Ta dùng pháp khí của Ma Tông kiểm chứng máu huyết của A Yêu, xác định nàng đúng là thiên sinh ma thể.
Ta lập tức truyền tin về Ma Tông, sư tôn dặn dò ta phải bảo vệ nàng chu toàn.
Hiện giờ Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông sắp xuất quan, toàn tông môn đã mở hộ sơn đại trận, với tu vi hiện tại, ta không cách nào đưa A Yêu rời khỏi nơi này an toàn.
Ta tiếp tục giữ vững thân phận đệ tử ngoại môn, đồng thời làm vị “sư tỷ tốt” bên cạnh A Yêu.
Ta mang đồ ăn cho nàng, dạy nàng vài chiêu cơ bản về quyền cước, để nàng ít nhất cũng không bị đám sai dịch khi dễ.
Mỗi tháng, vẫn có người đến giáo huấn nàng.
Ban đầu là trưởng lão, sau đó là những sư huynh sư tỷ nội môn có bản lĩnh, rồi sau đó nữa, người tới đủ loại, chẳng thiếu thứ gì.
Hôm đó, trên đường đến tìm A Yêu, ta tình cờ gặp hai người.
Ta nghe được cuộc đối thoại của họ.
“Nghe nói tuy thân phận con Yêu Nô đó thấp kém, nhưng dung mạo lại cực kỳ xuất sắc, lần này Tam sư huynh đến là trông mong đã lâu rồi đó.”
“Nó không có tu vi, lại không ai bảo vệ, chẳng phải Tam sư huynh muốn làm gì cũng được sao?”
Tiếng cười khả ố của bọn chúng như xé tai ta.
Ta chau mày, lập tức rảo bước đến nơi ở của A Yêu.
Từ căn phòng rách nát hiu quạnh truyền đến tiếng hét thất thanh của A Yêu, kèm theo tiếng cười đùa sàm sỡ của nam nhân.
Không chút do dự, ta tung một cước đá tung cửa gỗ.
A Yêu ôm chặt lấy y phục, hoảng loạn co rúm trong góc tường.
Nàng ngẩng đầu thấy ta, lập tức òa khóc: “Sư tỷ!”
Tên kiếm tu kia nhíu mày nhìn ta: “Ngươi là ai?”
Ta vung tay, cửa lớn đóng sập lại, rút kiếm ra, thẳng tay chĩa vào tim hắn.
“Là người muốn lấy mạng ngươi!”
Hắn trợn to mắt, không thể tin nhìn ngực mình.
Chưa kịp thốt ra lời nào, hắn đã ngã ngửa ra đất, tắt thở.
A Yêu sững sờ: “Sư tỷ!”
Ta ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt mang theo oán hận mà chính ta cũng không nhận ra.
Không rõ là oán nàng yếu đuối, hay là oán chính ta kiếp trước cũng hèn nhát như vậy.
Mãi cho đến khi A Yêu rụt rè nắm lấy tay ta: “Sư tỷ, người mau đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=4]
Ta sẽ nói là do ta lỡ tay gi.ết hắn, một mình ta gánh chịu!”
Ta hoàn hồn nhìn nàng: “Ngươi gi.ết kiểu gì? Ngươi không có lấy một chút tu vi, ngươi có thể gi.ết được ai?”
A Yêu á khẩu, vừa lau nước mắt vừa cố đẩy ta ra ngoài.
“Thế nào rồi cũng có cách, tóm lại ta không thể liên lụy đến người.”
Ta không đáp lời nàng, chỉ nhẹ nhàng thu thi thể tên kiếm tu vào túi Càn Khôn rồi rời khỏi nơi đó.
6
Ta ném xác tên kiếm tu kia vào rừng hung thú vốn được dùng để thử luyện cho đệ tử nội môn, nơi đó tụ hội toàn yêu thú hung tàn khát máu, mang linh lực cực mạnh.
Sau đó, ta đặt một bản tà thuật cần thu thập yêu đan từ hung thú mới có thể tu luyện vào trong phòng hắn, như vậy mới miễn cưỡng biện giải được nguyên nhân cái ch.ết.
Quả nhiên, ngay ngày hôm sau, Vạn Kiếm Tông lập tức rầm rộ truy tra tà công yêu điển, đồng thời siết chặt việc tuần tra rừng hung thú.
Mãi đến mười ngày sau, chuyện này mới tạm xem là khép lại.
Dù sao hắn cũng chỉ là một đệ tử tầm thường, ch.ết thì ch.ết, chẳng ai muốn phí quá nhiều tâm sức vì cái ch.ết của hắn.
Huống hồ, vì tu luyện tà công mà lén xâm nhập rừng hung thú, cuối cùng lại bị yêu thú nuốt chửng, chuyện như vậy vốn chẳng có gì vẻ vang.
Đợi đến khi chuyện cái ch.ết của tên kiếm tu hoàn toàn lắng xuống, ta mới quay lại tìm A Yêu.
Khoảng thời gian này, ta cũng dần nhận ra một điều:
Võ công thông thường đối với A Yêu dường như không hề có tác dụng, chỉ cần là kẻ có tu vi, ai cũng có thể dễ dàng bóp ch.ết nàng.
“Về sau, ta dạy ngươi pháp thuật. Gọi ta là sư tôn.”
A Yêu tròn xoe mắt nhìn ta: “Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi không biết… ta không thể…”
“Ngươi không thể tu luyện?” Ta ngắt lời nàng: “Ai nói ngươi không thể?”
A Yêu lí nhí đáp: “Các vị tiên trưởng đều nói vậy…”
“Bọn họ chẳng qua là không muốn ngươi tu luyện mà thôi.” Ta nhìn nàng: “Ngươi chỉ cần trả lời ta một câu, ngươi có muốn không?”
Ánh mắt A Yêu sáng rực, nàng siết chặt lấy vạt áo ta, cứ như sợ ta đổi ý: “Sư tỷ, ta muốn!”
Ta cúi mắt nhìn nàng: “Vậy còn gọi ta là sư tỷ?”
Nàng bật cười, là lần đầu tiên ta thấy nàng cười rạng rỡ đến vậy.
“Sư tôn!”
…
A Yêu rất ngoan, ta dạy gì nàng học nấy.
Khi cảm nhận được linh lực tụ lại trong cơ thể, nàng phấn khích vô cùng.
“Sư tôn! Con tu luyện được rồi! Trước kia con không giữ nổi linh lực!”
Đó là vì giờ con đang tu luyện bằng ma khí mà…
Tư chất của A Yêu còn cao hơn cả ta. Mới chỉ một tháng, nàng đã thoát thai hoán cốt, thể chất hoàn toàn thay đổi.
Tốc độ tu luyện của nàng thậm chí còn nhanh gấp đôi ta.
Chẳng trách Ma Tông lại cẩn trọng với nàng đến thế.
Ta vô cùng may mắn, may mắn vì đã gặp được nàng, may mắn vì nàng không giống ta của kiếp trước, cam chịu yếu đuối rồi ch.ết thảm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận