Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi thứ trước mắt là thật hay giả, là mộng hay ảo?
Chẳng lẽ lại giống như lần trước, khi cậu đàn hát thơ ca tinh linh thì ảo cảnh vượt thời gian lại xuất hiện?
Nhưng không đúng!
Chỉ khi ma pháp hòa vào thơ ca tinh linh mới sinh ra ảo cảnh, mà vừa rồi cậu chỉ thi triển một Phép Thanh Lọc cấp thấp, chẳng lẽ lại vô tình kích hoạt điều kiện gì đó sao?
Khoan đã... Ma pháp à?
Dù là Phép Thanh Lọc cấp thấp nhất cũng vẫn là ma pháp, huống hồ khối ánh sáng ấy đột nhiên nổ tung, trông chẳng giống thứ mà một Ma Pháp Sư học việc nhỏ bé như cậu có thể thi triển nổi.
Thư Lê vẫn nhớ những “người” trong ảo cảnh từng nhìn thấy cậu, giờ phát hiện dưới gốc cây có hai tinh linh hắc ám tỏa ra khí tức u ám, cậu liền cẩn thận lấy cành cây che chắn thân hình nhỏ bé, cố nín thở, lặng yên như một con chim cút.
Trước khi hiểu rõ tình hình, cậu không dám động đậy.
Mấy ngày trước vừa giao chiến với bọn tinh linh hắc ám đáng sợ, giờ lại xuất hiện thêm hai tên nữa, mức độ nguy hiểm tăng lên gấp bội. Một khi lộ danh tính, cậu chắc chắn khó mà giữ được tính mạng.
Thư Lê một tay nắm chặt pháp trượng, một tay che miệng.
Hai tinh linh hắc ám đứng trước thân cây, ngẩng đầu đếm những quả màu xám xanh treo lơ lửng trên cành.
“... Mười, mười một, mười hai, mười ba... Mười lăm. Năm nay đã sinh ra mười lăm quả mới.” Tinh linh hắc ám buộc tóc nói, nụ cười khẽ lướt qua môi: “Năm mươi năm sau sẽ ra đời thêm một lứa bé con tinh linh mới.”
“Tốc độ kết quả của Cây Mẹ ngày càng nhanh, cách đây nửa tháng mới sinh ra hai mươi bé con tinh linh.” Tinh linh hắc ám tóc ngắn nhíu mày.
“Hừ hừ.” Tinh linh hắc ám buộc tóc khẽ bật cười: “Nếu một chủng tộc không còn bé con nữa thì chẳng mấy chốc sẽ diệt vong.”
Tinh linh hắc ám tóc ngắn nhướn mày: “Ý anh nói là tinh linh ánh sáng sao?”
“Còn ai vào đây nữa?” Tinh linh hắc ám buộc tóc châm chọc: “Nghe nói năm trăm năm nay, bên tộc tinh linh ánh sáng chưa từng có bé con tinh linh nào được sinh ra. Thật đáng thương thay!”
“Quả thật rất đáng thương.” Tinh linh hắc ám tóc ngắn cười lạnh: “Nhưng tôi thấy họ đáng ghét hơn!”
Tinh linh hắc ám buộc tóc quay người, lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ quay lại, Rừng Rậm Yêu Tinh và Vương Quốc Tinh Linh sẽ là vật trong túi của chúng ta.”
"Mảnh đất khô cằn này, tôi đã chán ngấy rồi." Tinh linh hắc ám tóc ngắn theo chân đối phương: “À này, gần đây anh có tin tức gì về Roald không?”
“Roald? Tên sa đọa kết thân với hải tặc đó hả?” Tinh linh hắc ám buộc tóc khinh khỉnh: “Quả thật đã lâu rồi tôi không nghe thấy tin tức của hắn nữa. Sao thế? Cậu có chuyện gì với hắn à?”
Tinh linh hắc ám tóc ngắn đáp: “Cách đây nửa năm, tôi có nhờ hắn tìm giúp một loại đá Toxarite để luyện thuốc, đến giờ vẫn chưa giao.”
Tinh linh hắc ám buộc tóc lắc đầu: “E rằng tiền của cậu đã bay theo hắn luôn rồi. Thà chi tiền nhờ hắn giúp không bằng tự mình đi đến chợ đen để mua còn nhanh hơn.”
“Tại sao phải làm thế?” Tinh linh hắc ám tóc ngắn nghi hoặc: “Lúc đến chợ đen, tôi đã gặp Roald, hắn bảo hắn là chủ cung cấp cho phiên chợ, bất kỳ vật phẩm hiếm nào hắn cũng có thể dễ dàng kiếm được và giá cả còn rẻ hơn phiên chợ gấp mấy lần.”
Tinh linh hắc ám buộc tóc liếc nhìn tinh linh hắc ám tóc ngắn: “Erfit, cậu thực sự là tinh linh hắc ám sao?”
Tinh linh hắc ám tóc ngắn tên Erfit không hài lòng đáp: “Tất nhiên tôi là tinh linh hắc ám rồi!”
Tinh linh hắc ám buộc tóc giơ tay: “Vậy sao cậu lại ngây thơ thế? Dù mới chỉ trưởng thành, cậu cũng phải biết Roald nổi tiếng xấu xa đến mức nào.”
“Tôi biết hắn từng bị hải tặc bắt cóc lúc nhỏ...” Erfit thều thào: “Nhưng chúng ta là đồng tộc mà.”
“Hắn ghét tộc tinh linh hắc ám!” Tinh linh hắc ám buộc tóc nghiêm giọng: “Cậu nên cảm thấy may mắn khi gặp hắn mà không bị hắn lừa lên thuyền, bằng không cậu đã bị hắn bán mất mà vẫn đếm tiền cho hắn.”
Erfit im lặng.
Tinh linh hắc ám buộc tóc vỗ vai hắn, giọng điệu hơi dịu lại: “Erfit, cậu phải ghi nhớ, bất kỳ tinh linh hắc ám nào không lớn lên ở Wanaku đều không phải tinh linh hắc ám thực sự.”
Erfit cúi đầu: “Ừm, tôi đã ghi nhớ.”
Hai tinh linh hắc ám vừa đi vừa nói, họ nhanh chóng biến mất.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của họ nữa, Thư Lê mới dám thò đầu ra khỏi tán lá, buông tay che miệng rồi thở vài hơi sâu.
Lúc này, trong lòng cậu dậy sóng.
Khi vừa xuất hiện trên cái cây kỳ lạ này, cậu còn tưởng mình lại rơi vào ảo cảnh xuyên không, nhưng khi hai tinh linh hắc ám nhắc đến tên “Roald”, cậu lập tức choáng váng.
Roald chính là tinh linh hắc ám đã cùng pháp sư vong linh và lũ hải tặc xâm nhập Rừng Rậm Yêu Tinh.
Tức là, nơi cậu đang ở không phải ảo cảnh mà là hiện thực.
Wanaku là lãnh địa của tinh linh hắc ám, cách Vương Quốc Tinh Linh không biết bao nhiêu dặm. Cái cây to lớn, kỳ lạ mà cậu đang ngồi chính là Cây Mẹ sinh sản tinh linh hắc ám!
Cách đây mười ngàn năm, một bộ phận tinh linh bị ô nhiễm bởi bóng tối đã phản bội tộc, chặt nhánh Cây Mẹ rồi trốn đến Wanaku, sau đó sinh sôi bén rễ tại đây.
Từ đó, trên đại lục xuất hiện thêm tinh linh hắc ám.
Tinh Linh Vương hắc ám hiện tại chính là “kẻ xấu” mà Cây Mẹ thường nhắc đến với Thư Lê.
Hắn ta dùng sức mạnh hắc ám làm ô nhiễm nhánh Cây Mẹ, trồng tại trung tâm Wanaku. Bé con tinh linh hắc ám không ngừng sinh ra, còn thân cây chính của Cây Mẹ ở tộc tinh linh ánh sáng thì ngày một tàn tạ, năm trăm năm nay không sinh nổi tiểu yêu tinh mới.
Nhìn chằm chằm cây to trĩu quả màu xám xanh, Thư Lê không sao hiểu nổi, tại sao chỉ thi triển một Phép Thanh Lọc mà cậu lại “dịch chuyển” đến lãnh địa của tinh linh hắc ám?
Cậu không tin mình có thiên phú phi thường đến mức chỉ với một ma pháp cấp thấp đã có thể xuyên không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=76]
Bây giờ phải làm sao đây?
Thư Lê ngồi trên cành cây to, rơi vào lo lắng.
Cậu phải làm thế nào để quay về Vương Quốc Tinh Linh, về lâu đài Thủy Tinh?
Nơi này nguy hiểm trùng trùng, toàn là tinh linh hắc ám ma quỷ, cậu chẳng dám nhúc nhích.
Dù cậu có tìm cách thoát khỏi Wanaku, cũng không biết làm sao để quay về Rừng Rậm Yêu Tinh.
Quãng đường quá, quá xa xôi.
Ngay lúc Thư Lê đang nóng lòng, giọng nói quen thuộc trong không gian lại vang lên trong đầu.
‘Sperion bé nhỏ... Nhanh lên... Nhân lúc chưa có tinh linh hắc ám gần đây... Con hãy thi triển Phép Thanh Lọc cho ta…’
Thư Lê cứng đờ người, khó có thể tin được, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào cành cây dưới chân.
‘...Sperion bé nhỏ... Con có nghe thấy tiếng ta không?’
Thư Lê tỉnh lại, không chắc chắn lắm mà dùng suy nghĩ để đáp lại.
[Cây Mẹ?]
‘Chính ta, chính là ta!’
[Nơi này... Ngài đang ở đâu?]
‘Chính là nơi con đang đứng... Chính là ta đấy!’
[Ý ngài là... Cái cây sinh ra tinh linh hắc ám này, cũng là ngài?]
‘Đúng vậy... Ta đã từng nói với con rồi mà... Kẻ xấu đã chặt nhánh của ta... Trồng vào vùng đất đầy bóng tối... Ô nhiễm ta…’
[Nhưng ngài đã không nói với con, nhánh này cũng chính là ngài!]
Thư Lê hoàn toàn bối rối.
Không ngờ Cây Mẹ ở Vương Quốc Tinh Linh và nhánh ở Wanaku lại có cùng một “ý thức”.
[Chính ngài đã đưa con đến đây à?]
Thư Lê giận dữ hỏi.
‘Sperion bé nhỏ... Nghe ta giải thích... Hức hức... Ta cũng không muốn... Nhưng chỉ có con mới giúp được ta... Hu hu…’
[Ngài đừng có khóc nữa! Tại sao ngài lại chắc chắn rằng con có thể giúp ngài?]
‘...Con hãy nghe ta giải thích…’
[Được, con đang lắng nghe ngài đây.]
Thư Lê tìm một chiếc lá để che chắn cho mình.
Vì đang ở trong địa bàn kẻ thù nên cậu tuyệt đối không được chủ quan. Nếu bị phát hiện, sẽ không ai cứu được cậu.
Ngay cả Tinh Linh Vương cũng không thể.
Khoảng cách quá xa!
Nhưng mà, Cây Mẹ quả không hổ danh là cây thần thời xưa, thần thông quảng đại, thậm chí còn “ăn cắp” được cậu từ Vương Quốc Tinh Linh sang tận Wanaku.
‘...Chuyện này phải kể từ lâu rồi... Cách đây mười nghìn năm... Ta bị kẻ xấu chặt mất nhánh…’
[Nói ngắn gọn! Nói trọng tâm.]
‘Ừm... Được... Được rồi…’
Thư Lê im lặng lắng nghe, trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng nói trong không gian. Một lúc lâu sau, cậu mới hiểu được sự thật.
Cách đây mười ngàn năm, Cây Mẹ bị Tinh Linh Vương hắc ám Ann · Olage chặt mất một nhánh, mang đến Wanaku và trồng vào vùng đất ô uế nhất.
Ban đầu, nhánh cây không có bất kỳ dấu hiệu mọc rễ hay nảy chồi nào.
Ann · Olage đã dùng một vật cấm kỵ do thần Bóng Tối để lại rồi nhập vào nhánh cây, khiến nhánh bị ô nhiễm bởi bóng tối. Cuối cùng, nó cũng chấp nhận vùng đất ô uế, đâm chồi nảy lộc ở nơi xa lạ, phát triển thành một cây hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, khác với thân cây chính, nhánh cây sinh trưởng lại hoàn toàn khác biệt.
Thân cây màu tím đen, lá cây xanh lục đậm, những quả sinh ra đều có màu xám xanh, trông chẳng khác gì cây ma quỷ mọc sâu trong vực địa ngục.
Không chỉ vậy, hệ rễ của nhánh cây còn phát triển đến mức đáng sợ.
Sau mười ngàn năm, nó đã từ đáy Wanaku vươn ngang nửa châu lục, lan tới Vương Quốc Tinh Linh, chạm đến thân cây chính của Cây Mẹ.
Hệ rễ của thân cây chính bị rễ nhánh quấn chặt, dẫn đến ô nhiễm nghiêm trọng, ngay cả Tinh Linh Vương hùng mạnh cũng không thể thanh lọc được.
Bởi vì rễ quấn quá chặt, hai bên đã hòa làm một khối, không còn phân biệt được đâu là rễ của ai, thậm chí không thể chặt đứt.
Theo thời gian, sự sống của thân cây chính bị nhánh cây nuốt dần.
Dần dần, thân cây chính trở nên trơ trụi, xấu xí, còn nhánh cây lại phát triển mạnh mẽ, quả chín lúc lỉu, tinh linh hắc ám tiểu yêu tinh liên tục ra đời.
Ngược lại, suốt năm trăm năm nay, phía tinh linh ánh sáng không còn sinh ra bé con tinh linh nào.
Ý thức của Cây Mẹ bị ô nhiễm bởi bóng tối nên tổn thương nghiêm trọng, trở nên hơi... Ngớ ngẩn.
Được rồi, “ngớ ngẩn” là cách nhìn của Thư Lê, còn Cây Mẹ thì kiên quyết không thừa nhận mình có vấn đề về ý thức.
Nàng đang cố gắng tự cứu mình và tin chắc rằng, chỉ cần thanh lọc được nhánh cây, mọi khó khăn sẽ được giải quyết.
‘Sperion bé nhỏ ơi... Chỉ có con mới giúp được ta…’
Sau khi hiểu rõ sự thật, Thư Lê vô cùng đồng cảm với Cây Mẹ, cũng lo lắng cho nó, nhưng cậu thực sự bất lực!
[Làm sao ngài đưa con đến đây?]
Hiện tại, điều cấp bách nhất là phải tìm cách quay về Vương Quốc Tinh Linh.
‘Bộ rễ... Bộ rễ của nhánh là một đường hầm không gian... Thông qua nó... Có thể dịch chuyển trực tiếp…’
Thư Lê nghe thấy một chút vẻ tự hào trong giọng nói không gian.
Cậu muốn phàn nàn, nhưng để Cây Mẹ tiết lộ thêm thông tin, cậu chỉ có thể kiên nhẫn hỏi.
[Nếu ngài có đường hầm không gian, tại sao không dịch chuyển các tinh linh đến để thanh lọc nhánh cây?]
Chỉ cần các Ma Pháp Sư đẳng cấp Pháp Thần tinh thông Phép Thanh Lọc cẩn thận một chút, không đụng độ trực tiếp với tinh linh hắc ám, bọn họ hoàn toàn có khả năng thanh lọc nhánh cây, thậm chí còn có thể mang nhánh cây về Vương Quốc Tinh Linh.
‘... Bọn họ không được... Bọn họ không thể vào đường hầm không gian... Chỉ có con mới có thể... Sperion bé nhỏ... Con là độc nhất vô nhị…’
Thư Lê nhớ lại những lần trước, cậu từng rơi vào những ảo cảnh kỳ lạ và bị những “người” trong ảo cảnh nhìn thấy.
Cậu từng hỏi Tinh Linh Vương, liệu y có từng gặp cậu trong ký ức của mình hay không.
Tinh Linh Vương trả lời là Không.
Điều này đã xóa tan nghi ngờ của Thư Lê.
Tuy nhiên, tình huống hôm nay khiến cậu không thể không tin rằng mình có khả năng xuyên không.
Có lẽ việc cậu xuyên từ thế giới cũ sang thế giới khác này không phải là ngẫu nhiên.
Thư Lê cảm thấy đầu óc rối bời như bún.
[Con phải làm gì để quay về Vương Quốc Tinh Linh?]
Nếu cậu thực sự có năng lực xuyên không, ắt hẳn phải có điều kiện kích hoạt chứ?
‘... Sperion bé nhỏ... Đừng vội đi... Con hãy thanh lọc giúp ta một phần trước... Chúng ta làm âm thầm... Nếu may mắn... Còn có thể ăn trộm một quả về…’
[...Ngài đang mơ tưởng viển vông phải không?]
Ăn trộm quả?
Cây Mẹ thật sự nghĩ ra được chuyện này cơ à!
Trước tiên Cây Mẹ hãy nhìn xem cậu là ai?
Một tiểu yêu tinh nhỏ xíu, nhỏ xíu, chỉ biết ma pháp cấp thấp!
‘... Được mà... Chuyện này... Cũng đâu phải chúng ta mới làm lần đầu đâu…’
[Cái gì mà "không phải lần đầu làm"?]
Thư Lê nhíu mày.
Cậu chắc chắn đây là lần đầu tiên mình bị Cây Mẹ đưa đến lãnh địa tinh linh hắc ám, chưa hề làm gì cả, làm sao lại có chuyện "không phải lần đầu"?
‘... Ôi... Ta nói nhầm rồi... Đây là lần đầu tiên chúng ta làm... Nhưng chắc chắn sẽ thành công…’
Giọng Cây Mẹ có hơi nhẹ như đang lẩm bẩm, khi Thư Lê hỏi thêm thì nàng lại không muốn tiết lộ thêm bất kỳ từ nào.
Quả nhiên nàng đã bị bóng tối ô nhiễm, trí nhớ lẫn lộn, ý thức bị khiếm khuyết rồi phải không?
Thư Lê siết chặt pháp trượng, do dự mãi mà không dám quyết định.
Nếu không đồng ý yêu cầu của Cây Mẹ, cậu sợ nó sẽ không chịu đưa mình trở về Vương Quốc Tinh Linh.
Nhưng việc thi triển Phép Thanh Lọc đòi hỏi phải đọc thần chú.
Đọc thần chú thì phải phát ra âm thanh, phát ra âm thanh thì sẽ thu hút sự chú ý của tinh linh hắc ám.
Liên quan đến vấn đề an toàn của bản thân, cậu phải cân nhắc cẩn thận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận