Khung cảnh thật trang nghiêm và đẹp đẽ, những bé con yêu tinh yên tĩnh lơ lửng trong không trung, không dám tiến lại gần làm phiền Tinh Linh Vương đang cầu nguyện.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn tượng thần Ánh Sáng, rồi bay thấp dần xuống mặt đất, học theo động tác cầu nguyện của Tinh Linh Vương, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, đầu cúi nhẹ, mắt nhắm lại, thầm đọc lời cầu nguyện trong lòng.
“Thần Ánh Sáng Liant Frese vĩ đại… Con tên Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh, là tín đồ trung thành của ngài! Xin ngài phù hộ cho con mau mau lớn lên, học giỏi tiếng tinh linh, học giỏi ma pháp, trở thành một dũng giả lợi hại, đánh bại Ma Vương gian ác càng nhanh càng tốt để trở về với thế giới ban đầu, đoàn tụ với gia đình. Con vĩnh viễn tôn thờ ngài, nghe theo lời dẫn dắt của ngài!”
Những bé con yêu tinh nhỏ nhắn đứng trên mặt đá sáng bóng như gương soi, khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn đầy nghiêm túc, thành khẩn cầu nguyện trước bức tượng thần cao lớn.
Mặc dù không hiểu gì nhưng những bé con yêu tinh khác cũng bắt chước theo. Bọn nhỏ lần lượt đáp xuống đất, đứng sau Thư Lê và làm động tác cầu nguyện.
Phía trước là Tinh Linh Vương thần thánh, phía sau là những bé con yêu tinh xếp hàng ngay ngắn, trong đại sảnh trang nghiêm bỗng toát lên một vẻ dễ thương lạ kỳ.
Khi Elsa khẽ bước vào đại sảnh thì bắt gặp khung cảnh ấy.
Trong đôi mắt bạc của cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, cô dừng lại, lặng lẽ nhìn về phía Tinh Linh Vương và nhóm bé con trước bức tượng.
Không rõ đã qua bao lâu, Tinh Linh Vương kết thúc việc cầu nguyện, quay đầu nhìn đám nhỏ trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú để lộ nụ cười dịu dàng.
Y không làm phiền bọn trẻ mà đi vòng qua Elsa đang đứng trước cây cột.
Elsa vội vàng chào y, đang định xin lỗi Vương thay cho các tiểu yêu tinh thì thấy Vương giơ một ngón tay mảnh khảnh lên, rồi khẽ làm động tác “suỵt”.
Cô hiểu ý, hành lễ thêm một lần nữa để biểu đạt lời xin lỗi.
Thư Lê vẫn đang đắm chìm trong lời cầu nguyện, hoàn toàn không hay biết chuyện gì diễn ra xung quanh.
Khi cậu đọc thầm lời cầu nguyện trong lòng xong, ý thức bỗng như bước vào một cảnh giới huyền bí. Cậu không thể xác định đó rốt cuộc là gì, chỉ mơ hồ cảm giác có một thứ kỳ lạ đang dần tiếp cận.
Cậu muốn mở mắt ra để nhìn xem thứ ấy là gì, nhưng cơ thể lại không nghe theo, hoàn toàn không thể cử động.
Thử lại vài lần đều thất bại, hết cách, cậu chỉ có thể cảm nhận nó bằng ý thức của chính mình.
Thứ đó muôn màu muôn sắc, trông như những con Slime hình giọt nước, nảy lên nảy xuống, chen chúc nhau rồi biến thành vô vàn hình dạng.
Thư Lê bỗng dưng thèm ăn thạch trái cây.
Có vẻ như đám Slime cũng nhận ra cậu có hứng thú với chúng, nên càng nhiệt tình xán lại, đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục, trắng, đen, tím… Chúng ùa đến như bầy sói đói vồ lấy cừu, vây thành vòng tròn xung quanh cậu.
Bị đám Slime bất ngờ bủa vây, Thư Lê lập tức thấy hô hấp khó khăn, suýt nữa thì ngạt thở.
Cậu nghĩ rằng cứ thế này thì không ổn, nhất định phải làm gì đó.
Nếu đám Slime này đã tự dâng mình đến tận miệng, vậy thì… nếm thử thôi!
Thế là, Thư Lê mặc kệ tất cả, nuốt một con Slime màu xanh dính ngay bên miệng xuống.
Ơ ơ ơ?
Cũng ngon đó chứ!
Mềm mại hệt như thạch vậy!
Thư Lê không khách sáo nữa, há miệng bắt đầu dùng bữa, trái một miếng, phải một miếng, bất kể màu gì, cậu đều ăn hết! Ăn hết!
Xì xụp xì xụp ~~
Ngon quá, ngon quá đi!
Dù sao đây cũng chỉ là thế giới ý thức, cho dù ăn bao nhiêu thì cũng không lo bị no đến mức nổ bụng, cứ coi như ăn thạch, ăn cho đã nghiền.
Thư Lê ăn không biết mệt, con nào đến thì ăn con đó. Những đám Slime kia lại càng kỳ lạ, chẳng hề sợ chết, cứ nhào về phía cậu liên tục, không chùn bước, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng để bị nuốt chửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=43]
Không rõ đã qua bao lâu, cậu bỗng cảm thấy no bụng.
Hóa ra, ăn thứ gì đó bằng ý thức cũng có thể khiến người ta no bụng sao?
Nhìn đám Slime xếp hàng chờ “hiến dâng cuộc đời”, Thư Lê tiếc nuối từ chối.
Đám Slime nhận ra cậu không muốn ăn thêm nữa thì vô cùng thất vọng, con nào con nấy đều vây lấy Thư Lê, năn nỉ cậu ăn tiếp.
Mặc dù Thư Lê rất cảm động nhưng cậu vẫn kiên quyết từ chối.
Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu, chuyện gì cũng không thể quá tham lam.
Đám Slime thấy thái độ kiên quyết của cậu, đành miễn cưỡng giải tán.
Sau đó, chúng nhận ra gần đó vẫn còn rất nhiều mục tiêu mới sẵn sàng tiếp nhận mình, thế là lao tới phía trước không chút do dự.
Thế nhưng, những mục tiêu mới này không ăn tất cả như mục tiêu trước, mà lại ăn theo màu sắc.
Phần lớn chỉ chọn một loại, số ít khác thì ăn hai hoặc ba loại, hầu như không có ai chịu ăn nhiều hơn bốn loại.
Đám Slime cứ thế chạy tới chạy lui, tìm kiếm những mục tiêu sẵn sàng ăn chúng.
Thư Lê sau khi đánh chén một đám Slime, cả người liền cảm thấy ấm áp, dễ chịu vô cùng.
Những con Slime mà cậu ăn vào sẽ không biến mất, mà tồn tại dưới một dạng khác nào đó trong cơ thể.
Thư Lê quan sát một lúc, phát hiện chúng tự phân loại theo màu sắc, cư xử hòa nhã với nhau, không quấy rầy, cùng nhau chung sống trong hòa bình.
Chỉ cần không gây chuyện thì cứ mặc kệ chúng vậy!
Trong đại sảnh, Elsa mở to mắt, ngạc nhiên nhìn thẳng về phía trước, trông thấy vô số nguyên tố tự nhiên ùa vào từ bốn phương tám hướng, bao quanh hai mươi lăm tiểu yêu tinh.
Nguyên tố ánh sáng, nguyên tố bóng tối, nguyên tố lửa, nguyên tố nước, nguyên tố gió, nguyên tố đất… Tất cả đồng loạt tràn đến, cuộn trào dữ dội như dời sông lấp biển.
Ban đầu, chúng điên cuồng lao thẳng về phía Sperion, tranh nhau chui vào cơ thể cậu.
Elsa thấy vậy thì không khỏi lo lắng, không biết phải giải quyết tình huống này ra sao.
Đáng lẽ bài kiểm tra nguyên tố phải diễn ra sau khi tròn năm tuổi, vậy mà nay lại bất ngờ đến sớm khiến không kịp trở tay.
Mặc dù yêu tinh vốn trời sinh đã có mối liên hệ gần gũi với các nguyên tố tự nhiên, nhưng tiểu yêu tinh mới một tuổi vẫn còn quá non nớt, chẳng may không chịu nổi thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thông thường, vào ngày Hạ Chí khi tiểu yêu tinh đủ năm tuổi, các bé con sẽ được tập trung tại cung điện Milady trên đảo Guest để tiến hành kiểm tra nguyên tố.
Thế nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Các tiểu yêu tinh đã bị tên Elliott kia lừa, tiến vào Thần Điện mà không có sự hướng dẫn của các yêu tinh trưởng thành, rồi nghiêm túc bắt chước động tác cầu nguyện.
Vốn tưởng mấy bé con chỉ làm dáng một chút, nào ngờ lại cầu nguyện thành công. Các nguyên tố lớn được triệu hồi, ồ ạt tràn vào Thần Điện, để rồi các bé con vô tình tự mình thực hiện một bài kiểm tra nguyên tố kinh thiên động địa.
Elsa lo Sperion sẽ không chịu nổi, vội vã cầu cứu Tinh Linh Vương.
Không ngờ Vương lại thản nhiên bảo cô đừng sốt ruột.
Elsa thấy Vương điềm tĩnh như vậy, cũng dần bình tĩnh lại.
Có lẽ tình huống không tệ như cô nghĩ.
Quả nhiên, Sperion bộc lộ thiên phú hơn người.
Cậu bé thế mà lại… Hấp thụ tất cả các loại nguyên tố!
Ngay cả những nguyên tố tương khắc như lửa và nước, ánh sáng và bóng tối, cậu cũng có thể hấp thụ cùng lúc mà không gặp trở ngại nào.
Elsa không thể tin nổi, đưa tay ôm lấy má, chấn động đến mức không sao tả xiết.
Cô đã sống gần nghìn năm, từng chăm sóc vô số bé con yêu tinh, nhưng chưa từng thấy một bé con nào có thể thức tỉnh ma pháp toàn hệ như Sperion.
Ma pháp toàn hệ tượng trưng cho điều gì?
Tượng trưng cho việc Sperion có thể học bất kỳ loại ma pháp nào, bao gồm cả bạch ma pháp lẫn hắc ma pháp.
Không thể tin được.
Sao cậu bé lại có năng lực siêu việt lạ thường đến vậy nhỉ?
Chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.
Elsa mở to mắt nhìn các nguyên tố lớn tràn vào cơ thể bé con tóc vàng, số lượng cân bằng đến mức kinh ngạc.
Cô lo lắng bé con không biết cách từ chối, e rằng cơ thể sẽ bị nổ tung vì quá tải, lúc đó nguyên tố mới ngừng tràn vào.
Thế nhưng, Sperion tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã học được cách kiềm chế.
Dù các nguyên tố có dụ dỗ thế nào đi chăng nữa thì bé con vẫn không bị lay chuyển.
Các nguyên tố không còn cách nào khác, đành phải thay đổi mục tiêu, ào ạt tràn về phía những bé con khác.
Lần này, Elsa đã bình tĩnh hơn trước.
Những bé con khác cũng giống như khi nãy, phần lớn chỉ hấp thụ một loại nguyên tố, một số ít hấp thụ nhiều nguyên tố nhưng tối đa không quá ba loại.
Các nguyên tố vốn chẳng bao giờ quan tâm đến giới hạn chịu đựng của vật chủ, chỉ cần vật chủ không từ chối thì chúng sẽ liên tục tràn vào cho đến khi vật chủ vượt khỏi giới hạn và bị nguyên tố dư thừa làm nổ tung.
Trong số hai mươi lăm bé con, chỉ có số ít giống Sperion biết chừng mực, còn lại đều không hề sợ hãi, chấp nhận tất cả.
Lúc này, không chờ Tinh Linh Vương giao chỉ thị, Elsa đã hành động.
Cô thi triển ma pháp xua tan nguyên tố, dựng lên một bức tường cách ly trong suốt bao quanh các bé con.
Nguyên tố mất đi mục tiêu, lượn lờ một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn phải tản đi.
Elsa thấy các nguyên tố đã tản đi, mới thu hồi tường cách ly, lặng lẽ chờ các bé con tỉnh lại từ trạng thái thiền định.
Thư Lê thoát khỏi cảnh giới huyền bí, cậu chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì không thấy Tinh Linh Vương đâu nữa.
Cậu giật mình, vỗ cánh bay lên không trung tìm kiếm khắp nơi. Vừa quay người lại thì thấy Tinh Linh Vương và Elsa đang đứng trước cột đá.
“Vương, Elsa…” Thư Lê vỗ đôi cánh mỏng như tầng sa của mình, vui vẻ bay về phía họ.
Những tiểu yêu tinh khác cũng lần lượt tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gọi của Thư Lê, lập tức theo cậu bay về phía Tinh Linh Vương và Elsa.
Các bé con ríu rít chào hỏi khiến Thần Điện vốn yên tĩnh nay thêm phần náo nhiệt.
Tinh Linh Vương mỉm cười, ôn hòa hỏi Thư Lê: “Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có ạ!” Thư Lê mờ mịt lắc đầu. Cơ thể cậu không chỉ thoải mái mà ngược lại còn nhẹ bẫng, tràn đầy năng lượng, như thể có nguồn sức mạnh vô tận, hoàn toàn không thấy mệt mỏi.
Tinh Linh Vương lại hỏi những bé con khác: “Còn các con thì sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không ạ ~” Các bé con đồng loạt lắc đầu.
“Vương, hình như vừa nãy con đã ăn được rất nhiều, rất nhiều trái cây ngon.” Budno vẫn chưa đã thèm, liếm liếm khóe miệng: “Mềm mềm, thơm thơm, man mát, đều không cần nhai, chúng có thể tự trượt vào bụng con đó.”
“Con cũng ăn đó!” Dicio giơ tay lên: “Nhưng của con không man mát mà là nóng hôi hổi cơ!”
“Của con thì không lạnh không nóng.” Angel nói: “Là một khối trắng trắng, tròn tròn, cực kỳ ngon luôn.”
“Con, con cũng ăn nữa!”
Những bé con khác cũng thi nhau líu lo, dùng thứ ngôn ngữ trẻ con để miêu tả “món ngon” mà chúng đã ăn.
Chờ bọn trẻ nói xong, Tinh Linh Vương mới hỏi Thư Lê: “Sperion có ăn không?”
Mắt Elsa sáng lấp lánh, chăm chú nhìn cậu.
Thư Lê gãi gãi đầu, thành thật đáp: “Ăn được nhiều lắm, còn vị thì… Em không nói rõ được, ngọt, mặn, đắng, lạnh, nóng… đều có đủ cả.”
Thật ra cậu muốn ví với thạch, nhưng nghĩ đến việc thế giới này không có thạch, nên chỉ có thể mơ hồ tả lại.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu vốn tưởng chỉ có mình ăn được Slime mềm mại, nào ngờ nghe những bé con khác kể thì mới biết tất cả mọi người đều ăn được.
May thay, cậu không phải người đặc biệt duy nhất.
“Chúc mừng các em đã thức tỉnh ma pháp nguyên tố.” Lời Elsa vang lên khiến Thư Lê giật nảy mình: “Đặc biệt là Sperion, em đã thức tỉnh ma pháp toàn hệ đó!”
“Dạ?” Thư Lê lắc lắc đôi tai nhọn nhỏ nhắn, nghi ngờ mình nghe lầm.
Cậu chỉ cầu nguyện với thần Ánh Sáng một chút thôi, sao lại thức tỉnh ma pháp được chứ? Điều càng khiến cậu ngạc nhiên hơn là cậu còn thức tỉnh ma pháp toàn hệ.
Toàn hệ, tượng trưng cho tất cả.
Vậy cũng có thể nói rằng, cậu tương thích với toàn bộ các nguyên tố tự nhiên.
Đây chẳng phải tương đương với ngũ linh căn vô dụng trong tiểu thuyết tu tiên sao?
Có câu nói rất hay: tài nghệ không ở số mà ở chất.
Trong tiểu thuyết tu tiên, ngũ linh căn bị xếp vào hàng căn cơ tồi tệ nhất chính là vì chúng quá đa dạng và phức tạp, khiến việc tu luyện trở nên khó khăn gấp bội. Nếu không có tài nguyên dồi dào và vận may, về cơ bản sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn xây dựng nền tảng.
Toàn bộ hệ ma pháp bao gồm: gió, lửa, cỏ, nước, đất, ánh sáng, bóng tối… Nhiều hơn ngũ linh căn đến hai loại thuộc tính.
Theo lối cốt truyện rập khuôn trong tiểu thuyết tu tiên, ma pháp sư toàn hệ sẽ giống như ngũ linh căn, thuộc loại vô dụng trong cái vô dụng.
Đầu óc Thư Lê rối loạn, thất vọng cụp tai xuống.
Các tiểu yêu tinh đồng trang lứa chỉ sở hữu một nguyên tố, hai nguyên tố, cùng lắm ba nguyên tố, vẫn còn có triển vọng trong tương lai.
Còn bản thân cậu thì sao? Vậy mà lại là người duy nhất có toàn hệ, tương lai mờ mịt, không biết liệu sau này có trở thành ma pháp sư được hay không nữa.
Cậu từng cho rằng mình là dũng giả được thần linh chọn nhưng hóa ra tư chất lại tầm thường. Chưa nói đến chuyện có thể đánh bại Ma Vương hay không, e là ngay cả năng lực đi phiêu lưu trên đại lục cũng chẳng có.
Thư Lê chán nản, ánh huỳnh quang trên đôi cánh cũng theo đó mà nhạt đi.
Elsa nhìn tiểu yêu tinh đang sa sút tinh thần, trong lòng dấy lên khó hiểu.
Biết mình thức tỉnh ma pháp toàn hệ, lẽ ra phải vui mừng mới đúng. Sao tiểu yêu tinh này lại như chịu phải đả kích nặng nề, ủ rũ, suy sụp đến vậy?
Tinh Linh Vương đưa tay đỡ lấy tiểu yêu tinh đang run rẩy, đặt cậu ngồi trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa đầu, ôn hòa hỏi: “Sperion sao vậy?”
Thư Lê càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt đong đầy trong đôi mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng đáng thương hỏi: “Vương ơi… Ma pháp toàn hệ không phải là… Vô dụng nhất sao ạ?”
Elsa sững sờ, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bé con sắp khóc.
Hiển nhiên, Tinh Linh Vương cũng bị câu hỏi này làm khó nên không trả lời ngay.
Thư Lê nhìn thấy phản ứng của họ, trong lòng chợt hiểu mình đã nói trúng phóc. Miệng cậu mếu máo, nước mắt sắp trào khỏi bờ mi.
Ngay giây tiếp theo, Tinh Linh Vương đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của cậu, dịu dàng nói: “Tiểu yêu tinh sở hữu ma pháp toàn hệ là thiên tài trong những thiên tài, sao lại thành vô dụng nhất được?”
“Hả?”
Thư Lê ngây người, cố nén lại nước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nước mắt… Có còn muốn giữ lại không?
Thư Thư: Thôi khỏi! Cảm ơn ~
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận