Thế nên, khi các yêu tinh nhận nhiệm vụ, bọn họ cần phải biết rõ thực lực của mình, nếu không có thể bị thương hoặc mất mạng, lợi bất cập hại.
Người giao nhiệm vụ lần này là một thầy bào chế thuốc.
Anh ấy cần một lượng lớn cỏ Tinh Linh để tinh luyện một loại thuốc nào đó. Thế nhưng cỏ Tinh Linh chỉ mọc gần cây Amethyst, và để giữ nguyên tính chất dược liệu của chúng thì không thể thu thập bằng ma pháp, mà buộc phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất… Hái bằng tay.
Tuy nhiên, vì số lượng quá lớn trong khi người giao nhiệm vụ lại bận rộn với việc bào chế thuốc nên anh ấy chỉ có thể ủy thác cho Trung Tâm Nhiệm Vụ, nhờ các yêu tinh khác đi thu thập.
Tiền công được tính dựa trên số lượng cỏ Tinh Linh.
Hái được càng nhiều thì tiền công càng cao, ngược lại, hái được ít thì tiền công ít.
Còn về số người nhận nhiệm vụ thì hoàn toàn không giới hạn.
Đối với các tiểu yêu tinh đang cần nhánh cây của cây Amethyst, nhiệm vụ này quả thật cực kỳ phù hợp.
Khá may mắn.
Cô khẽ cong môi, nhìn yêu tinh thiếu niên tóc đen.
Kumandi là một thiếu niên tốt, tính cách ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn sẽ chăm sóc cẩn thận cho bốn bé con.
Ra khỏi Trung Tâm Nhiệm Vụ, Thư Lê cảm kích nói với Học sinh giỏi Yên Tĩnh: “Cảm ơn anh nhé, anh Kumandi!”
Kumandi gật nhẹ đầu, rồi dặn dò bốn tiểu yêu tinh: “Khi đi vào rừng thì phải nghe theo lời chỉ huy và phân công của đội trưởng, tuyệt đối không được hành động bừa bãi.”
“Được ạ! Em hứa sẽ không gây thêm rắc rối!” Thư Lê chụm hai chân lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, thực hiện động tác chào tiêu chuẩn.
Angel cùng ba tiểu yêu tinh khác cũng làm theo, xếp thành một hàng rồi đồng loạt giơ tay chào.
Dáng người Budno mập mạp, khi đứng thẳng, cái bụng nhỏ của nhóc ta lại phình ra.
Kumandi liếc thoáng qua cái bụng nhỏ ấy, cau mày, nhắc nhở: “Khi ra ngoài làm nhiệm vụ thì tự mang đồ ăn theo.”
Ý tứ là, một khi ra ngoài, số đồ ăn mang theo sẽ có hạn, vì vậy cần phải ăn uống tiết kiệm.
Chuyện này quả thực là một thử thách lớn đối với Budno tham ăn.
Thư Lê nghe vậy, liền nghiêm túc hỏi nhóc mập: “Budno này, cậu chắc chắn muốn đi cùng chứ?”
“Chắc chắn!” Budno trả lời không chút do dự. Mặc dù nhóc ta tham ăn, nhưng vẫn hiểu rõ chuyện nào quan trọng hơn chuyện nào.
Hơn nữa, sau khi bọn họ thức tỉnh ma pháp thì có thể sử dụng nhẫn trữ vật, nhóc ta chỉ cần tìm cách mang thêm nhiều đồ ăn hơn là được.
Thư Lê trông thấy ánh mắt kiên định cùng thái độ nghiêm túc của nhóc mập thì yên tâm hơn nhiều.
Budno tham ăn thì tham ăn thật, nhưng trong những lúc quan trọng sẽ không bao giờ làm hỏng chuyện.
Kumandi cũng được xem là một tay lành nghề, dẫn theo bốn nhóc tay mơ đi dạo một vòng quanh khu buôn bán, mua đủ các đồ nghề thám hiểm.
Có thể nói, nhẫn trữ vật là vật phẩm cần thiết không thể thiếu khi đi du lịch hoặc thám hiểm; đồ ăn, nước uống, thuốc men, đồ dùng sinh hoạt… đều có thể mang theo bên mình.
Khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì trời đã tối mịt, cả nhóm từ từ bay trở về ký túc xá.
Trước khi tạm biệt nhau, Kumandi lại nhắc nhở thêm một lần nữa: ba ngày sau, trước khi mặt trời mọc phải đến tập hợp với các yêu tinh khác trong đội trước cửa Trung Tâm Nhiệm Vụ.
Bốn tiểu yêu tinh gật đầu như giã tỏi, tỏ ý mình đã nhớ kỹ.
Ba ngày sau vừa hay vào cuối tuần, có hai ngày nghỉ, đủ thời gian cho họ đi đi về về.
Thư Lê vẫy tay chào tạm biệt Học sinh giỏi Yên Tĩnh, rồi nói lời chúc ngủ ngon với bạn bè.
Vừa bước vào cửa, cậu đã nằm ngay xuống tấm thảm mềm mại, duỗi thẳng người như một chiếc bánh.
“Mệt quá ~”
Luyện tập ma pháp cả buổi chiều, rồi lại đi dạo một vòng quanh khu buôn bán, sau đó bay hơn nửa giờ đồng hồ mới trở về ký túc xá, mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.
Cậu vốn định nhờ Học sinh giỏi Yên Tĩnh chỉ dạy mình một chút về một số vấn đề của ma pháp nhưng trạng thái hiện giờ không được tốt, hiệu quả sẽ bị giảm đi ít nhiều, chi bằng nghỉ ngơi lấy sức, lần sau hỏi lại.
Cậu nằm trên tấm thảm một lúc lâu mới lờ đờ đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ rộng rãi mặc ở nhà. Mái tóc còn hơi ẩm, cậu ngồi vào bàn học.
Dù mệt đến mức chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay, nhưng việc ôn tập mỗi ngày thì không thể bỏ qua.
Thư Lê lấy quyển sổ ra, chép lại những từ vựng ngôn ngữ chung của đại lục mới học vào buổi sáng.
Ngôn ngữ chung của đại lục có phần giống với tiếng Anh ở thế giới ban đầu của cậu, nhưng phát âm thì hoàn toàn khác. Nó có 36 chữ cái tạo thành những từ vựng khác nhau.
Đúng vậy, là 36 chữ cái, chứ không phải 26.
Nhiều hơn đến 10 chữ cái, cậu vừa mới bắt đầu học nên thường xuyên bị lẫn lộn đến độ mỗi khi chép lại từ mới đều bị thiếu chữ rất nhiều.
Thế nhưng Thư Lê lại không thấy căng thẳng như khi học tiếng tinh linh.
Ngôn ngữ chung của đại lục dễ học hơn tiếng tinh linh, dù là từ vựng hay ngữ pháp cũng không hề phức tạp bằng.
Điều duy nhất khiến Thư Lê cảm thấy nhức đầu, luôn luôn là phát âm.
Cái tật nói lắp này thật khó sửa.
“Haiz…”
Chép từ vựng xong, cậu lại chép thêm lần nữa, rồi đọc thuộc hai lần. Khi chắc chắn mình đã nhớ như in, cậu mới đóng quyển sổ lại.
Nhiệm vụ ôn tập ngày hôm nay đã hoàn thành, tiếp theo sẽ là viết nhật ký.
Thư Lê lấy quyển sổ ma pháp chuyên dùng để viết nhật kí trong nhẫn trữ vật ra, lật sang trang mới, ghi lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay bằng tiếng Trung.
“Cha mẹ thân yêu của con, anh cả, anh hai, anh ba…”
Ngòi bút lông dừng lại trong khoảnh khắc. Ngón tay cậu lật tờ giấy, sang trang sổ vẽ năm nhân vật hoạt hình.
Tuy là hình vẽ chibi nhưng mỗi nhân vật đều sinh động như thật; vừa nhìn đã nhận ra ai là cha, ai là mẹ, ai là anh trai.
Sau khi xuyên đến thế giới khác, Thư Lê thường cảm thấy hối hận vì sao trước đây lại không kiên trì học vẽ phác họa.
Nếu như học giỏi môn vẽ phác họa thì cậu có thể vẽ lại người thân một cách sống động như thật. Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên dáng vẻ của họ.
Đáng tiếc, cậu không biết vẽ phác thảo, chỉ có thể vẽ những nhân vật chibi đơn giản.
Năm năm trôi qua, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, chìm trong việc học tập bận rộn, cậu không biết từ khi nào thời gian đã vụt mất.
Trước mặt các yêu tinh khác, cậu luôn tỏ ra lạc quan, vui vẻ, tích cực; chỉ khi đêm đen tĩnh lặng về, mở quyển sổ ra thì tâm trạng mới tuột dốc không phanh vì nhớ gia đình.
Nhưng Thư Lê chưa từng nản chí, càng không khóc vì đau buồn.
Trong lòng cậu luôn giữ vững một niềm tin: một ngày nào đó cậu sẽ trở về thế giới ban đầu, đoàn tụ với người thân.
Những cực khổ hiện giờ cũng chỉ là thử thách mà đại thần Xuyên Không đặt ra cho cậu mà thôi.
“Cha mẹ thân yêu của con, anh cả, anh hai, anh ba, chào buổi tối, hôm nay con bắt đầu học ma pháp rồi… Ma pháp siêu cấp thú vị lắm ạ, khuyết điểm duy nhất đó là thần chú quá dài. Con vẫn đang nghĩ xem có cách nào để rút ngắn thần chú không, tốt nhất là không cần niệm chú mà vẫn có tác dụng ngay ấy.
Đáng tiếc, đây không phải thế giới trò chơi trực tuyến, nếu không thì có thể nạp tiền, vào cửa hàng mua vài thứ đạo cụ để giảm bớt thời gian niệm thần chú ma pháp.
À phải rồi, lúc trước con đã kể cho cha mẹ nghe, con đã thức tỉnh bảy hệ ma pháp, có nên cơm cháo gì không thì con không biết nhưng mệt mỏi chắc chắn là mệt gấp bội lần.
Tinh Linh Vương vốn định để sau khi con năm tuổi sẽ đưa con đến Vương Quốc Tinh Linh để học ma pháp với ngài.
Nhưng con đã từ chối rồi.
Vì sao ư?
Vì con cảm thấy mình không xứng (cá muối nằm dài.jpg).”
Còn về ma pháp thì con chỉ mới bắt đầu học, trình độ chẳng khác nào một đứa trẻ mẫu giáo chưa biết gì, mọi thứ đều phải làm quen từ đầu.
Mà Tinh Linh Vương là ai chứ?
Y là một người đã sống chục nghìn năm… Một thầy giáo già với tri thức uyên bác, tinh thông đủ loại ma pháp cao cấp. Để ngài dạy cho một đứa trẻ mẫu giáo thì quả thật giống như lấy chiếc gáo vàng múc nước giếng bùn.
Anh cả, anh còn nhớ không?
Hồi anh học lớp 11, em học lớp 1, anh dạy em học, vậy mà em đã khiến anh tức đến mức phải đập đầu vào tường, vừa đập vừa tự mắng mình là kẻ ngốc vì không dạy nổi em trai.
Thế nên em sợ rằng khi Tinh Linh Vương dạy ma pháp cho em, ngài cũng sẽ tức giận đến mức đập đầu vào tường giống anh vậy.
Để giữ vững hình tượng đáng yêu trong lòng Tinh Linh Vương, em kiên quyết, thật sự kiên quyết không đến Vương Quốc Tinh Linh vào lúc này (nắm đấm.jpg).
Tóm lại, trước hết phải học chắc nền tảng rồi đi cũng chưa muộn.
Điều quan trọng nhất là em thích được học chung với các tiểu yêu tinh khác.
Càng đông càng vui!
Viết liến thoắng hết hai trang giấy mà Thư Lê vẫn thấy chưa thỏa mãn. Nếu không phải trời đã tối muộn, hai mí mắt sắp dính chặt vào nhau, có lẽ cậu còn có thể viết thêm một trang nữa.
Cậu cất quyển sổ đi, vào nhà tắm lần nữa rồi trở về giường, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau vẫn là một ngày bận rộn.
Hiện giờ Elsa không còn dạy kiến thức cơ bản nữa mà đã chuyển sang giảng dạy Địa lý.
Các tiểu yêu tinh sau khi trưởng thành đều sẽ phải đến đại lục để rèn luyện, thế nên họ cần hiểu rõ địa lý của đại lục cũng như phong tục tập quán của các quốc gia và các chủng tộc ở đó.
Trên bức tường phía sau bục giảng treo một tấm bản đồ cực lớn.
Mặc dù không chi tiết như tấm bản đồ thế giới của Thư Lê, nhưng cũng có thể nhìn rõ các dãy núi, sông ngòi cùng biên giới của các quốc gia.
Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy bản đồ của thế giới khác, Thư Lê đã bị cuốn hút bởi những đại lục rộng mênh mông.
Từ trong lời kể của Elsa, cậu biết được đại lục này có tên gọi là đại lục Austin.
Thế giới vốn chỉ là một đại dương bao la, không hề có lục địa. Khi Mẫu Thần Isif tạo ra thế giới, ngài đã hóa thân thành lục địa, còn máu thì hóa thành sông ngòi, mang theo vạn vật chảy trôi.
Sau đó, bảy vị thần được ngài sinh ra trước đó đã lên nắm quyền cai quản đất trời.
Bảy vị thần ấy lần lượt là: thần Ánh Sáng, thần Bóng Tối, thần Lửa, thần Nước, thần Gió, thần Cỏ và thần Đất.
Mỗi người họ đảm nhận một nhiệm vụ khác nhau, cùng duy trì trật tự trời đất.
Trong số đó, thần Ánh Sáng và thần Bóng Tối là một cặp anh em song sinh.
Thần Bóng Tối là anh trai, còn thần Ánh Sáng là em trai.
Thế nhưng, người em trai là thần Ánh Sáng đã ở lại Thiên Giới cùng các vị thần, trong khi người anh trai là thần Bóng Tối chỉ có thể vĩnh viễn canh giữ Địa Ngục tăm tối không một tia nắng, dẫn đường chỉ lối cho các vong linh.
Vì không cam lòng, thần Bóng Tối năm lần bảy lượt đến gây sự với thần Ánh Sáng, mưu đồ phá vỡ trật tự trời đất.
Thiên thần đánh nhau, kẻ phàm phải chịu tội.
Đại lục Austin đã nhiều lần bị cuốn vào khói lửa chiến tranh.
Trong đó, cuộc chiến khốc liệt nhất chính là Cuộc Chiến Của Các Vị Thần diễn ra mười ngàn năm về trước.
Năm đó, có quá nhiều vị thần tham chiến, hơn phân nửa đã ngã xuống. Mặc dù thần Ánh Sáng phong ấn được thần Bóng Tối nhưng chiến thắng ấy cũng chỉ có thể gọi là một thắng lợi đau thương.
Để bảo toàn sức mạnh, các vị thiên đã cắt đứt con đường dẫn đến đại lục, lui về nghỉ ngơi dưỡng sức.
Còn những tinh linh và yêu tinh được các thần linh ưu ái, hay còn gọi là những đứa con của thần Ánh Sáng vẫn ở lại trên đại lục.
Trận đại chiến đó cũng đã gây ra tổn thất rất lớn cho các tinh linh và yêu tinh. Để bảo vệ người trong tộc, Tinh Linh Vương không thể không phong tỏa Rừng Rậm Yêu Tinh.
Một lần phong tỏa là hơn mười nghìn năm.
Mặc dù cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài nhưng cũng không đến nỗi mù tịt.
Cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có tinh linh hoặc yêu tinh giả dạng làm con người, rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh để đi trải nghiệm các nơi khác trên đại lục.
Khi trở về, họ sẽ mang theo tin tức mới của đại lục, đồng thời cập nhật lại những tin tức cũ.
Nhìn ở một khía cạnh khác, chính bọn họ mới là những người ghi chép lịch sử của đại lục Austin một cách tỉ mỉ và chi tiết hơn cả nhân loại.
Bởi lẽ, tinh linh và yêu tinh không chỉ ghi lại lịch sử của các quốc gia khác nhau mà còn lưu giữ lịch sử của nhiều chủng tộc khác.
Chẳng hạn như tộc Rồng, tộc Người Cá, tộc Người Thú, tộc Người Có Cánh, tộc Người Lùn, tộc Quỷ Lùn, tộc Tinh Linh Hắc Ám…
Quá nhiều, nhiều đến nỗi Thư Lê không thể nhớ hết được.
Lần đầu tiên nghe Elsa kể, Thư Lê mới biết thế giới khác cũng có rất nhiều chủng tộc.
Nhắc đến tinh linh hắc ám, Elsa từng miêu tả vô cùng phóng đại.
Tinh linh hắc ám chính là tinh linh sa đọa.
Khi cuộc chiến giữa các vị thần nổ ra, một nhóm tinh linh đã bị thần Bóng Tối dụ dỗ, phản bội Tinh Linh Vương và đứng về phía trận doanh Bóng Tối.
Bọn họ tự nguyện để bóng tối nhuốm chàm, làn da dần trở nên đen đúa, toàn thân ngập tràn sự hung ác cùng hơi thở chết chóc, coi tinh linh ánh sáng và yêu tinh là kẻ thù.
Elsa từng nghiêm túc dặn dò các tiểu yêu tinh rằng, sau khi trưởng thành và đến du lịch trên đại lục, nếu gặp phải tinh linh hắc ám thì nhất định phải hết sức cảnh giác, tuyệt đối không được kết bạn hay đi chung đường với bọn chúng. Bởi lẽ, chúng không hề có bất kỳ giới hạn đạo đức nào và luôn có thể đâm sau lưng họ vào bất cứ lúc nào.
Mặc dù tinh linh hắc ám cũng từng là những đứa con của thần Ánh Sáng, nhưng sau khi bắt tay với bóng tối thì đã vĩnh viễn không còn nhận được sự che chở của thần Ánh Sáng nữa.
Thư Lê nghe đến đây, không khỏi cảm khái.
Tinh Linh Vương tốt đến vậy, Vương Quốc Tinh Linh tuyệt vời đến vậy, thế mà vẫn xuất hiện những kẻ phản bội cơ chứ?
Xem ra, cho dù là chủng tộc nào thì cũng luôn tồn tại những kẻ tham vọng, bị dục vọng chi phối.
Thư Lê rất thích học môn Địa lý, mỗi lần ghi chép đều ghi rất nhiều trang. Càng hiểu rõ về đại lục này thì sau này ra ngoài rèn luyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tiết học đầu tiên kết thúc, tiết tiếp theo là tiết Âm nhạc của Leah.
Thời gian năm năm đã đủ cho Thư Lê học thành thạo đàn hạc của tinh linh.
Bây giờ cậu không còn gảy đàn nhỏ năm dây nữa mà là gảy cây đàn hạc lớn hai mươi sáu dây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận