10
Cảnh tượng đời trước lại tái hiện, ta một lần nữa bị trói chặt trên Đài Bóc Xương.
Tông Huyền hai tay kết ấn, lơ lửng giữa không trung.
"Thiên địa tạp khí, sinh chư yêu tà!"
Giữa hai hàng mày hắn lóe lên một đạo kim quang, rạch thẳng xuống trung tâm pháp trận trên Đài Bóc Xương.
Trong khoảnh khắc, trận pháp bỗng phóng to gấp bội, bao phủ cả ta và A Yêu vào trong.
Giọng A Yêu run rẩy: "Sư tôn, con… con không động đậy được..."
"Đừng sợ." Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần tối đen, khóe môi khẽ nhếch: "Chúng ta sẽ không ch.ết."
"Ngông cuồng!" Có lẽ thái độ của ta khiến Tông Huyền nổi giận, hắn lập tức rót một nửa linh lực trong cơ thể vào trận pháp trên Đài Bóc Xương.
Kim quang do trận pháp tỏa ra ép chúng ta đến mức khó thở.
Ta dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân mình răng rắc vang lên.
Nuốt xuống một ngụm m.áu tanh nghẹn nơi cổ họng, ta nghiến răng hô lớn: "Sư tôn! Nếu người còn không ra tay, đồ nhi với đồ tôn sẽ không trụ nổi nữa!!"
Vừa dứt lời, trời đất biến sắc.
Từ chốn địa lao phát ra một cột sáng đen kịt, xé trời đâm thẳng lên hộ sơn đại trận ngoài vạn Kiếm Tông.
Sau tiếng nổ kinh thiên, linh khí tản mát khắp nơi, đám đông bị cơn chấn động linh lực cuốn ngã nhào.
Ngay cả Tông Huyền cũng bị đánh rơi xuống đất, chật vật vô cùng.
Còn chúng ta ở trên Đài Bóc Xương lại là những kẻ bị ảnh hưởng ít nhất.
Ta nhoẻn cười, Tông Huyền thấy thế tức đến trợn trừng mắt: "Ma nữ! Ngươi đã làm gì!?"
"Ta chẳng làm gì cả." Ta dùng ngón cái gạt đi vết m.áu nơi khóe môi, chậm rãi đứng thẳng dậy: "Chỉ là đem pháp khí của Ma Tông giấu vào địa lao của các ngươi. Mà bên trên địa lao đó, lại là chỗ yếu nhất trong hộ sơn trận của Vạn Kiếm Tông các ngươi."
"Chỉ cần có người ở bên ngoài kích phát pháp khí, việc mở được đại trận là chuyện dễ như trở bàn tay."
Bầu trời lại vang lên một tiếng nổ nữa, đám người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy vài bóng người từ chỗ đại trận bị phá mà lao đến như thiểm điện.
Sắc mặt Tông Huyền nặng nề: "Tất cả đệ tử nghe lệnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=7]
Chuẩn bị nghênh địch!"
Có đệ tử lập tức chạy đến bên đại chung báo động, dốc toàn lực đánh chuông, âm thanh dồn dập truyền khắp Vạn Kiếm Tông.
"Ma Tông tấn công, toàn môn giới bị!"
"Mau đi mời Đại trưởng lão!"
Họ xem người Ma Tông như hổ dữ lang sói.
Họ căm ghét Ma Tông, nhưng lại vừa sợ vừa e.
Đến nỗi phải dùng thủ đoạn dơ bẩn để hủy diệt tương lai của Ma Tông.
Vạn Kiếm Tông tuy là đệ nhất tông môn thiên hạ nhưng chung quy vẫn không quang minh bằng Ma Tông.
Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay vận chuyển ma khí trong cơ thể, mạnh mẽ bứt đứt xiềng xích trên người.
Sư tôn trong chớp mắt đã hiện đến trước mặt ta, đưa A Yêu xuống khỏi Đài Bóc Xương rồi ngạc nhiên nhìn nàng.
Quay sang hỏi ta: "Đây là đồ tôn của ta sao?"
Thấy ta gật đầu, ông ngửa mặt cười lớn.
"Phen này sư thúc của ngươi tức đến thổ huyết mất! Đồ nhi ngoan, vẫn là ngươi lanh trí, thể chất thiên sinh ma thể trăm năm khó gặp đều rơi vào tay ta rồi!"
A Yêu rúc vào lòng người run lẩy bẩy, tội nghiệp nhìn ta.
"Sư tôn..."
Ta hơi ngẩng cằm: "Theo sư tổ con đi trước."
"Vậy còn người…"
"Ta?" Ta khẽ cười, ánh mắt chuyển qua Tông Huyền đang ở cách đó không xa: "Tất nhiên là nhân lúc hắn trọng thương mà lấy mạng hắn rồi."
Vừa rồi linh lực chấn động, Tông Huyền bị dư lực ảnh hưởng, hiện tại linh lực trong cơ thể rối loạn, vận chuyển không thông, thực lực suy yếu nghiêm trọng.
Mà ta đâu phải chính nhân quân tử.
Cần gì nói đến công bằng chính trực.
Tận dụng lúc người nguy nan mới là đạo lý!
Ta là ma nữ kia mà, ma nữ trong miệng bọn họ luôn gian trá ti tiện.
Vậy hôm nay, ta sẽ khiến lời ấy thành sự thật!
Trường kiếm hóa hiện trong tay, ta quát khẽ một tiếng, lao về phía Tông Huyền như tên rời cung...
11
Gần đây, trong giới tiên môn trăm phái xảy ra một chuyện lớn.
Nghe nói đệ nhất tiên môn Vạn Kiếm Tông đã chính thức khai chiến với Ma Tông.
Người biết chuyện trong nội bộ nói rằng đệ tử Ma Tông là Tử Linh đã lén xâm nhập Vạn Kiếm Tông, sát hại Đại sư huynh thủ tọa của nội môn, hai tông môn đã đến bước không chết không thôi!
Lúc A Yêu kể chuyện này cho ta nghe, ta chỉ khẽ bĩu môi.
“Bọn họ đúng là thích thêu dệt thêm mắm dặm muối.”
Ta vốn chẳng hề giết Đại sư huynh nội môn của Vạn Kiếm Tông, tên Tông Huyền kia đúng là bị ta đánh trọng thương nhưng khi ta còn chưa kịp ra tay kết liễu, Đại trưởng lão Vạn Kiếm Tông đã kịp thời xuất hiện, suýt chút nữa lấy luôn cái mạng nhỏ của ta.
Tuy Tông Huyền được cứu đi nhưng tu vi toàn thân đã bị phế sạch, giờ cũng chỉ là một phế nhân mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại thấy vui vui.
“Chẳng phải Vạn Kiếm Tông ghét nhất là phế vật sao?”
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận