Trong sân huấn luyện rộng lớn, năm thiếu niên yêu tinh cùng tấn công một tinh linh trưởng thành tóc đen.
“Dicio, tấn công bên trái! Angel, tấn công bên phải! Budno, tấn công phía sau!”
Thư Lê cầm kiếm gỗ, ra lệnh cho các bạn nhỏ.
“Kumandi, phía trên giao cho anh! Chính diện để cho em!”
Bọn họ tiến hành tấn công toàn diện từ phía trên, phía sau, bên trái, bên phải, cộng thêm chính diện, cậu không tin không thể đánh bại được Elliott.
Trải qua ba năm học tập, cuối cùng cậu đã thăng cấp từ Ma Đạo Sư cấp cao trở thành Đại Pháp Sư trung cấp, vượt xa yêu cầu của Tinh Linh Vương.
Tuy nhiên, bây giờ cậu vẫn chưa thể ra ngoài lục địa rèn luyện, bởi vì cậu vẫn còn một mục tiêu quan trọng chưa hoàn thành.
Đó là đánh bại Elliott trong trận chiến tổ đội.
Elliott không hổ danh là tinh linh mạnh nhất của Vương Quốc Tinh Linh. Không những giỏi ma pháp, sức mạnh của anh cũng vượt trội, xứng danh là chiến binh toàn diện. Bọn họ đã nỗ lực suốt ba năm, nhưng mãi đến nay vẫn chưa thể đánh bại anh.
Ngay từ đầu, cậu và ba người bạn nhỏ đã chiến đấu vô cùng hăng hái, sau đó, khi Kumandi biết cả nhóm sắp được ra đại lục rèn luyện sớm, anh đã xin phép Tinh Linh Vương cho mình đi cùng.
Tinh Linh Vương đã đồng ý với yêu cầu của anh.
Vì vậy, năm thiếu niên yêu tinh đã thành lập tiểu đội, cùng nhau hợp sức thách đấu với Elliott.
Nhưng đáng tiếc, Elliott quá mạnh, mặc dù là một chọi năm, anh vẫn có thể ứng phó một cách dễ dàng, thanh kiếm trong tay anh nhanh như tia chớp, vừa công vừa thủ một cách thành thạo.
Năm thiếu niên yêu tinh, mỗi người tấn công một hướng, nhưng bất kể kiếm gỗ thiên biến vạn hóa ra sao, cũng không thể phá vỡ phòng thủ của tinh linh.
“Các em chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?” Elliott tiến lên hai bước, bắt đầu chế nhạo: “Năm đánh một còn không thắng nổi anh, còn muốn đi đại lục rèn luyện?”
“Cao thủ loài người và các chủng tộc khác sẽ không nhẹ nhàng như anh, cũng chẳng nương tay với các em đâu.”
“Budno, em chưa ăn cơm à? Có cần anh đút cho em một trái để tăng thêm sức lực không?”
Bị gọi tên, Budno đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, đáp lại: “Không cần!”
Một tiếng trước, hắn ta vừa ăn trưa xong, giờ bụng vẫn còn no, không hề cảm thấy đói. Không phải hắn ta không có sức lực, mà sau lưng của Elliott giống như mọc thêm đôi mắt, bất kể hắn ta tấn công từ hướng nào, đều bị anh chặn lại.
“Dicio, thanh kiếm của em thẳng như tính cách của em á, không biết linh hoạt chút nào à? Mỗi lần tấn công, em chỉ tấn công đúng một chỗ, em coi anh là cọc gỗ à?” Elliott chuyển sang trêu chọc đối tượng khác.
Dicio tức giận, tăng cường sức mạnh tấn công.
Không phải hắn không biết thay đổi hướng tấn công, mà là Elliott khéo léo luôn để lộ sơ hở cùng một chỗ, kích thích tâm lý phản kháng của hắn, hắn không phục, không ngừng tấn công vào đúng vị trí đó, kết quả chỉ là uổng công.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, hành động theo cảm tính chỉ dẫn đến thất bại thảm hại mà thôi. Trên cổ em là đầu, không phải đồ trang trí.” Elliott lại một lần nữa ngăn cản đòn tấn công của hắn, sau đó đâm một nhát kiếm phản công, buộc Dicio phải lùi lại vài bước.
Elliott rút kiếm ra, vung về bên phải, đỡ thanh kiếm gỗ của Angel.
Đòn tấn công của Angel thất bại, cậu ấy nhìn Elliott cười “hề hề”, để lộ hàm răng trắng muốt.
Elliott nhướng mày: “Muốn dùng động tác giả để đánh lừa kẻ địch, thì phải tự lừa được bản thân trước đã, nếu không sẽ biến khéo thành vụng.”
“Vâng.” Angel khiêm tốn tiếp thu lời dạy của anh, sau đó nhanh chóng đâm một kiếm tới.
Elliott dứt khoát đánh trả, đồng thời phòng thủ chặt chẽ, chống đỡ các đòn tấn công từ nhiều hướng khác nhau.
“Kumandi, sức bật của em không tồi, tốc độ xuất kiếm nhanh, di chuyển cũng linh hoạt, chỉ tiếc là bị đồng đội làm ảnh hưởng, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, em thấy ấm ức lắm đúng không?”
“Vẫn ổn.” Kumandi không hề nao núng, anh di chuyển giữa các đồng đội, tập trung dùng kiếm gỗ trong tay tấn công vào đầu của Elliott. Dù mỗi lần đều bị Elliott né tránh một cách khéo léo, nhưng anh vẫn không nản lòng.
Kỹ năng chế nhạo của Elliott hoàn toàn không có tác dụng đối với Kumandi, dù Elliott có châm chọc thế nào, anh vẫn bình thản chiến đấu, kiên trì bền bỉ.
Thư Lê thấy tất cả đồng đội đều đã bị Elliott châm chọc, lập tức đoán được người tiếp theo sẽ là mình. Cậu quyết định không đợi anh mở miệng mà ra tay trước, hét lớn một tiếng: “Giải tán…”
Các thiếu niên yêu tinh lập tức nhận lệnh, quả nhiên đều đồng loạt tránh ra, phá vỡ đội hình.
Thấy tất cả những thanh kiếm gỗ đang tấn công mình đều rút lại, Elliott ngừng phòng thủ, ung dung đứng yên tại chỗ, mỉm cười hỏi: “Sao vậy, định bỏ cuộc à? Mới chỉ có thế thôi kia mà?”
“Tất nhiên là không!” Thư Lê nháy mắt với các bạn nhỏ, sau đó cậu cầm kiếm lên, là người đầu tiên lao tới tấn công Elliott.
Elliott thong thả ung dung đỡ kiếm của cậu, khiêu khích nói: “Tốc độ quá chậm, đến mức anh muốn ngủ gật luôn đấy.”
Anh vừa dứt lời, Kumandi lập tức gia nhập cuộc chiến, cũng không hề do dự tấn công từ phía chính diện.
Ngay sau đó, Dicio, Angel và Budno vòng ra phía sau anh, ba kiếm cùng tấn công một lúc.
Elliott lập tức bị tấn công đồng thời từ phía trước và phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=161]
Nhóm thiếu niên yêu tinh từ bỏ các hướng tấn công khác, chỉ tập trung vào phía trước và phía sau, Elliott muốn phòng thủ, bắt buộc phải xoay chuyển liên tục.
“Khá thú vị đấy.” Anh nhếch miệng cười, toàn thân như thể mọc đầy mắt. “Keng keng keng…”, anh đỡ chính xác tất cả các kiếm gỗ đâm về phía mình, không sót một kiếm nào.
Nhưng phòng thủ đúng chỗ, tấn công lại có phần yếu đi, tần suất xuất kiếm của anh đã giảm đi đáng kể.
Mục đích của Thư Lê đã đạt được.
Chỉ cần kiềm chế được đòn tấn công của anh, bọn họ sẽ có cơ hội chiến thắng.
Sao Elliott lại không hiểu được suy nghĩ của nhóm thiếu niên yêu tinh chứ?
Nếu dễ dàng bị khống chế như vậy thì anh đã không xứng với danh hiệu chiến binh tinh linh mạnh nhất của Vương Quốc Tinh Linh.
Năm thiếu niên yêu tinh này muốn thắng anh bằng kiếm thuật, ít nhất còn phải rèn luyện thêm năm trăm năm nữa.
“Budno…” Thư Lê hét lên một tiếng
Budno hiểu ý, đột nhiên ngã nhào xuống đất, lăn hai vòng, tiến lại gần Elliott, hắn ta không chút do dự cầm thanh kiếm dài trong tay đâm thẳng vào mắt cá chân của anh.
Tấn công vào phần thân dưới để làm rối nhịp độ của đối phương.
Nhằm tránh thanh kiếm của Budno, Elliott buộc phải mở rộng phạm vi di chuyển.
Ánh mắt Thư Lê sáng lên.
Thành công rồi.
Cậu trao đổi ánh mắt với Kumandi, hai người phối hợp ăn ý, đi vòng qua bên trái và phải của Elliott, cản trở hướng di chuyển của anh. Còn Budno, hắn ta hạ thấp người, tập trung vào phần phần thân dưới của anh, thỉnh thoảng lại lăn tròn, lao tới, bò sát trên mặt đất, đánh loạn xạ không tuân theo bất cứ quy tắc nào.
Dicio và Angel cười ranh mãnh, xoay kiếm gỗ một cái, đánh thẳng vào mông của Elliott.
Elliott quả thực đã bị các tiểu yêu tinh vô sỉ này chọc tức tới bật cười.
Vì muốn đánh bại anh, bọn chúng không từ bất cứ thủ đoạn nào, ngay cả mấy chiêu trò hạ lưu cũng lấy ra dùng.
Thư Lê tỏ vẻ, bỏ qua hết phong cách và phẩm giá của kiếm sĩ đi, khi ở trong tình huống tuyệt vọng, sống sót mới là ưu tiên hàng đầu, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, thì quan tâm tới phong cách và phẩm giá làm gì?
Dù sao thì hôm nay, bất luận như thế nào, bọn họ đều phải thắng được Elliott.
Chỉ cần thanh kiếm gỗ của bất kỳ yêu tinh nào đâm trúng người Elliott, đều xem như bọn họ đã thắng.
Ban đầu, Elliott gần như chỉ đứng yên tại chỗ, đối phó một cách dễ dàng, nhưng giờ đây, anh bị nhóm tiểu yêu tinh buộc phải di chuyển liên tục, biên độ vung tay chân tăng lên, khiến mái tóc đen buộc gọn cũng tung bay.
Thư Lê hét lớn một tiếng: “Trúng rồi!”
Thanh kiếm gỗ trong tay cậu chĩa thẳng vào sau ót của Elliott, chọc một cái rồi xoay nhẹ, mái tóc đen dài của anh liền quấn quanh lưỡi kiếm của cậu.
Elliott lập tức cảm thấy da đầu đau nhói.
“Oa… Em thắng rồi!” Thư Lê phấn khích hét lên, những yêu tinh khác lập tức rút kiếm rồi lui về phía sau.
Elliott xoa sau ót, đôi mắt xanh híp lại, nhìn Thư Lê chăm chú.
Thư Lê không hề sợ khí thế áp đảo của anh, nhếch miệng cười nói: “Tóc cũng là một phần cơ thể của anh mà, đúng không?”
Elliott tháo tóc mình ra khỏi kiếm, đưa thanh kiếm gỗ cho thiếu niên yêu tinh tóc vàng.
“Cắt tóc kẻ thù thì không thể khiến đối phương mất mạng.”
Thư Lê nhận lấy thanh kiếm gỗ, ra vẻ ngây thơ, nháy mắt: “Nhưng bây giờ chúng ta chỉ đang so tài, đã giao ước trước rồi, chỉ cần đánh trúng bất kỳ chỗ nào trên cơ thể anh thì tính là bọn em thắng.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Angel đứng cạnh Thư Lê, cười rạng rỡ: “Cho nên anh Elliott à, đã đánh cược thì phải chịu thua!”
Dicio và Budno ủng hộ anh lớn, giơ kiếm lên hét to: “Đã đánh cược thì phải chịu thua!”
Kumandi lặng lẽ bước đến bên cạnh Elliott, cúi người nhặt một sợi tóc đen dài dưới chân anh lên: “Nếu kiếm khí của Sperion sắc bén hơn chút nữa, thứ bị chém đứt không phải tóc mà là cổ anh rồi.”
Ngụ ý là: Đứt tóc cũng như đứt đầu, ván này bọn họ thắng.
Elliott nhìn sợi tóc đen trên tay Kumandi, lập tức bật cười sảng khoái. Một lúc sau, anh dừng cười, liếc nhìn năm thiếu niên yêu tinh, lười biếng nói: “Được rồi, anh thua, các em thắng rồi.”
“Oa! Thật á?” Budno ôm chầm lấy Thư Lê, vui mừng nhảy cẫng lên: “Sperion! Bọn mình thắng rồi! Thắng rồi!”
Dicio và Angel cũng nhào tới, ôm chặt người bạn nhỏ của mình.
Đã ba năm!
Tròn ba năm!
Bọn họ bị Elliott bón hành đến thừa sống thiếu chết, mỗi lần đối đầu đều thua thảm hại.
Hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng được nở mày nở mặt!
"Oa oa oa! Thắng rồi! Cuối cùng cũng thắng rồi!”
“Cuối cùng cũng có thể ra đại lục chơi rồi, ha ha ha, những món ngon của các nước, tôi tới đây…”
"Đồ ngốc, cậu là cái đồ ham ăn! Bọn mình đi rèn luyện chứ không phải đi chơi!”
"He he he…”
Bốn thiếu niên yêu tinh mười tám tuổi vô cùng phấn khích ôm chầm lấy nhau. Kumandi đã hai mươi tám tuổi rồi nên chững chạc hơn nhiều, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn cả đám la hét nhảy nhót.
Elliott khoanh tay, cười nheo mắt hỏi Kumandi: “Nói đi, kế hoạch này là do ai nghĩ ra thế?”
Budeno lười biếng, Dicio thì nóng nảy, có thể hoàn toàn loại trừ hai người này.
Angel suy tính tỉ mỉ, nhiều mưu mẹo, Sperion thích tìm lối tắt, hành động tùy cơ ứng biến, khả năng hai người bọn họ cùng nghĩ ra kế hoạch này là cao nhất.
Còn về Kumandi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng anh lại điềm tĩnh đến mức đáng sợ, mọi suy nghĩ đều giấu kín trong lòng, khiến người khác khó mà đoán được.
Kumandi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy hứng thú của Elliott, vẫn im lặng không nói tiếng nào.
Tai Thư Lê thính, khi nghe câu hỏi của Elliott, cậu lập tức vùng khỏi vòng tay của các bạn nhỏ, hớn hở chạy tới bên cạnh Kumandi, khoác tay lên vai anh, cười nói: “Anh đoán xem.”
Elliott cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy.
Khi các tiểu yêu tinh dần lớn lên, đứa nào đứa nấy đều trở nên thông minh hơn, muốn xoa đầu chúng giống như lúc còn nhỏ không còn dễ dàng nữa.
“Anh đoán đi, anh đoán đi~~~” Sau khi ăn mừng xong, ba tiểu yêu tinh còn lại liền cười khúc khích vây quanh Elliott, làm mặt xấu trêu chọc anh.
Elliott nhìn ba thiếu niên yêu tinh đang nhảy nhót xung quanh, khẽ nhíu mày.
Quả nhiên vẫn là bé con dễ thương nhất, ngây thơ, đáng yêu lại dễ lừa, nhưng khi lớn đến mười mấy tuổi, bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, dần dần bộc lộ cá tính riêng và trở nên quá năng động…
Tầm mắt sắc bén của anh liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó, ngón tay thon dài chỉ vào Kumandi: "Là kế hoạch của em.”
Kumandi nháy mắt, Budno và Dicio ngừng nhảy, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại đoán được?"
Angel đưa tay lên che trán, bị hai người bạn nhỏ thiếu kiên nhẫn đánh bại.
Thư Lê khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chính xác mà nói, đây là kế hoạch của Kumandi., bọn em cùng nhau nghĩ ra chiến lược, sau đó tiến hành vô số lần tính toán và mô phỏng, luyện tập suốt hai tháng, cuối cùng cũng đã thành công."
Bọn họ đã nỗ lực ba năm nhưng vẫn đánh không lại Elliott. Thấy cơ hội ra ngoài rèn luyện càng ngày càng xa vời, cả đám thật sự không cam lòng. Hai tháng trước, bọn họ quyết định điều chỉnh chiến lược, thay đổi suy nghĩ.
Elliott yêu cầu bọn họ chỉ cần đánh trúng một bộ phận trên cơ thể anh, coi như bọn họ thắng, vậy tóc có được tính là một bộ phận trên cơ thể không?
Nếu được tính, bọn họ có thể làm được gì nhỉ?
Elliott tóc đen dài ngang eo, lúc chiến đấu, anh sẽ buộc tóc thành búi và thả ra sau lưng, bình thường, khi bị bọn họ vây đánh, anh gần như chỉ xoay quanh tại chỗ, mái tóc dính chặt vào lưng, không bị rối tung.
Nhưng nếu buộc anh phải di chuyển mạnh, vậy tóc của anh chắc chắn sẽ bị hất lên.
Kumandi không hổ học sinh giỏi Yên Tĩnh, anh phân chia nhiệm vụ dựa vào đặc điểm của từng bạn nhỏ, sau đó vẽ sơ đồ mô phỏng, tiến hành so sánh dữ liệu, tính toán ra phương án nào có xác suất thắng cao nhất.
Cuối cùng cho ra kết luận, Budno tấn công vào phần thân dưới của Elliott.
Tại sao lại chọn Budno?
Vì hắn ta rất thích ngủ nướng, nên giỏi nhất là lăn lộn trên giường.
Lăn trên giường cũng giống như lăn trên mặt đất, chỉ cần luyện tập một chút, thêm chút kỹ năng, là có thể tấn công dưới mặt đất.
Budno cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn ta lăn lộn dưới đất vừa nhanh vừa linh hoạt, rất phù hợp để tấn công vào phần thân dưới của Elliott, phá vỡ trận tuyến của anh.
Angel và Dicio tập trung tấn công vào mông của Elliott, dùng cách trông có vẻ như đang chơi xấu này để đánh lừa đối thủ, sau đó Thư Lê và Kumandi cùng tấn công hai bên, đảm bảo chắc chắn ở cả hai mặt, xem ai bắt được cơ hội kéo trúng lọn tóc của anh, và giành lấy chiến thắng cuối cùng.
Chiến lược này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng việc thực hiện lại rất khó khăn, cần năm yêu tinh không ngừng rèn luyện, phối hợp ăn ý với nhau.
Mặt khác, vì để quá trình thực chiến tốt hơn, bọn họ không ngần ngại mời Dagermon tới luyện tập cùng.
Tuy sức chiến đấu của Dagermon không bằng Elliott nhưng vẫn dư sức chống lại năm tiểu yêu tinh.
Sau hai tháng khắc khổ luyện tập, tỉ lệ thắng đạt đến 95%, bọn họ quyết định hôm nay sẽ mạo hiểm thử một lần.
Loại chiến lược gian lận này, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, nếu không mọi nỗ lực trước đó của bọn họ sẽ trở thành công cốc, tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Thật may mắn, họ đã thắng.
Gương mặt Thư Lê hớn hở, cậu thẳng thắn tiết lộ kế hoạch và chiến thuật của tiểu đội mình, khiến Elliott vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ tên Dagermon kia lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, thế mà lại sẵn sàng rèn luyện cho các tiểu yêu tinh, điều làm anh càng thắc mắc hơn nữa là bình thường hắn không hề nhắc đến chuyện này, khiến anh bị lừa một cách triệt để.
“Bọn em có đủ tư cách ra ngoài rèn luyện chưa?” Thư Lê háo hức hỏi Elliott.
Những thiếu niên yêu tinh khác im lặng, ánh mắt sáng long lanh nhìn tinh linh tóc đen.
Khóe miệng Elliott khẽ nhếch lên, đưa tay xoa đầu Thư Lê: “Sau khi ngày Hạ Chí kết thúc, các em cút hết đi!"
“Yeah…”
Nhóm tiểu yêu tinh reo hò, nhảy múa trong sân huấn luyện, Dicio vui mừng đến nỗi lộn nhào liên tiếp mười lần.
Saiya đi vào cửa lớn, thấy sân huấn luyện nhộn nhịp, ngạc nhiên hỏi: “Sao các em vẫn còn ở đây? Ishar sắp chào đời rồi, mọi người đều đang đợi ở Cây Mẹ, chỉ còn thiếu các em thôi.”
Nghe vậy, Thư Lê lập tức sốt ruột, hoảng hốt chạy ra bên ngoài.
Trong thời gian này, để đánh bại Elliott, mọi người đã bỏ qua quả số ba, thậm chí quên mất hôm nay là ngày bé con chào đời.
Ishar là cái tên mà Tinh Linh Vương đặt trước cho cậu bé, với ý nghĩa là đứa con của thần, có thể thấy được sự kỳ vọng lớn đến mức nào đối với những bé con tinh linh mới chào đời.
Những thiếu niên yêu tinh khác cũng lập tức chạy theo. Cảm thấy tốc độ không đủ nhanh, bọn họ lập tức biến ra đôi cánh, để di chuyển trên không.
Elliott “Chậc” một tiếng, chỉnh lại áo choàng trên người rồi từ từ bước ra ngoài.
Saiya liếc anh một cái, mỉm cười.
Elliott nhướng mày hỏi: “Cười cái gì?”
Saiya nhún vai: “Tôi chỉ là xúc động, giờ cậu không còn là tinh linh trẻ nhất của tộc tinh linh nữa rồi.”
Elliott sờ vào chiếc cằm bóng loáng: “Chính xác.”
Từ nay về sau, Cây Mẹ sẽ sinh ra ngày càng nhiều bé con tinh linh, cuối cùng tộc tinh linh ánh sáng cũng có thể tiếp tục phát triển.
Sau khi các thiếu niên yêu tinh bay đến đình viện tinh linh, Thư Lê lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả các tinh linh đều đã đến, khiến đình viện chật ních không còn chỗ trống, các yêu tinh không thể chen vào, tất cả đều biến nhỏ cơ thể, hàng vạn yêu tinh bay lượn trong không trung, có nhiều yêu tinh thì ngồi trên cành Cây Mẹ, Thư Lê nhìn mà cảm thấy mình như bị mắc hội chứng Glossophobia.
Thư Lê nuốt một ngụm nước bọt, cậu và các bạn nhỏ bay vòng vòng trên không trung, do dự không biết có nên thu nhỏ lại để gia nhập hàng ngũ của tộc nhân mình hay không.
“Sperion.” Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai Thư Lê, cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía Tinh Linh Vương đang đứng trước thân Cây Mẹ.
Không có tinh linh hay yêu tinh nào dám chen vào gần Tinh Linh Vương, xung quanh y đứng có một vòng tròn trống. Thư Lê không hề do dự vỗ cánh, sau đó hạ cánh xuống bên cạnh Tinh Linh Vương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận