Tiễn Học sinh giỏi Yên Tĩnh đi rồi, Thư Lê chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Sau khi bị hai bài nhạc thiếu nhi đầu độc, những ca từ quỷ dị ấy vẫn luôn vang vọng bên tai cậu.
Nhạc thiếu nhi thật là đáng sợ, vừa lưu loát dễ đọc, lại vừa đọc là nhớ ngay.
Lần đầu tiên Thư Lê mới biết trí nhớ mình tốt đến vậy.
Dù sao cũng không ngủ được, cậu bèn ngồi xuống ghế trước bàn, lấy quyển sổ ma pháp ra.
Suốt mấy ngày nay, hoặc là học quá muộn, hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn phải lưu lạc trong rừng, nên cậu không có thời gian viết nhật ký.
Thư Lê cầm bút lông chim, dùng những chữ Trung ngay ngắn ghi lại từng sự kiện xảy ra gần đây.
“... Cha, cha đừng lo, tiếng tinh tinh của con đã ngày càng tốt hơn rồi, ngay cả Học sinh giỏi Yên Tĩnh cũng khen con kể chuyện rất sinh động. À, đúng rồi, Học sinh giỏi Yên Tĩnh chính là Kumandi, người mà con nhắc đến trong nhật ký trước đó, anh ấy là gia sư của con. Anh ấy giỏi lắm, những ngày qua con theo anh ấy học hỏi, kỹ năng nói của con đã có tiến bộ vượt bậc.”
“Mẹ, ngài rắn lớn cho con rất nhiều đá quý đẹp, con sẽ giữ gìn chúng thật cẩn thận, chờ sau này trở về sẽ làm trang sức cho mẹ.”
“Anh cả, em vẫn luôn nhớ kỹ lời anh dặn, không bao giờ được giậm chân tại chỗ, nhờ vậy em đã học được cách chủ động và biết xem xét tình huống khi hành động.”
“Anh hai, sức mạnh thật sự rất quan trọng. Trải qua chuyện lần này em mới nhận ra bên ngoài rất nguy hiểm, nếu không có sức mạnh thì rất khó để tiến lên. Vì thế em quyết định sẽ luyện hết các cấp ở thôn Tân Thủ, đến khi em đủ mạnh rồi thì sẽ ra ngoài phiêu lưu.”
“Anh ba ơi, ma xà thực sự rất rất ngầu, khi nào rảnh em sẽ làm một cái mô hình ma xà để tặng anh.”
“Thư Lê yêu mọi người (love, love, love, love, love).”
Viết xong lời kết, Thư Lê xem lại một lần nữa, chắc chắn bản thân không bỏ sót gì rồi mới khép quyển sổ lại, nhét vào nhẫn trữ vật.
Ngáp một cái, cậu đứng dậy tắm rửa rồi đi ngủ.
Đêm đó cậu ngủ cũng chẳng yên ổn, trong mơ luôn có một đám tiểu yêu tinh đuổi theo, miệng không ngừng hát nhạc thiếu nhi.
Sáng sớm, Thư Lê tỉnh dậy trong tiếng hót của Sif.
Mệt quá, buồn ngủ quá...
Cậu cố sức ngồi dậy, ra sức xoa huyệt thái dương, cả người vẫn lờ đờ.
Tự trách lòng hiếu kỳ của bản thân, trước khi đi ngủ còn nghe một bài nhạc thiếu nhi khiến người ta sốc đến vậy, kết quả là ngay cả trong mơ cũng bị giai điệu quỷ dị ấy xuyên não.
Cậu gãi gãi mái tóc rối bù, kéo lê cơ thể mệt mỏi xuống giường. Thế nhưng vừa đặt chân lên thảm, cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi suýt bước hụt, lại đặt mông ngồi phịch xuống giường.
Chờ đã!
Cite giao cho Kumandi bài tập viết nhạc và thơ ca cho thiếu nhi, vậy những thiếu niên yêu tinh khác cũng phải làm bài tập à?
Chẳng lẽ sau hôm nay, những bài hát thiếu nhi liên quan đến cậu sẽ tràn ngập khắp nơi sao?
Ánh mắt Thư Lê dại ra, trong lòng kháng cự không muốn đi ra ngoài.
Hu hu hu…
Cậu lại phải đối mặt với việc ngại muốn chết này lần ba sao?
Ngoài cửa sổ, tiếng kêu của Sif càng ngày càng to, giục các bé con mau chóng thức dậy vì sắp muộn học.
Thư Lê không thể không đứng dậy lần nữa, lắc lư bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay, các bé con phát hiện trên đỉnh đầu Sperion lại đội một cái mũ.
“Oa, mũ đẹp quá nha.” Angel lượn vòng quanh Thư Lê.
“Ôi chao, Sperion, mũ này cậu mua ở đâu vậy?” Budno đưa tay nhéo nhéo vành mũ to cùng đỉnh nhọn của nó: “Thật thú vị.”
“Ở khu buôn bán có bán không? Tớ cũng muốn mua!” Dicio rục rịch. Thứ mà anh lớn có thì nhóc cũng phải có.
Thư Lê vội chỉnh lại chiếc mũ đã bị Budno làm lệch, kéo vành mũ xuống che đi nửa trên khuôn mặt mình.
“Cái này là một trong mấy món quà mà ngài rắn lớn tặng tớ.”
Lúc rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, cậu đã nảy ra ý tưởng tìm một cái gì đó để che mặt. Ít nhất trước khi ngại chết, cậu còn có cơ hội làm một con đà điểu.
Thế là cậu bắt đầu lục trong nhẫn trữ vật, cuối cùng tìm ra một bé búp bê ma pháp sư trên đầu có đội chiếc mũ rộng vành, vừa khéo vừa khít để cậu đội.
Tuyệt!
Tạm thời không nhắc đến chuyện tại sao ngài rắn lớn lại có búp bê ma pháp sư, tóm lại là chiếc mũ này xuất hiện rất đúng lúc, vừa hay giải quyết được phiền não của cậu.
Đội mũ lên, Thư Lê bừng bừng khí thế, tự tin bước ra ngoài.
Các bé con có vẻ rất thích thú với chiếc mũ, cả đám còn hẹn nhau sau khi tan học sẽ ghé khu buôn bán hỏi thăm xem có bán loại mũ này không.
Đến trường, bất kỳ yêu tinh trưởng thành nào nhìn thấy Thư Lê cũng đều thật lòng khen ngợi: “Mũ đẹp quá.”
Thư Lê lễ phép mỉm cười, còn vành mũ thì bị kéo xuống ngày càng thấp, gần như che khuất cả khuôn mặt cậu.
Cậu vốn muốn khiêm tốn, thế mà tình thế hiện tại lại hoàn toàn ngược lại.
Sau khi gió êm sóng lặng trải qua bữa sáng, các thiếu niên yêu tinh thấy cậu thì đều lộ ra nụ cười thân thiện. Thế nhưng đến tiết học thứ nhất, Thư Lê đã phải chịu một đòn đả kích cực mạnh.
Tiết đầu hôm nay chính là lớp ngôn ngữ của Cite.
Anh ôm một chồng giấy rất dày, bước vào lớp với nụ cười tươi trên môi, sau đó…
Thư Lê dứt khoát kéo vành mũ xuống che đi mặt mình, bên tai vang vọng toàn những giai điệu đàn hạc thư thái cùng các bài hát thiếu nhi tràn ngập tên cậu.
Aaaaaa…
Đây là trải nghiệm kinh khủng gì vậy?
Đừng nói đến việc ngón chân muốn moi đất, bây giờ cậu chỉ hận không thể nhảy thẳng từ Cây Thần xuống, chui vào lòng đất mà yên giấc ngàn thu.
“Sperion, cậu không hát theo sao?” Đôi mắt màu hổ phách của Angel sáng lấp lánh như sao: “Tớ thích bài 《Sperion và sóc mẹ》này lắm nha, nghe vui ghê á.”
Cậu bé tháo dao găm nhỏ bên hông xuống, chĩa về phía trước, trong miệng còn hát: “Lùi lại…”
Thư Lê vội vàng che miệng bé lại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới mũ, nghiêm túc nói: “Còn xem nhau là bạn thì giữ im lặng giùm đi!”
“Áu áu áu?” Miệng Angel bị bịt kín, trong đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng Thư Lê chỉ ngăn được miệng của một bé con, chứ không thể ngăn được miệng của những bé còn lại. Hễ là bé nào có dao găm thì lập tức cầm dao khoa tay múa chân rất nhiệt tình, thậm chí có bé còn bắt cặp với nhau, cùng nhau so chiêu chẳng khác gì đang đấu kiếm.
Cậu lùi tớ tiến, tớ tiến cậu lùi, chơi đùa vô cùng náo nhiệt.
Cite thấy cảnh này chẳng những không ngăn cản mà còn bật hẳn BGM cho bọn nhỏ.
Thư Lê thả Angel ra, oán niệm mà trừng mắt nhìn Cite.
Cite cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh khẽ cười, không khảy đàn nữa mà bước tới: “Sperion, em không chơi cùng mọi người sao?”
Thư Lê dùng ngón tay đẩy vành mũ rũ xuống, để lộ khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to màu xanh lục tràn đầy bất mãn nhìn Cite.
“Không.” Cậu phồng má đáp lại.
Cite hỏi tiếp: “Sao thế? Mọi người đang chơi rất vui vẻ mà!”
Thư Lê trừng mắt.
Anh biết rồi còn hỏi. Ai mà vui nổi khi trở thành mục tiêu bị trêu chọc chứ?
Bé con bực bội không lên tiếng, Cite kéo một cái ghế trống rồi ngồi xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy xấu hổ sao?”
Thư Lê lúng túng lúng tay tai nhọn, nặng nề gật đầu.
Đâu chỉ xấu hổ, mà phải nói là muốn độn thổ không biết bao nhiêu lần.
Thấy cậu lại kéo vành nón xuống lần nữa, Cite không tiếp tục hỏi mà chậm rãi nói: “Thời kỳ trước khi có chữ viết, tộc chúng ta đã dựa vào truyền miệng để truyền lại văn hóa và lịch sử. Lúc ban đầu chỉ có truyền miệng, nhưng vì thường xuyên truyền sai hoặc bị lỗi thời nên mới sinh ra thơ ca cùng âm nhạc. Lời ca sinh động, giai điệu tươi đẹp và sức hấp dẫn mãnh liệt khiến câu chuyện của chúng ta càng được lan truyền lâu hơn.”
Thư Lê khẽ chà chà ngón tay.
Cái này thì cậu biết, bởi ngày hôm qua Học sinh giỏi Yên Tĩnh cũng từng nói như vậy.
Nhưng mà… Bản thân trở thành nhân vật chính trong thơ ca thật sự rất xấu hổ!
“Trở thành nhân vật chính trong thơ ca cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.” Nhìn ra bé con lúng túng, Cite nhích ghế lùi về sau một chút, lại một lần nữa cầm đàn hạc lên. Ngón tay thon dài khẽ khều một cái, từ đàn hạc liền phát ra giai điệu êm tai.
Các bé con đang chơi đùa nghe thấy tiếng đàn liền xúm lại ngồi quanh Cite và Thư Lê.
Thư Lê nghi hoặc nhìn Cite, không đoán được tiếp theo anh sẽ định làm gì.
“Ngoài việc truyền lại những câu chuyện, thơ ca còn mang ý nghĩa giáo dục. Thông qua lời miêu tả và khen ngợi nhân vật chính, chúng ta có thể biết được chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó và lấy đó làm lời cảnh báo.” Đôi mắt xanh như bầu trời của Cite nhìn đám bé con, dịu dàng nói: “Khi chúng ta đưa ma thuật vào thơ, chúng ta còn có thể tái hiện lại cảnh cũ.”
“Tái hiện lại cảnh cũ?” Thư Lê khẽ lặp lại từ ngữ xa lạ này.
Cite mỉm cười hỏi: “Lần trước lúc em nghe Leah hát bài 《Khúc ca sáng thế》, em đã nhìn thấy Thần Điện, đúng không?”
Thư Lê gật đầu: “Vâng… Đúng vậy, em ở trong ảo cảnh đã thấy được các vị thần cùng… Tinh Linh Vương.”
Cite nói tiếp: “Trên thực tế, đó không phải là ảo ảnh mà chính là quá khứ chân thực.”
Thư Lê hơi kinh ngạc.
Điều này tình cờ lại trùng hợp với suy đoán của cậu.
“Muốn nhìn lại em của ngày hôm đó một chút không?” Tiếng đàn của Cite khẽ thay đổi, trên đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng trắng nhàn nhạt, anh bất ngờ thêm ma pháp vào.
“Cái này…” Thư Lê không hiểu, liền hỏi: “Không phải nói mỗi người sẽ thấy một ảo cảnh khác nhau sao?”
Ánh sáng trắng di chuyển quanh đầu ngón tay của Cite càng ngày càng nhiều: “Khi người chơi đàn truyền đủ ma pháp vào, anh ta có thể khiến người nghe thấy được bất kỳ ảo cảnh nào mà bản thân muốn.”
Dừng lại một chút, anh nháy mắt với bé con: “Đây là một loại ma pháp cao cấp, không nên dùng tùy tiện.”
Dứt lời, anh tập trung đánh đàn, suy nghĩ đắm chìm trong thơ ca và âm nhạc.
“...
Sperion dũng cảm
Không sợ gian nguy
Lập chí phải xuyên qua rừng rậm
Về với Cây Thần
Cậu giương cánh
Gắng sức bay về phía tàng cây
Chỉ vì tìm phương hướng của Cây Thần
…”
Thư Lê nghe bài nhạc thiếu nhi quen thuộc, trong lòng lập tức không thoải mái, nhưng nhìn lại thì thấy những bé con khác vẫn đang say sưa lắng nghe.
Ngay khi cậu kéo vành mũ xuống thêm một lần nữa, trước mắt thoáng chốc hiện ra một mảnh rừng rậm rạp. Cậu kinh ngạc nhìn quanh, phát hiện bản thân đang đứng trên cành của một cái cây cao chọc trời. Trên một cành khác của cây ấy, còn có một “cậu” khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-xuy-n-th-nh-b-con-v-ng-qu-c-tinh-linh&chuong=33]
Quần áo rách rưới, tóc tai rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bụi bẩn, mọi thứ đều cho thấy bé con yêu tinh tiều tụy kia chính là cậu của ngày hôm đó.
Cite thực sự đã tái hiện lại khung cảnh xưa.
Thư Lê chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy “cậu” của ngày ấy ngẩng đầu nhìn độ cao của thân cây, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết rồi vỗ cánh lao đi.
Lúc đó Thư Lê vẫn nghĩ tốc độ của mình hẳn là rất nhanh, thế nhưng giờ nhìn lại từ góc độ thứ ba…
Cậu chỉ muốn che mặt lại.
Tốc độ này, e rằng so với một con ruồi cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu.
Đại thụ cao hàng trăm mét, quá trình trèo lên của cậu ngày ấy quả là khổ cực. Đến khi nhìn lại, Thư Lê cũng thấy lo lắng thay cho chính mình.
Đôi cánh nhỏ phịch phịch nghiêng ngả, thi thoảng lại lệch hướng. Thì ra lúc đó cậu đâu có bay thẳng?
Cuối cùng bé con đã bay được hơn ba mươi mét, tạm nghỉ một lúc, cậu nằm trên cây thở hổn hển.
Thư Lê bay theo sau, có lẽ vì biết đây chỉ là ảo cảnh nên tâm tình cậu thoải mái hơn rất nhiều so với ngày trước.
Bé con lại ngước đầu nhìn cây khổng lồ, vẻ mặt quyết không chịu thua, khẽ cắn răng, rồi một hơi bay thêm hơn trăm mét. Lần này, đến Thư Lê cũng cảm thấy kinh ngạc.
Không biết lúc đó mình lấy động lực từ đâu mà có thể kiên trì lâu đến vậy.
Ngay sau đó là lúc ngài rắn lớn bước lên sân khấu. Bây giờ Thư Lê đã biết ngài rắn lớn là một ma thú tốt, nhưng cậu của hôm ấy lại không biết, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Thế nhưng, cho dù rất sợ hãi, cậu năm ấy vẫn vô cùng kiên cường, không hề ngất đi. Cậu dùng thứ tiếng tinh linh sứt sẹo của mình cố gắng giao tiếp với đối phương, sau đó mới thành công trốn thoát.
Dường như cậu đã hiểu được dụng ý của Cite khi tái hiện lại cảnh xưa.
Bé con yêu tinh không sợ nguy hiểm mà cứ thế lao về phía trước. Càng tiến lên lại càng khó khăn, bị gió lớn thổi bay ngã trái ngã phải nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc.
Thư Lê bay cùng với chính mình của ngày hôm đó. Đột nhiên, một trận gió mạnh quét qua khiến nhóc con mất thăng bằng, trông như sắp rơi thẳng xuống. Thư Lê không tự chủ được mà đưa tay ra.
Bắt hụt.
Thư Lê sửng sốt.
Giây tiếp theo, một cái đầu rắn lớn từ phía dưới bất ngờ vọt lên bắt lấy đứa bé, thân rắn to lớn quấn mấy vòng quanh thân cây, dễ dàng chạm tới tận tàng cây.
Từ xa, Thư Lê ngơ ngác nhìn rắn lớn cùng bé con yêu tinh bị hoàng hôn nhuộm đỏ, bên tai lại vang lên tiếng đàn xen lẫn tiếng hát của Cite.
“... Sperion dũng cảm
Ngồi trên đầu ma xà
Đón ánh chiều tà
Tìm được phương hướng của Cây Thần
Hãy nhớ
Tên của ngài ma xà
Bazion Bulgares
Bazion Bulgares
…”
Tiếng hát tràn đầy ma pháp xuyên qua thời không, lan rộng khắp Rừng Rậm Yêu Tinh.
Ma xà nằm nghỉ trên cây, nghe thấy tên mình thì đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thú dựng thẳng.
Sóc mẹ cùng đàn con xếp thành hàng gặm trái cây trên cành cũng đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng hát.
Chim béo vừa nhận được thư mời thì mừng rỡ kêu “cúc cu”, bốn chú chim non ngửi được mùi quen thuộc liền há miệng “chiêm chiếp” đòi ăn.
Thế nhưng, lần này chim béo không cho chim con ăn hạt pha lê đỏ nữa mà giữ lại cho riêng mình.
Tất cả ma thú trong khu rừng đều biết rõ, chuyện ngài ma xà máu lạnh keo kiệt Bazion Bulgares từng giúp đỡ một tiểu yêu tinh lạc đàn đã được viết thành thơ ca, truyền tụng muôn đời.
Ôi, đúng là một con rắn may mắn.
Trong căn nhà gỗ nhỏ ở bìa rừng, hoàng tử trẻ tuổi đang bưng chén thuốc nghe được tiếng đàn hạc du dương cùng tiếng hát ngọt ngào liền nghi hoặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ma Đạo Sư vừa tỉnh dậy, ngồi dựa lưng trên giường, mắt hơi nhắm lại, trên khuôn mặt tiều tụy lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Là ai đang hát thế?” Seleucid ngạc nhiên hỏi. Tiếng hát tựa như âm thanh của thiên nhiên, rõ ràng là ngôn ngữ xa lạ nghe không hiểu nhưng lại khiến cõi lòng con người ta dâng trào, cuốn đi nỗi buồn. Một luồng nhiệt dâng lên trong ngực, cơ thể anh đột nhiên tràn đầy sức lực.
“Là yêu tinh đang hát.” Harris yếu ớt nói: “Họ đang ca ngợi một tiểu yêu tinh dũng cảm.”
Seleucid sửng sốt: “Tiểu… Yêu tinh?”
Harris ho khan mấy tiếng, chầm chậm phiên dịch lại tiếng hát.
“... Sperion dũng cảm…”
Seleucid lẩm bẩm.
Ngay cả bé con mới chào đời cũng liều mình để trở về với Cây Thần thì hà cớ gì anh lại lùi bước.
Dù cho có khó khăn gian khổ gì đi nữa cũng quyết không buông bỏ.
“Thơ ca tinh linh nghe hay thật.” Seleucid cầm chén thuốc đưa cho hắn, nghiêm nghị nói: “Harris, anh dạy ta tiếng tinh linh đi!”
Trên Cây Thần, mỗi yêu tinh nghe thấy tiếng hát của Cite đều nhìn thấy hình ảnh bé con vỗ cánh lao về phía ngọn cây.
Khi ảo cảnh kết thúc, các thiếu niên yêu tinh đều giơ ngón tay cái về hướng Kumandi. Kumandi bình tĩnh cầm bút lông chim lên chau chuốt cho lời bài hát mới.
Thư Lê vẫn chưa biết bản thân bị “phát trực tiếp” hoàn hồn từ ảo cảnh, tâm thái bình thản.
Đúng như Cite nói, trở thành nhân vật chính trong thơ ca cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.
Cậu thật sự đã vượt qua khó khăn để tìm đường về nhà.
Những bé con khác lần lượt rời khỏi ảo cảnh, kích động hâm mộ mà nhìn Thư Lê.
“Sperion, cậu giỏi quá!”
“Cậu chính là bé con dũng cảm nhất! Chúng tớ tự hào về cậu!”
“Nếu sau này tớ bị lạc trong rừng, tớ cũng sẽ lên ngọn cây để tìm phương hướng của Cây Thần giống như cậu đã làm.”
“Ngài ma xà to lớn và đáng sợ quá! Nhưng ông ấy đã giúp đỡ Sperion rất nhiệt tình.”
Được đám bé con khen ngợi, Thư Lê mới hiểu thế là làm gương. Không hổ là sức hấp dẫn của thơ ca, không chỉ tràn đầy sức cảm hóa mà còn khiến người tỉnh ngộ.
Cuối cùng Thư Lê cũng đã thoải mái chấp nhận sự thật rằng bản thân trở thành nhân vật chính trong thơ ca. Cậu nhìn về phía Cite, đang định cảm ơn thì kinh ngạc phát hiện mồ hôi trên trán anh chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
“Cite! Anh làm sao thế?” Thư Lê căng thẳng hỏi.
Cite thở hổn hển, cười yếu ớt, trấn an: “Anh không sao… Anh chỉ sử dụng quá nhiều ma pháp mà thôi.”
Thư Lê khẽ run. Cậu nhớ tới lời Cite vừa nói. ‘Đây là một loại ma pháp cao cấp, không nên dùng tùy tiện.’
“Xin lỗi anh… Em…” Thư Lê nói xin lỗi. Nếu không phải vì giúp cậu giải đáp thắc mắc, Cite sẽ không tiêu hao ma lực quá mức.
“Không sao, chỉ cần thiền định nhiều thì ma lực sẽ sớm khôi phục.” Cite cất đàn hạc đi, đứng lên nói: “Tiết học hôm nay của chúng ta dừng lại ở đây.”
Thậm chí anh còn không có sức lực để bay, bước chân lảo đảo đi về phía cửa lớp học.
Thư Lê đứng dậy muốn đưa tay đỡ. Cite như nhìn thấu ý định của cậu, anh khoát tay từ chối rồi kiên định bước về phía trước, rời khỏi phòng học.
Đúng lúc ấy, Elsa đi tới. Vừa thấy tình trạng sử dụng ma lực quá mức của Cite, cô liền nhíu mày, đưa tay đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo muốn ngã của anh.
“Cậu đúng là làm xằng làm bậy.”
“Cưỡng chế tái hiện lại cảnh cũ không chỉ là ma pháp cao cấp, mà còn là ma pháp cấm kỵ. Nếu đám bạch ma pháp sư ở lục địa Trung Đình biết, chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm và tiến hành xét xử.”
Cite thờ ơ nhún vai một cái: “Đây là Rừng Rậm Yêu Tinh.” Không giống cái Hiệp hội Ma pháp của con người kia.
Thư Lê chờ Cite rời đi rồi mới cởi mũ xuống, nhét vào nhẫn trữ vật. Anh muốn cậu không dùng tới nó nữa. Một khi đã thoải mái thì sẽ không còn xoắn xuýt, cho dù nghe thấy những bài hát liên quan đến mình cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Ngày tháng dần trôi, Thư Lê cống hiến toàn tâm toàn ý cho việc học. Ngoài giờ học ban ngày, cậu còn tự học vào ban đêm. Nhờ vậy, tài nghệ ăn nói của cậu cuối cùng cũng đã đạt đến mức tiêu chuẩn, chữ viết Tinh Linh học được trông cũng rất ra dáng, không cần hát theo lời nhạc nữa.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, và ngày Hạ Chí mà mọi người mong đợi cuối cùng cũng đã tới.
Các yêu tinh ai ai cũng bận rộn chuẩn bị cho ngày Hạ Chí. Các bạn nhỏ lại càng vui mừng hơn, bởi sắp được đến Vương Quốc Tinh Linh, ai cũng hết sức phấn khởi.
Elsa phát cho mỗi bé con một bộ lễ phục. Thư Lê vừa nhận được liền thích đến mức không nỡ đặt xuống.
Bộ lễ phục này vô cùng long trọng, ngoài chiếc váy xếp li trắng như tuyết còn có một áo khoác được thêu hoa văn tinh xảo. Khác với áo khoác thông thường, áo khoác này có hình giống đuôi én, được cố định bằng khuy kim loại trên vai, nhẹ nhàng buông xuống hai bên cánh trông rất duyên dáng. Mỗi khuy kim loại lại treo một dải ruy băng, đầu ruy băng đính những chiếc chuông nhỏ xinh xắn. Khi bay lượn, những chiếc chuông sẽ phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Một bộ quần áo đẹp thì tất nhiên không thể thiếu đồ trang sức tinh xảo.
Vòng trán vàng khảm đá quý, vòng tay và thắt lưng đều được chế tác vô cùng tỉ mỉ.
Mặc cả bộ lên người, khí chất lập tức tăng lên mấy bậc chỉ trong nháy mắt.
Thế nhưng khi các bé con đều đã đeo vòng trán, Thư Lê lại gặp rắc rối. Vương miện hoa xanh trên đầu cậu liền cáu kỉnh, bá đạo chiếm chỗ, không cho cậu đội vòng trán.
Không phải chứ…
Bé con khác ai cũng đội vòng trán vàng xinh đẹp, chỉ mỗi cậu thì đội nón xanh… À không, là vương miện hoa xanh. Thế này nhìn có ra làm sao không chứ?
Có thể nhìn sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: QAQ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận