7
A Yêu rất chăm chỉ, chỉ sau một năm tu luyện ngắn ngủi, ma khí trong cơ thể nàng đã mạnh đến mức ta cũng không áp chế nổi.
Ta đưa pháp khí của Ma Tông cho nàng, còn bản thân thì đem toàn bộ ma khí trong người phong ấn lại.
Chỉ có như vậy mới vẹn toàn đôi bên.
Những ngày như thế kéo dài rất lâu, cho đến khi Tông Huyền trở về sau kỳ lịch luyện.
Tông Huyền là Đại sư huynh của Vạn Kiếm Tông, là thiên chi kiêu tử chân chính.
Cũng là người mà A Yêu thầm giấu trong lòng.
Lần thứ ba ta bắt gặp nàng lén lút đi xem Tông Huyền luyện kiếm, cuối cùng nàng cũng không giấu nổi nữa.
“Sư tôn, Tông Huyền huynh ấy không giống người khác, huynh ấy chưa từng xem thường con.”
Hình như A Yêu không hề cảm thấy bản thân đã làm sai.
Nàng nhắc đến Tông Huyền, giọng nói còn trở nên mềm mại hơn hẳn: “Tông Huyền sư huynh là người hiền hòa, ngoài sư tôn ra, huynh ấy là người đối xử tốt với con nhất.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Đó là vì trong mắt hắn, ngươi là kẻ yếu, không tạo nổi uy hiếp với hắn, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Vạn Kiếm Tông. Ban phát chút thương hại chẳng là gì với hắn. Nhưng một khi hắn bắt đầu dè chừng ngươi, hắn sẽ là người đầu tiên rút kiếm chĩa thẳng vào ngươi.”
“Không đâu!” A Yêu lần đầu phản bác lại lời ta: “Tông Huyền sư huynh sẽ không như vậy!”
…
Tâm tư của A Yêu đối với Tông Huyền quá mức rõ ràng.
Rõ đến mức chẳng mấy chốc đã bị An Khanh phát hiện.
Chiều hôm đó, A Yêu bị An Khanh tát một chưởng văng ra ngoài, ngã mạnh khỏi rừng trúc.
An Khanh hừ lạnh, quay đầu nhìn Tông Huyền: “Sư huynh nhìn xem, muội đã nói mà, tâm tư nó chẳng đứng đắn gì cả, đây đã không phải lần đầu đến trộm nhìn huynh luyện kiếm rồi!”
Tông Huyền đứng trên cao nhìn xuống A Yêu, sắc mặt lạnh lùng.
A Yêu hoảng hốt đến bật khóc: “Không phải… ta không có tâm tư không đứng đắn…”
An Khanh quát lên: “Còn dám cãi? Thể chất ma tu quả nhiên đều là hạng trời sinh tà tệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=5]
Không biết ngươi lén học bí pháp Vạn Kiếm Tông là định giở trò gì!”
An Khanh rút kiếm chỉ thẳng vào người A Yêu, kiếm khí sắc bén, lập tức chém lên thân thể nàng từng vết từng vết.
Nói là trừng phạt, chi bằng nói là nhục nhã.
Không ít người nghe tiếng động kéo đến, đứng quanh chỉ trỏ bàn tán.
“Con tiện nô A Yêu lại chọc giận An Khanh sư tỷ rồi, đáng đời!”
“Chậc chậc, An Khanh sư tỷ trước còn dạy dỗ nó, vậy mà nó lại chẳng biết ơn, đúng là loại ma thai trời sinh, bản tính gian tà!”
Y phục của A Yêu bị kiếm khí xé rách, da thịt lộ ra bên ngoài.
Nàng hoảng loạn ôm lấy thân mình, mang theo tia hy vọng cuối cùng mà ngẩng đầu nhìn về phía Tông Huyền.
“Sư huynh… cứu ta… cứu ta…”
Tông Huyền hơi cau mày nhưng vẫn không nói một lời.
An Khanh thấy đủ rồi, cổ tay khẽ lật, mũi kiếm nâng lên mảnh vải rách trên người A Yêu, chỉ trong chớp mắt, trên người nàng không còn lấy một mảnh che thân.
“A!”
Tiếng hét của A Yêu tan biến giữa những tiếng cười đùa giễu cợt của đám đông.
Xuyên qua đám người, ánh mắt A Yêu chạm vào ta.
Ánh nhìn của nàng tràn đầy hối hận và van cầu, mà ta thì lặng lẽ siết chặt nắm tay.
An Khanh cười nhạt: “A Yêu, ngươi phải nhận rõ thân phận của mình! Ngươi là ma, trời sinh thấp hèn hơn chúng ta, đừng vọng tưởng đến những thứ không thuộc về ngươi!”
“Ai nói là ma thì trời sinh đã thấp hèn hơn các ngươi?”
Ta phá tan phong ấn trên người, rút kiếm từ bên hông ra, một chiêu quét sạch đám đông trước mặt.
Trong nháy mắt, ta đã đứng trước người A Yêu, cởi áo choàng ngoài khoác kín thân thể nàng.
Ta cúi đầu nhìn nàng: “Giờ thì còn tin bọn họ là người tốt nữa không?”
A Yêu lắc đầu, nước mắt giàn giụa: “Sư tôn…”
Trước sự xuất hiện của ta, An Khanh và Tông Huyền dường như không hề bất ngờ, thậm chí còn có phần hả hê.
An Khanh cười nói: “Sư huynh, huynh đoán không sai! Quả nhiên có kẻ đứng sau dụ dỗ con tiện nô này!”
Tông Huyền giọng lạnh lẽo, mang theo sự kiêu ngạo ngất trời: “Ta mơ hồ cảm nhận được trên người A Yêu có ma khí, chỉ cần chút thủ đoạn liền câu được ngươi ra mặt.”
A Yêu ngẩn người nhìn hắn.
Chút thủ đoạn…
Sỉ nhục nàng, tổn thương nàng, thậm chí trước kia cố tình dung túng nàng tiếp cận, hóa ra đều là kế hoạch?
Ánh sáng trong mắt A Yêu từng chút từng chút lụi tắt.
An Khanh giơ kiếm lao về phía ta: “Đi ch.ết đi, ma nữ!”
“Chỉ bằng ngươi?” Ta đẩy A Yêu ra sau lưng, rút kiếm đón đỡ.
Trăm năm ở Ma Tông, từng ngày từng đêm ta chưa từng ngơi nghỉ tu luyện, chẳng phải là vì giây phút hôm nay hay sao?
An Khanh à, hôm nay chính là ngày ch.ết của ngươi!
Tông Huyền trầm giọng quát: “An Khanh, lui lại! Ngươi không phải đối thủ của nàng!”
Trước mặt bao người, An Khanh lại là kẻ háo thắng, nàng ta làm sao chịu lui?
Nàng ta quát to: “Sư huynh yên tâm! Muội sẽ bắt được con ma nữ này!”
Nhưng sau mấy lượt tấn công đều bị ta hóa giải, An Khanh bắt đầu hoảng loạn.
Nàng ta muốn rút lui, lại bị ta một kiếm chặn lại.
“Giờ muốn chạy? Muộn rồi!” Kiếm ta đâm thẳng vào cánh tay nàng ta, máu tươi trào ra.
An Khanh hoảng sợ nhìn ta, cất cao giọng cầu cứu: “Tông Huyền sư huynh! Mau cứu muội!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận