Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MA NỮ TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-01 14:26:45
Ma Tông và Vạn Kiếm Tông chính thức tuyên chiến, hẹn trăm năm sau phân định thắng bại.
Sư tôn dạy dỗ bọn ta nghiêm khắc hơn hẳn trước kia, A Yêu tuy trên danh nghĩa là đồ đệ của ta nhưng giờ đã giống như sư muội của ta vậy.
Sư tôn nói nàng có thiên phú cao hơn ta.
Ta lại rất vui, dù gì sau này nàng vang danh thiên hạ, ta cũng được thơm lây.
Ta và A Yêu ngày ngày ở trong Ma Tông chuyên tâm khổ tu, tu vi tiến bộ thần tốc, có khi Ma Tông có xung đột với người ngoài, sư tôn liền phái bọn ta ra ngoài giải quyết.
Bọn ta chẳng giỏi nói đạo lý, xưa nay đều quen dùng bạo lực để xử lý.
Lâu dần, ta và A Yêu liền có ngoại hiệu trong giang hồ.
Ma Tông song thư.
Cũng có người gọi là Ma Tông song sát.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã ba mươi năm.
So với năm đó, A Yêu như biến thành một người khác.
Nàng trở nên hoạt bát sáng sủa, không còn rụt rè dè dặt như thuở đầu.
Duy chỉ có một điều không đổi, đó là nàng vẫn thích dính lấy ta.
Hôm ấy vào buổi trưa.
“Sư tôn sư tôn!” A Yêu vui vẻ chạy đến: “Hoa diên vĩ sau núi nở rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=8]

Đẹp lắm, chúng ta đi xem đi!”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã kéo ta đứng dậy.
Nàng nắm tay ta, đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với ta.
Bàn tay nàng mềm mại ấm áp, cứ thế nắm chặt lấy tay ta, ta bỗng thấy trong lòng có một cảm giác khác thường.
Như thể có chiếc lông vũ nào đó đang nhẹ nhàng gãi ngứa trong tim, tê tê, nhưng lại dễ chịu đến lạ.
12
Chúng ta nhặt được một người ở sau núi.
Là Tông Huyền, một người rất quen thuộc với chúng ta.
Hắn đã mất hết linh lực, cả người như một con búp bê rách nát bị quẳng ở hậu sơn của Ma Tông.
Trước khi bị hung thú xé xác, hắn được chúng ta nhặt về.
A Yêu nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét không hề che giấu: “Sư tôn, nhặt hắn làm gì?”
Cô nương ấy chẳng còn chút dáng dấp nào của kẻ năm xưa miệng gọi một câu Tông Huyền sư huynh, hai câu Tông Huyền sư huynh nữa.
Ta nổi hứng trêu chọc.
Cười nói: “Dù sao cũng là người trong lòng con, chẳng thể để hắn chết thảm đến thế.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã thấy hơi hối hận.
A Yêu đứng bên cạnh ta, thân mình khẽ cứng lại.
Nàng hỏi: “Sư tôn, đến bây giờ người vẫn cho rằng con thích hắn sao?”
“Không phải…” Ta cố gắng giải thích: “Ta chỉ tiện miệng nói thế thôi…”
A Yêu quay đầu nhìn ta, đôi mắt thế mà lại ửng đỏ: “Sư tôn, thì ra người chưa từng hiểu con.”
Ta nghẹn lời, chẳng biết phải đáp thế nào.
Đôi mắt hoe đỏ ấy khiến ta thấy hơi khó chịu.
Nhưng ta cũng chẳng rõ rốt cuộc mình khó chịu vì điều gì.
A Yêu nói ta không hiểu con bé… thật ra, ta cũng không hiểu nổi chính mình nữa rồi.
Mấy ngày liền, A Yêu vẫn luôn né tránh ta.
Sư tôn nói A Yêu sắp đột phá, rất nhanh sẽ bế quan chuyên tâm tu luyện.
Trước khi bế quan, nàng không đến gặp ta.
Ngược lại, lại đem Tông Huyền mà ta nhặt được ném xuống núi lần nữa.
Nàng để lại cho ta một câu: “Người Vạn Kiếm Tông lòng dạ xảo trá, sư tôn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Nghe như nhắc nhở, kỳ thực là oán trách.
Ta bật cười, dở khóc dở cười.
Sau khi Tông Huyền bị ném xuống núi không lâu, liền có người của Vạn Kiếm Tông lén lút đưa hắn đi.
Tiện tay cũng mang luôn cái truyền âm linh mà ta giấu trên người hắn đi mất.
Ta nghe được tiếng trò chuyện giữa Tông Huyền và Đại trưởng lão.
“Không phải ngươi nói tiểu ma nữ ấy thích ngươi sao? Sao lại cứ thế mà ném ngươi đi?”
Giọng Tông Huyền có phần khó xử: “Đệ tử cũng không rõ… dường như nàng đã chẳng còn chút tình ý gì với đệ tử nữa rồi.”
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Vô dụng. Còn trông mong ngươi trà trộn vào Ma Tông dò xét chút tin tức…”
Quả nhiên.
Người Vạn Kiếm Tông đúng là xảo trá.
Ta lạnh lùng cười một tiếng, lại nghe Tông Huyền nói thêm một câu.
“Tiểu ma nữ ấy hình như… lại thích đại ma nữ kia rồi.”
Nụ cười nơi khóe miệng ta lập tức cứng đờ, ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào truyền âm linh trong tay.
Hắn đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?
Tiểu ma nữ là A Yêu. Đại ma nữ… là ta.
Tiểu ma nữ thích đại ma nữ, chẳng phải là A Yêu thích ta?
Tông Huyền bị đánh hỏng đầu rồi chắc? Nói cái quái gì vậy?!
Tông Huyền: “Ánh mắt tiểu ma nữ nhìn nàng ấy rất không bình thường…”
Câu nói còn chưa dứt, Đại trưởng lão đã quát lên giận dữ: “Truyền âm linh?! Ma Tông gian trá!”
Chớp mắt sau, âm thanh lập tức đứt đoạn.
Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi à…
Ta cầm truyền âm linh trong tay, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ta còn chưa nghe xong mà…

Bình Luận

0 Thảo luận