Trong một khoảnh khắc đó, bóng tối đã tan đi nhường chỗ cho sự xuất hiện của ánh sáng.
Roald hồi phục sau cơn đau, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào con thú một sừng và tinh linh đột nhiên xuất hiện.
Tất cả tinh linh hắc ám đều biết rõ một điều, đó là họ không thể chạm vào cũng không thể tiếp xúc với ánh sáng, bởi vì cuộc đời họ từ khi bắt đầu đã gắn liền với bóng tối mặc cho từ tận sâu trong đáy lòng họ khao khát được chạm vào ánh sáng đến mức nào.
Họ… Cũng chỉ có thể tận lực che giấu.
Roald vẫn hay thường oán trách cho số phận nghiệt ngã của bản thân mình.
Hắn vẫn luôn tự hỏi tại sao mình lại sinh ra với thân phận là một tinh linh hắc ám thấp hèn mà không phải là tinh linh ánh sáng được thần Ánh Sáng yêu quý trong truyền thuyết.
Được xuất hiện trong những bài thơ của các nhà thơ hát rong, là những bức tranh đẹp đẽ làm rung động lòng người.
Đôi khi hắn còn dấy lên những thắc mắc như liệu vị Tinh Linh Vương kia có thực sự cao quý, thánh thiện mà vĩ đại như cách những bài thơ hay dùng để ca tụng y hay không?
Nếu những lời ca ngợi đó đều là thật, vậy tại sao vị Tinh Linh Vương hắc ám kia lại lựa chọn phản bội y?
Lúc Roald thực sự trưởng thành cũng chính là lúc hắn đánh mất sự ngây thơ thuở nào. Giờ đây hắn chính là một tên pháp sư vong linh người người sợ hãi, còn những ước mơ khi còn tấm bé đã sớm mất đi từ lúc nào không hay, hắn thậm chí còn cảm thấy vô cùng khinh thường chán ghét vị Tinh Linh Vương cao cao tại thượng kia.
Bởi lẽ rằng thực tế cũng đã bắt Roald phải học cách mạnh mẽ, chỉ khi bản thân có thể đứng trên đỉnh cao của sức mạnh thì khi đó hắn mới có thể làm chủ vận mệnh của chính bản thân mình.
Tinh Linh Vương chẳng qua là một người may mắn, y được thần Ánh Sáng ban cho phước lành, được sở hữu một cỗ sức mạnh to lớn và hơn hết nữa y còn là kẻ được vạn người tôn sùng ngưỡng mộ.
Vậy nếu như có một ngày y bị bóng tối vấy bẩn rồi thì liệu Tinh Linh Vương có còn giữ được vẻ đẹp thánh khiết đó không?
Nghĩ đến đây, sự khinh thường dường như đã lấn át hoàn toàn Roald, hắn lạnh lùng nhìn sang tinh linh ánh sáng cùng đám tiểu yêu tinh bên kia. Roald của hiện tại chính là một kẻ mù quáng, sự kính trọng vốn dĩ một tinh linh dành cho vị vua cũng đã bị hắn vứt bỏ. Niềm kiêu ngạo mù lòa cho phép hắn hành động tùy tiện, biến hắn thành tín đồ trung thành nhất của vị thần Bóng Tối.
Dẫu có đắm chìm trong bóng tối vĩnh hằng, Roald vẫn luôn tự mãn.
Thế nhưng, vào lúc này, khi hai tay đã bị chặt đứt, hắn quỳ gối trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn. Roald cảm thấy vô cùng nhục nhã và thảm hại, ánh mắt không kìm được mà dõi về phía tinh linh tóc vàng đang ngồi trên lưng thú một sừng.
Người ấy trông giống như tia sáng bình minh, từ trên trời đáp xuống, xua tan bóng tối vĩnh hằng nơi đây. Trên vai phủ chiếc áo choàng lộng lẫy, trên đầu đội vương miện bạc độc nhất vô nhị, duy nhất chỉ có một mà không có cái thứ hai. Dung mạo kia thậm chí còn có thể sánh với ánh trăng huyền bí.
Roald ngắm nhìn đến ngơ ngác, hắn còn không cảm nhận được cả nỗi đau ở tay truyền đến.
Khi vừa chạm mắt với đôi mắt xanh mang đầy vẻ lạnh lùng của tinh linh tóc vàng, Roald đột nhiên cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Một luồng sức mạnh to lớn phát ra từ người tinh linh nọ tạo thành cỗ áp lực vô hình xâm chiếm linh hồn hắn.
Roald không nhịn được mà run rẩy.
Vào khoảnh khắc này, hắn đột nhiên nhận ra người ngồi trên lưng thú một sừng là ai.
Y chính là vị Tinh Linh Vương của Rừng Rậm Yêu Tinh!
Là con trai của thần Ánh Sáng và cũng là vị gần gũi với ngài nhất!
Dù Roald là tinh linh hắc ám, có bị bóng tối bao phủ, nhưng khi tận mắt chứng kiến vị Tinh Linh Vương trong lời đồn, bản năng vẫn buộc hắn phải cúi đầu cầu xin tha thứ trước mặt người ấy.
Sự kiêu ngạo cùng tàn bạo của hắn hoàn toàn tan biến khi nhận ra thân phận của y. Hắn cúi đầu, quỳ rạp xuống đất mặc cho lòng tự tôn bị chà đạp, thân thể run rẩy không ngừng.
Tinh Linh Vương nhẹ nhàng vung kiếm, rũ sạch giọt máu cuối cùng còn vương trên lưỡi thép sắc bén. Động tác tao nhã, từng chút từng chút tra thanh kiếm trở lại vỏ của y như thể rằng người vừa nãy đã chặt đứt hai tay của Roald vốn chẳng liên quan gì đến mình.
“Tinh linh hắc ám, không lẽ Ann • Olage chưa từng nói với ngươi là đừng bao giờ đến Rừng Rậm Yêu Tinh à?”
Giọng nói đầy lạnh lùng của Tinh Linh Vương vang lên. Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi, thế nhưng bản năng đã dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng Roald, cổ họng nghẹn lại, hắn không dám trả lời câu hỏi của người trước mặt.
Mười ngàn năm trước, chính Ann • Olage đã phản bội Tinh Linh Vương, cũng chính vì thế mà hắn ta bị trục xuất khỏi Vương Quốc Tinh Linh và Rừng Rậm Yêu Tinh. Dĩ nhiên, trong số những kẻ bị trục xuất khi ấy còn có cả những kẻ phản bội đi theo hắn ta, tất cả bọn họ đều trở thành tinh linh hắc ám.
Roald chỉ từng gặp Tinh Linh Vương hắc ám một lần, nhưng khi đó hắn còn quá nhỏ nên ấn tượng để lại vẫn mơ hồ. Hắn chỉ nhớ lần ấy hắn ta ngồi trên ngai vàng cao quý, thờ ơ nhìn xuống đám trẻ mới sinh, trong đó có cả hắn.
Từ sau lần xui xẻo bị bọn hải tặc bắt cóc, Roald chưa từng gặp lại Tinh Linh Vương hắc ám, vì thế hắn cũng không hề hay biết rằng tinh linh hắc ám vốn bị cấm đặt chân vào Rừng Rậm Yêu Tinh.
Thế nhưng, cho dù có biết thì với bản tính kiêu ngạo, Roald cũng sẽ mặc định cho rằng điều ấy là vô lý.
Tuy nhiên, khi nhìn vào người cao quý lãnh đạm trước mắt, Roald hiểu rằng lời nói của y tuyệt đối không phải chỉ là lời suông.
Hắn ngẩng đầu theo bản năng, hoảng sợ nhìn vị Tinh Linh Vương cao quý ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=58]
Đôi tai nhạy bén đã mách bảo Roald rằng y đang niệm một loại thần chú vô cùng mạnh mẽ. Đột nhiên, cơ thể hắn rung lên, ý thức trở nên mơ hồ không rõ ràng.
“...Trở về với Cây Mẹ!”
Theo cùng lời nói cuối cùng của Tinh Linh Vương vang lên bên tai, Roald phát hiện bản thân đã được bao bọc trong một luồng ánh sáng dịu dàng.
Thật ấm áp.
Đột nhiên, một cảm giác chưa từng trải qua ập đến khiến linh hồn Roald khẽ run rẩy. Mặc dù sinh lực vẫn không ngừng hao hụt, song hắn lại chẳng cảm nhận được chút oán hận hay sợ hãi, thậm chí còn dấy lên một cảm giác như được cứu rỗi.
A…
Hóa ra, dù là thuở bé hay bây giờ, Roald vẫn chưa từng thay đổi. Hắn vẫn là kẻ khát khao ánh sáng hệt như năm ấy.
“Thình thịch, thình…”
Nhịp tim Roald dần ngừng đập, thế nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười thanh thản. Hắn bình thản đón nhận cái chết đang đến gần.
Bên này, Thư Lê ngồi ngây người trên bãi cỏ, sự kinh ngạc đã hiện rõ trên khuôn mặt non nớt. Cậu nhìn Tinh Linh Vương cưỡi thú một sừng, hai mắt mở to, cứ ngỡ vì quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác.
Thế nhưng, từ khi nghe thấy giọng nói thần thánh quen thuộc của y, lúc này cậu mới dám chắc rằng tất cả những gì đang diễn ra đều là sự thật.
Ngay khi Thư Lê vừa dang đôi cánh chuẩn bị bay về phía Tinh Linh Vương, cậu chợt kinh ngạc phát hiện tên tinh linh hắc ám kia đã bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng, thoáng chốc liền hóa thành tro bụi.
Lần này, Thư Lê lại càng thêm sửng sốt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Một kẻ có thể dễ dàng đuổi kịp bọn họ, buộc Kumandi phải vượt qua giới hạn sớm hơn dự định, thậm chí còn suýt bóp chết cậu chỉ bằng một tay… Vậy mà tên hắc tinh linh ấy lại bị giết chết dễ dàng đến thế sao?
Hơn nữa, Tinh Linh Vương chỉ dùng một câu thần chú đã khiến hắn hóa thành tro bụi.
Ngay cả bàn tay bị chặt lìa cũng không thoát khỏi số phận bị ánh sáng nuốt chửng, tất cả vết tích đều biến mất sạch sẽ. Nếu không phải trên bãi cỏ vẫn còn vương lại vết máu, cậu hẳn đã nghi ngờ liệu tinh linh hắc ám kia có thật sự từng xuất hiện hay không.
“Ôi chao! Vương đến rồi!”
“Vương đã tiêu diệt tinh linh hắc ám rồi! Ngài thật tuyệt vời!”
“Hu hu hu, vương ơi, xin ngài hãy kiểm tra cho Kumandi đi, anh ấy không cử động nữa, tôi sợ quá!”
Ba tiểu yêu tinh vẫn luôn quấn quanh Kumandi, nhưng chỉ đến khi tinh linh hắc ám hoàn toàn biến mất, bọn họ mới dám cất tiếng.
Trải qua một thử thách gian nan, mãi đến lúc này Thư Lê mới thực sự thả lỏng. Nước mắt lăn dài trên làn da trắng nõn khiến cậu nghẹn ngào, thậm chí khó thở vì khóc.
Lúc ấy, Tinh Linh Vương mới từ trên lưng thú một sừng bước xuống. Y đi đến bên Kumandi, dịu dàng an ủi ba tiểu yêu tinh rồi bắt đầu kiểm tra cho anh đang hôn mê, giọng nói cũng thật nhẹ nhàng: “Đừng lo, cậu ấy không sao cả. Cậu ấy ngất đi chỉ vì mất quá nhiều sức mà thôi.”
Biết được Kumandi bình an, ba tiểu yêu tinh mới khẽ nấc lên một tiếng rồi dần dần không khóc nữa.
Dicio lau mạnh nước mắt trên mặt, chợt như sực nhớ ra điều gì, nhóc hoảng hốt hét lên: “A! Sperion! Sperion đâu rồi?”
Vừa nãy, quả thật là quá nguy hiểm.
Khi thấy Thư Lê liều mình lao về phía tinh linh hắc ám mà chẳng hề nghĩ đến an nguy của bản thân, Dicio đã sợ đến hóa đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị hắn bóp chặt đầu… Nếu Vương không đến kịp, nhóc thật chẳng dám tưởng tượng điều kinh khủng gì sẽ xảy ra với Thư Lê.
Nghĩ đến đây, Dicio bất giác rùng mình một cái.
“Tớ… Tớ ở đây…”
Thư Lê ngồi bệt trên bãi cỏ, yếu ớt đáp lại.
Không biết có phải vì trận đối đầu với tinh linh hắc ám đã rút cạn sức lực hay không, mà khi cậu dang cánh định bay lên, cơ thể lại không nghe theo điều khiển, run rẩy không ngừng, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt.
Cậu cũng muốn giống như ba tiểu tinh linh bên kia, muốn được òa khóc rồi kể lể hết nỗi sợ hãi về tên tinh linh hắc ám ấy với Tinh Linh Vương. Thế nhưng, dù đã há miệng, cậu lại chẳng khóc được nữa.
Đúng lúc suy nghĩ vẫn còn mơ hồ, một đôi tay ấm áp đã bế cậu lên khỏi bụi cỏ.
“Sperion.”
Tinh Linh Vương khẽ dùng đầu ngón tay lau đi vết máu còn đọng lại trên mặt cậu.
Thư Lê bất chợt cảm nhận một luồng ấm áp bao trùm lấy mình. Kỳ lạ thay, thân thể vốn đang run rẩy liền chậm rãi bình ổn lại. Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tinh Linh Vương ở ngay gần. Trong khoảnh khắc đó, đủ loại cảm xúc căng thẳng, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, kinh hoàng… Đồng loạt bùng nổ, vỡ òa.
Nước mắt cậu dâng lên như dòng lũ, tràn ra ồ ạt. Đôi mắt to tròn màu xanh ngấn lệ tụ lại thành những giọt trong suốt, lăn dài xuống gò má.
Thế nhưng, dù khóc rất nhiều, Thư Lê lại chẳng bật thành tiếng, chỉ cắn môi lặng lẽ rơi lệ. Thân thể nhỏ bé khẽ run lên, trông đến là thương.
Tinh Linh Vương sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức ôm chặt Thư Lê vào ngực. Một tay y dịu dàng vuốt mái tóc cậu, cúi đầu thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng như để trấn an:
“Không sao đâu, em đã an toàn rồi, đừng sợ.”
Thư Lê dựa vào vạt áo của Tinh Linh Vương. Sự an ủi dịu dàng ấy khiến nước mắt vốn đã tràn đầy nay càng tuôn rơi nhiều hơn, dần dần cậu mới có thể bật khóc thành tiếng.
“Em… Em thật ngốc… Hu hu hu… Ngay cả một câu thần chú đơn giản cũng… Cũng không nhớ nổi… Hu hu hu…”
Nghĩ đến việc trong thời khắc quan trọng nhất vẫn chỉ biết lắp bắp, cậu càng thấy buồn, càng thấy bản thân thật vô dụng.
“Tài năng ma pháp của em… Chẳng tốt chút nào! Không tốt chút nào hết! Một tiểu yêu tinh mà lại không thể niệm chú… Thật ngốc! Siêu ngốc! Hu hu hu…”
Rõ ràng cậu đã học tiếng tinh linh suốt năm năm, vậy mà vẫn chưa thể dùng thành thạo. Cậu biết rõ bản thân có khuyết điểm nhưng lại cố chấp không chịu sửa, chỉ nghĩ rằng học từ từ rồi sẽ ổn.
Thế nhưng đến tận hôm nay cậu mới hoảng hốt nhận ra, khuyết điểm ấy thật sự đáng sợ đến mức nào.
Nếu nó không thể sửa chữa thì trong tương lai cậu chắc chắn sẽ chẳng thể trở thành một ma pháp sư giỏi, huống chi là một dũng giả.
Chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi, cậu đã có thể bị kẻ thù giết chết, huống hồ lại còn lắp bắp mãi chẳng thể niệm chú.
Cậu thật sự quá ngu ngốc, quá ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.
“Tại sao… Tại sao em lại không thể niệm chú chứ?”
Cậu chìm đắm trong vòng xoáy tự trách và ghét bỏ bản thân, càng nghĩ càng buồn, cả người run rẩy cuộn lại thành một quả bóng nhỏ, khóc lóc đến thảm thiết.
Tinh Linh Vương khẽ thở dài, giơ tay lên nâng cậu trong lòng bàn tay. Y đưa Thư Lê lại gần mặt mình, nhẹ nhàng cọ vài cái.
“Ơ…?”
Thư Lê vốn đang vùi trong nỗi buồn, bỗng cảm nhận được một sự mềm mại truyền đến. Tiếng khóc chợt ngưng bặt, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ khẽ mở to, cậu ngơ ngác nhìn.
Vừa rồi… Má cậu và má của Tinh Linh Vương… Đã chạm vào nhau?
“Không khóc nữa nhé?”
Tinh Linh Vương mỉm cười, ngón tay trỏ khẽ lướt qua gương mặt nhỏ bé, lau đi những giọt nước mắt còn vương.
Thư Lê ngẩn ngơ, cậu không biết bản thân nên làm gì, đành để mặc Tinh Linh Vương từng chút từng chút một lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình. Hai luồng cảm xúc hối hận và buồn bã chậm rãi bị thay thế bằng sự xấu hổ.
“Sperion là bé yêu tinh dũng cảm, thông minh nhất trong Rừng Rậm Yêu Tinh, sao có thể ngốc được?” Tinh Linh Vương khẽ nói bằng giọng đầy dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thư Lê.
Thư Lê nghiêng đầu, nghe thấy lời khen ấy thì chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Cậu… dũng cảm và thông minh ư?
“Nếu không tin, em có thể hỏi mấy người bạn bên kia.” Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn về phía ba tiểu yêu tinh.
Ba tiểu yêu tinh vẫn luôn dõi theo bọn họ, thấy vậy liền đồng thanh hô to: “Sperion là yêu tinh dũng cảm, thông minh nhất trong Rừng Rậm Yêu Tinh!”
Thư Lê tùy tiện lau mặt vài cái, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ.
Dicio dường như không hiểu được cảm xúc của cậu, vội bay đến trước mặt Tinh Linh Vương, khoa tay múa chân kể lại cảnh tượng đầy kịch tính trong cuộc chiến giữa cậu và tinh linh hắc ám.
“Sperion thật giỏi, cậu ấy còn không sợ tinh linh hắc ám, thậm chí còn dùng dao găm đâm vào tay hắn…”
“À, đúng rồi! Tuy bị tinh linh hắc ám bắt lại, nhưng cậu còn không khóc nữa!” Angel lập tức bổ sung thêm chi tiết.
“Chỉ có quả cầu nước của Sperion mới trúng được tinh linh hắc ám!” Budno lớn tiếng hô lên: “Ma pháp của cậu mới là mạnh mẽ nhất!”
Ba tiểu yêu tinh thay nhau miêu tả cậu đầy dũng cảm và mạnh mẽ, khiến Thư Lê chỉ biết đỏ mặt xấu hổ không thôi.
Yêu tinh dũng cảm trong lời bọn họ nói… Thật sự là cậu sao?
Trong suốt cuộc chiến, thật ra cậu vẫn luôn vô cùng sợ hãi. Nếu không có Kumandi bất chấp tính mạng để bảo vệ, bọn cậu nhất định đã bị tinh linh hắc ám bắt từ lâu rồi.
Đến khoảnh khắc cuối cùng, khi Kumandi rơi vào hôn mê, bọn cậu đã hoàn toàn không còn đường thoát, buộc phải liều mạng đối đầu với tinh linh hắc ám.
May mắn thay, ngài rắn lớn từng tặng Thư Lê rất nhiều món quà, trong đó có cả một lọ nọc độc quý giá. Vào thời khắc hiểm nguy ấy, cậu bỗng nhớ đến nó, liền nhân lúc tinh linh hắc ám sơ ý mà lén nhúng dao găm vào nọc độc, sau đó lấy bản thân làm mồi nhử để tiếp cận hắn.
Quả nhiên, tinh linh hắc ám đã thật sự trúng kế.
Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn đánh giá thấp sức mạnh của hắn, nọc độc của ngài rắn lớn lan truyền không đủ nhanh, tạo cơ hội cho tinh linh hắc ám phản kích.
Chỉ cần một chút nữa thôi, đầu cậu đã bị bóp nát.
Không ngờ đúng vào thời khắc sinh tử, vòng hoa lại cứu cậu một mạng.
Hơn thế nữa, Tinh Linh Vương còn bất ngờ xuất hiện, sự xuất hiện của y tựa như thần linh giáng thế.
Cảm xúc hỗn loạn trong lòng Thư Lê dần lắng xuống, đôi tai nhọn khẽ rung lên, cậu ngại ngùng trước những lời khen ngợi quá mức của bạn bè.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận