Thư Lê bối rối bay lên, từ trên cao nhìn xuống.
Trong cung điện rộng lớn, hàng chục ngàn tinh linh đang tụ tập. Họ cao gầy, da trắng mịn, ngũ quan xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, cử chỉ tao nhã. Theo giai điệu du dương, họ uyển chuyển nhảy múa, tạo nên một cảnh tượng tuyệt mỹ.
Ngoài Tinh Linh Vương đang gảy đàn hạc còn có các tinh linh khác thổi sáo, sáo dọc, kèn harmonica, hòa cùng tiếng nhạc cụ dây, tất cả hợp lại thành một bản hòa tấu diệu kỳ khiến người nghe phải say mê.
Trong cung điện lộng lẫy ấy, vừa được nghe những bản nhạc tuyệt vời vừa được chiêm ngưỡng những điệu nhảy tinh tế, cả thị giác lẫn thính giác đều như đạt đến đỉnh cao.
Thư Lê không kìm lòng được mà bay tới chỗ Tinh Linh Vương, rồi đáp xuống đỉnh đàn hạc. Cậu ngồi xuống một cách tự nhiên, đôi cánh trong suốt khẽ đung đưa theo giai điệu.
Cậu thích âm nhạc.
Từ nhỏ đã thích.
Âm nhạc không chỉ giúp cơ thể thư giãn mà còn khiến tâm hồn con người cộng hưởng với nhau.
Tuy rằng cậu xuất thân từ gia đình giàu có nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị cha mẹ bắt ép trở thành “con nhà người ta”.
Từ mẫu giáo, cậu đã phải học ngoại ngữ, hội họa, thư pháp, đàn violin, taekwondo, hip-hop, bơi lội, chơi golf…
Nhiều đến mức cậu nảy sinh tâm lý kháng cự, cuối cùng chỉ kiên trì học thư pháp viết bằng đầu bút cứng và đàn violin, còn những cái khác thì chỉ học hời hợt. Rồi khi việc học ngày càng nhiều, cậu lần lượt từ bỏ từng môn một.
Sau khi xuyên đến thế giới này, nghe được âm nhạc và thơ ca của tinh linh, cậu cứ ngỡ đó chính là tiếng trời.
Lúc đầu, Thư Lê cảm thấy kỹ năng đàn hát của các tinh linh đều hoàn mỹ không tì vết, không tài nào tìm ra một lỗi sai nào.
Thế nhưng sau này, khi cậu nghe nhiều hơn và hiểu sâu hơn, cậu mới dần dần nhận ra sự khác biệt.
Ví dụ, khả năng chơi đàn hạc của Cite không tốt bằng Leah.
Chính vì vậy, Cite trở thành giáo viên dạy tiếng tinh linh cho các tiểu yêu tinh, còn Leah lại là giáo viên dạy nhạc chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, Leah cũng không phải là tinh linh có trình độ âm nhạc giỏi nhất.
Bất cứ ai từng được nghe qua tiếng đàn hạc của Tinh Linh Vương mới có thể cảm nhận sâu sắc thế nào mới được gọi là kiệt tác âm nhạc.
Trong Thần Điện ở ảo cảnh lần trước, Thư Lê đã từng nghe một bài hát do Tinh Linh Vương chơi khi còn niên thiếu và bị mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo.
Hôm nay, khi được nghe Tinh Linh Vương gảy đàn lần nữa, cậu cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.
Tiểu yêu tinh ngồi trên đàn hạc của Tinh Linh Vương, hai tay chống cằm, say mê lắng nghe đến mức hoàn toàn quên mất rằng mình đang ở trong ảo cảnh.
Tinh Linh Vương trẻ tuổi di chuyển ngón tay, thể hiện kỹ thuật đánh đàn tuyệt diệu của mình bằng một giai điệu mê hoặc, kết thúc ca khúc ca ngợi các vị thần.
Các tinh linh trong cung điện ngừng nhảy múa và cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương.
“Cảm ơn Vương vì đã cho chúng tôi được nghe thứ âm nhạc cảm động lòng người đến như vậy.”
Tinh Linh Vương chỉ khẽ cười, vẻ hờ hững trước muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ đang dõi theo mình.
Sau đó, các tinh linh giải tán, trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn uống. Tinh Linh Vương vẫn ôm đàn hạc ngồi trên ghế, dường như không hề có ý định đứng dậy.
Thư Lê dần lấy lại tinh thần sau tiếng nhạc tuyệt đẹp, chớp chớp đôi mắt xanh lục quan sát tinh linh tóc vàng trước mặt.
Nếu ở hiện thực, cậu tuyệt đối không dám đối diện trực tiếp với Tinh Linh Vương. Nhưng bây giờ chỉ là ảo ảnh, đối phương không thể nhìn thấy mình nên cậu có thể mạnh dạn mà tiếp xúc gần gũi hơn.
Tiểu yêu tinh tóc vàng vỗ vỗ cánh, rời khỏi đàn hạc, bay quanh Tinh Linh Vương rồi đáp xuống vai của y, thành thạo ôm lấy mái tóc của y và…
Vùi mặt thật mạnh vào suối tóc vàng mượt.
Oa oa…
Cậu đã muốn làm như vậy từ lâu rồi!
Không biết tóc của Tinh Linh Vương đã được chăm sóc thế nào mà chất tóc lại mềm mượt ngoài sức tưởng tượng.
Hai lần trước, khi đứng trên vai của Tinh Linh Vương, cậu cũng không dám lộ liễu như thế. Thế nhưng bây giờ chỉ là ảo cảnh, cậu có thể thoải mái sờ vuốt đến khi nào thấy đủ thì thôi.
Ngón tay đang chuẩn bị gảy đàn của Tinh Linh Vương bỗng khựng lại, y cúi đầu nhìn xuống.
Thư Lê thì cọ đến quên mình, chỉ thiếu nước chơi đánh đu trên tóc Tinh Linh Vương nữa là đủ bộ. Đúng lúc ấy, một tầm mắt mơ hồ như có như không lại dừng trên người cậu. Thư Lê vô thức ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn vào sườn mặt hoàn mỹ của Tinh Linh Vương.
Hả?
Tinh Linh Vương… Chắc là Tinh Linh Vương không nhìn thấy mình đâu, phải không?
Bị ngăn cách bởi một thời không xa xôi, tất cả chỉ là giả, y cũng không phải y, chỉ là một ý thức hư vô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=37]
Nghĩ thông suốt, Thư Lê liền không kiêng nể gì nữa, vui sướng cọ cọ vào sợi tóc lạnh lẽo mềm mượt như tơ tằm, cái miệng nhỏ còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Ferris."
Một người đàn ông tuấn tú trong chiếc áo choàng trắng, đầu đội vương miện bằng vàng, dùng giọng nói mát lạnh nhẹ nhàng gọi tên Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo trắng, đặt đàn hạc màu bạc xuống rồi đứng dậy, ưu nhã hành lễ: “Ngài Frese, không biết ngài có vừa lòng với ngày Hạ Chí không?"
Người được gọi là Frese không ai khác chính là thần Ánh Sáng - Liant Frese, người tạo ra tinh linh và yêu tinh.
Tinh Linh Vương là tinh linh đầu tiên mà ngài tạo ra, là đứa con thực sự của Ánh Sáng.
Frese và Ferris.
Frese và Ferris. Thần Ánh Sáng cực kỳ nuông chiều Tinh Linh Vương, ngài ban cho y một cái tên gần giống với họ của chính mình. Trong một thời gian dài, Tinh Linh Vương đã sống cùng với các vị thần. Mãi cho đến khi thần Ánh Sáng tạo ra những tinh linh khác, y mới rời Thần Điện, đi về phương tây của đại lục này để dựng nên Vương Quốc Tinh Linh.
Lễ hội mùa hè là ngày đẹp trời để tạ ơn thần Ánh Sáng và thần Đất, vì thế Tinh Linh Vương đã mời các vị thần đến thành Thủy Tinh, cùng chung vui với các tinh linh.
Để chiêu đãi chư thần, Tinh Linh Vương đã tự mình gảy đàn hạc.
“Cực kỳ hài lòng.” Thần Ánh Sáng cảm khái: “Từ sau khi con rời khỏi Thần Điện, đã rất lâu rồi ta không được nghe một giai điệu tuyệt vời như thế này.”
“Cảm ơn lời khen ngợi của ngài.” Tinh Linh Vương khiêm tốn nói: “Chỉ cần ngài muốn nghe, ngài có thể gọi con bất cứ lúc nào.”
Thần Ánh Sáng nhìn hàng ngàn tinh linh trong cung điện, khẽ thở dài: “Bây giờ ta không dám tùy tiện gọi con.”
Đứa con đã trưởng thành, đã có thần dân của mình, công việc lại bận rộn, làm sao có thể nói gọi là gọi?
Tinh Linh Vương đặt tay phải lên ngực trái, kính cẩn nói: “Đối với con, đó chính là trách nhiệm.”
Thần Ánh Sáng từ ái nhìn đứa con ưu tú nhất của mình, trong đôi mắt màu vàng nhạt tràn ngập ý cười. Thế nhưng, đột nhiên ngài lại chăm chú nhìn vào vai trái của Tinh Linh Vương.
“Ánh sáng trên vai con là cái gì vậy?” Ngài khẽ hỏi.
Ánh sáng ấy rất mờ nhạt, ẩn trong mái tóc, nếu không nhìn kỹ thì quả thật khó lòng nhận ra.
Tinh Linh Vương cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ mơn trớn bả vai: “Chắc là một con côn trùng nhỏ bị thơ ca của tinh linh hấp dẫn mà đến.”
Thư Lê khó tin trợn tròn hai mắt. Khi ngón tay của Tinh Linh Vương khẽ chạm qua, cậu lập tức dang rộng đôi cánh rồi nhanh chóng bay đi.
Á!
Đây là tình huống gì thế này?
Nơi này chẳng phải ảo cảnh được tạo nên bởi thơ ca của tinh linh sao? Tại sao họ lại… Nhìn thấy mình chứ?
Chuyện này thật quá đáng sợ! Thư Lê vội vã vỗ cánh, cấp tốc lao về phía trước, giấu thân hình nhỏ bé vào một ô cửa sổ ở một góc trên mái nhà rồi cuộn mình lại, ôm chặt lấy đầu gối, hoài nghi nhân sinh.
Ảo cảnh, đúng như tên gọi, chính là không gian hư ảo.
Nói cách khác, sau khi cậu nghe xong ca khúc 《Khúc ca của Đất》do Tinh Linh Vương thể hiện, trạng thái linh hồn cộng hưởng liền xuất hiện, ý thức sinh ra ảo giác, từ đó sáng tạo nên một thế giới do bản thân tự tưởng tượng.
Trong thế giới tưởng tượng ấy, ánh sáng rực rỡ có thể là giả dối, cũng có thể là chân thật, song chân thật thường chỉ là những chuyện đã từng xảy ra, cách thời điểm hiện tại vô cùng xa xôi.
Bị ngăn cách bởi dòng sông thời gian không thể vượt qua, người thuộc quá khứ không bao giờ có thể nhìn thấy người của tương lai.
Vì vậy cậu mới có thể chẳng kiêng dè gì mà tiến đến gần Tinh Linh Vương, thậm chí cọ vào mái tóc của y.
Thế nhưng, khi nghe xong cuộc đối thoại giữa thần Ánh Sáng và Tinh Linh Vương, Thư Lê lại bắt đầu hoài nghi về nhận thức của chính mình.
Có lẽ bọn họ không nhìn rõ diện mạo của cậu, nhưng hẳn là đã biết đến sự tồn tại của cậu.
Da đầu Thư Lê tê dại, chỉ cảm thấy tình huống này đã thăng cấp thành một sự kiện thần quái khó bề tưởng tượng. Cậu run run, rối rắm gãi đầu. Bất chợt, đầu ngón tay chạm phải chiếc vương miện hoa nhỏ. Đây là… Biểu tượng cho lời chúc phúc của Tinh Linh Vương.
Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng vòng hoa đội đầu chỉ là một món trang sức bình thường, mang chút công năng đặc biệt. Ví dụ, trước khi đi ngủ dù có gỡ xuống, thì sáng hôm sau nó vẫn sẽ tự động xuất hiện trở lại trên đầu cậu.
Thế nhưng, hôm nay, nó lại trở nên cáu kỉnh.
Bài xích vòng trán bằng vàng, bá đạo chiếm giữ lấy đầu cậu, còn hung hãn đến mức gỡ thế nào cũng không gỡ được.
Thế nên Thư Lê mới biết được đây không phải là cái vòng hoa bình thường.
Liệu có phải là nó làm cho chính mình hai lần nhìn thấy ảo ảnh liên quan đến Tinh Linh Vương không?
Liệu có phải cũng bởi vì nó mà ý thức của cậu mới có thể đi ngược dòng sông thời gian, quay về đến quá khứ? Thư Lê bị chính suy nghĩ ấy làm cho sửng sốt.
Như này có hơi vô lý á!
Thời gian vô hình vô chất, là thứ khó nắm bắt nhất, vĩnh viễn chỉ trôi về phía trước, không ai có thể ngăn cản nó.
Quá khứ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai, nhưng tương lai tuyệt đối không thể tác động ngược lại quá khứ.
Những điều mà khoa học công nghệ ở thế giới gốc của cậu còn không làm được thì dựa vào cái gì mà trong thế giới này lại có thể thực hiện?
Trình độ của hai thế giới hoàn toàn không bằng nhau, ngoài ma pháp ra, mọi thứ ở dị thế đều lạc hậu chẳng khác nào xã hội nguyên thủy.
Từ từ đã…
Ma pháp!
Thư Lê sờ sờ vòng hoa nhỏ, trầm tư.
Chính ma pháp đã là thứ không thể giải thích bằng khoa học.
Loại chuyện như chảy ngược thời gian này, hình như cũng có thể xảy ra.
Đúng lúc Thư Lê đang co mình trong một góc, ra sức thuyết phục bản thân thì trong cung điện xuất hiện một tiếng ồn nhỏ. Một giọng nam lảnh lót hoa lệ, lại ẩn chứa ý lạnh cùng sự châm chọc sâu đậm, bất ngờ vang vọng khắp nơi.
"Ôi, Tinh Linh Vương mỹ lệ, đứa con đầu tiên của Ánh Sáng được tạo ra bởi Liant Frese, sao con mời nhiều vị thần như vậy mà lại quên mất mỗi mình ta chứ."
Thư Lê lập tức bị giọng nói này làm cho ghê tởm.
Rõ ràng là sở hữu một giọng nói hay, vậy mà gã lại cố tình nâng giọng lên để nói, trong từng lời đều tràn ngập ác ý, quả thực khó mà nghe nổi.
Cậu ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là ai dám công khai gây sự với Tinh Linh Vương ngay trong Lễ hội mùa hè này.
Thư Lê bay xuống cửa sổ mái nhà, thật cẩn thận tiến gần đến Tinh Linh Vương, rồi lén lút túm lấy vạt áo choàng của y, giả vờ như chính mình chỉ là một con bọ nhỏ.
“Vâng, như ông đã nói, tôi là đứa con của Ánh Sáng, còn ông là thần Bóng Tối. Vì vậy, giữa tôi và ông vốn không có mối liên hệ nào. Xin ông tha thứ cho sự vô lễ của tôi.”
“Phải không?” Thần Bóng Tối Miloka Hodiher cong khóe miệng, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ vào tinh linh tóc vàng và thần Ánh Sáng bên cạnh.
“Liant, em trai song sinh đáng yêu của ta, đây là do em chưa biết cách dạy dỗ.” Thần Bóng Tối chế nhạo.
Thái độ của thần Ánh Sáng không khách sáo như thái độ của Tinh Linh Vương, ngài lạnh lùng thốt lên: “Miloka, nơi này không chào đón anh, địa ngục mới là chỗ của anh."
Thần Bóng Tối híp mắt, toàn thân tản ra khí thế khủng bố.
Các tinh linh đã sớm ngừng ăn uống, không hẹn mà cùng nhau tụ tập phía sau Tinh Linh Vương, ai nấy đều tràn ngập địch ý với vị thần không mời mà tự đến này. Thần Ánh Sáng cũng híp mắt, lấy khí thế tương tự phản kích lại.
Hai luồng lực lượng đáng sợ ngay lập tức lao vào giao chiến, chỉ trong chớp mắt đã không biết va chạm bao nhiêu lần, bộc phát ra sức sát thương kinh người, nhưng lại vì một sự hạn chế vô hình nào đó mà hóa thành hư ảo.
Thư Lê cố hết sức bám vào vạt áo choàng của Tinh Linh Vương, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn trái nhìn phải.
Hóa ra thần Bóng Tối và thần Ánh Sáng là anh em sinh đôi, ngoài màu tóc và màu mắt khác nhau, còn lại đều giống hệt nhau như đúc.
Tóc đen mắt đỏ là thần Bóng Tối, tóc vàng mắt vàng là thần Ánh Sáng. Một người khoác áo choàng đen, một người mặc áo choàng trắng, mặt đối mặt, đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai.
Một lát sau, dường như thần Bóng Tối yếu thế hơn một bậc, lão thu lại hơi thở, bày ra tư thế như thể nhường bước.
“Địa ngục?” Lão nhìn quanh cung điện nguy nga tráng lệ rồi lạnh giọng nói: “Ta ở đâu thì nơi đó chính là địa ngục!”
Vừa dứt lời, bóng tối vô tận lập tức tràn vào lâu đài Thủy Tinh của Tinh Linh Vương.
“A!”
Thư Lê bị làm cho kinh hãi.
Đây chính là thần Bóng Tối sao?
Nói tấn công liền tấn công, không báo trước, không nói đạo lý, quả thật là điên rồ!
Tối tăm, quá tối tăm, tối đến mức cậu cảm thấy mình như bị mù. Cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc nắm chặt lấy vạt áo choàng của Tinh Linh Vương.
Phải làm gì đây?
Đây vẫn là ảo cảnh sao?
Tại sao lại chân thật đến như thế?
Đối mặt bóng tối, cậu dần trở nên bực bội, trong lòng áp lực đến muốn khóc, mọi cảm xúc tiêu cực đều được khuếch đại lên.
Thư Lê cau mày đau đớn, huyệt thái dương co giật, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi xuyên qua, không ngừng hối hận vì hành vi ngu ngốc của chính mình.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu cha biết được cậu gặp chuyện ngoài ý muốn thì sẽ đau khổ đến mức nào.
Hơi thở của Thư Lê ngày càng gấp gáp, dần trở nên khó khăn, ý thức của cậu mơ hồ, sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp bế cậu lên. Bóng tối dường như rút đi một nửa, cậu mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Linh Vương
“Về thôi…”
Giọng nói ấm áp vang lên, trời đất như quay cuồng. Trong nháy mắt, bóng tối tan biến, đập vào mắt Thư Lê chính là cảnh yêu tinh và tinh linh đang múa những điệu nhảy ưu nhã, và… Tinh Linh Vương đang ngồi đánh đàn hạc ngay giữa cung điện.
Cậu đã rời khỏi ảo ảnh!
Thư Lê lắc lắc đầu, cả người cậu không còn chút sức lực nào mà từ không trung rơi thẳng xuống. Tinh Linh Vương đang đánh đàn bỗng dịch chuyển tức thời, mở tay ra đón bé con yêu tinh đang mềm nhũn người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận