Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MA NỮ TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-01 14:23:57
Ta là thiên sinh ma thể, vậy mà người của Vạn Kiếm Tông lại cưỡng ép đưa ta đi.
Bọn họ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, dạy ta phải một lòng hướng thiện.
Thế nhưng khi sư muội đồng môn vu oan rằng ta để lộ ma khí làm nàng ta bị thương, tông môn lại không chút do dự mà chém ch.ết ta.
“Ma nữ chính là ma nữ, bản chất đã là kẻ xấu! Không trừ lúc này, sau này ắt thành tai họa!”
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng tin ta.
Ta bị cưỡng ép rút đi ma cốt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh.
Một vị tiên trưởng vận bạch y vươn tay về phía ta: “Nào, hài tử, theo ta đến Vạn Kiếm Tông.”
Ta quay đầu bỏ chạy.
Đã sinh ra là ma, thì ta sẽ vào ma đạo.
Các người đừng hòng làm tổn thương ta lần nữa.
1
Trong lúc mê mê man man tỉnh dậy, ta nghe thấy được bên cạnh có người đang nói chuyện.
“Đứa trẻ này trông có gì đó không ổn, trên người hình như có ma khí.”
“Cứ đưa về trước cho các trưởng lão xem thử đi.”
Ta mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt dần rõ nét.
Hai kẻ kiếm tu cấp thấp mặc đạo bào trắng đang quay lưng nói chuyện với nhau.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió tuyết thổi vào miếu hoang rách nát, khiến ta lạnh đến phát run.
Thế nhưng trong đầu lại vô cùng tỉnh táo.
Kiếp trước, cũng là một ngày thời tiết thế này, hai kiếm tu của Vạn Kiếm Tông đã đưa ta đi.
Họ nói ta là ma nữ bẩm sinh, bản tính vốn ác, nếu không được dẫn dắt sẽ trở thành đại họa.
Vì thế, bọn họ giam ta lại trong Vạn Kiếm Tông.
Ngày ngày rao giảng những đạo lý cao siêu mà chẳng ai hiểu nổi, vì muốn diệt trừ hậu họa, họ không cho ta tu luyện thuật pháp.
Lâu dần, ta trở thành một kẻ không có tu vi, là sự tồn tại thấp kém nhất trong Vạn Kiếm Tông.
Ta mang trà rót nước cho họ, giặt giũ nấu nướng.
Còn những thiếu niên thiếu nữ tự xưng danh môn chính phái ấy thì lại lấy việc ức hiếp ta làm thú vui.
“Kìa, nhìn đi, đó là Tử Nô đấy, nghe nói là ma nữ bẩm sinh.”
“Ma nữ gì chứ? Chẳng phải cũng phải làm nô lệ cho chúng ta thôi sao, ha ha ha ha ha…”
Ta bị chỉ trỏ bàn tán suốt mười mấy năm, trong thời gian ấy, chỉ cần phạm một lỗi nhỏ là lập tức có người rút roi đánh ta.
“Ngươi vốn là đồ ma thai, đánh là đúng!”
Đói bụng, lén ăn cơm thừa là ma thai.
Trời quá lạnh, đốt thêm một cây nến là ma thai.
Chỉ vì ngẩn người ngắm váy áo của các nữ đệ tử mà cũng là ma thai.
Cho đến một ngày, sư muội An Khanh trên danh nghĩa của ta bị thương.
Ta triệt để bị định tội là ma nữ tội ác tày trời.
“Sư tôn! Chính là nàng ta làm con bị thương!” An Khanh ôm mặt, hung hăng chỉ vào ta.
Ta hoảng hốt, cuống cuồng xua tay.
“Không phải! Không phải! Là nàng ấy đẩy ta rồi tự mình ngã vào kiếm!”
“Còn dám ngụy biện!”
Tiên trưởng vận áo phiêu dật từ trời giáng xuống, tay áo vung lên, dây trói tiên lập tức trói chặt lấy ta.
“Ma nữ chính là ma nữ, bản chất đã là kẻ xấu! Không trừ lúc này, sau này ắt thành tai họa!”
Họ chất vấn ta, chỉ trích ta, nhưng không ai chịu nghe ta nói nửa lời.
Cuối cùng, ta bị đưa lên đài lóc xương.
Tiên trưởng kia dùng tay bóc đi ma cốt trong người ta, rồi một chưởng đánh thẳng vào tim ta.
“Ma vật đã trừ, sư tôn thật là mang phúc cho thiên hạ.”
Nhìn đi, ta vạn kiếp bất phục, hắn thì vì thiên hạ mà lập công.
Thật là nực cười.
Giả nhân giả nghĩa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=1]

Tất cả đều là một lũ giả nhân giả nghĩa!
Ngẩng đầu nhìn mái ngói mục nát phía trên, một bông tuyết bay xuống rơi vào mắt ta.
Lạnh buốt… nhưng vô cùng chân thật.
Hình như… ta đã trọng sinh rồi.
2
"Ồ, hình như tuyết ngừng rơi rồi."
"Cứu nàng dậy đi, hôm nay chúng ta có thể đến Vạn Kiếm Tông rồi."
Tiếng bước chân sau lưng từng bước một tiến lại gần.
Ta dụi dụi mắt ngồi dậy, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn khựng lại một thoáng: "Ngươi tỉnh rồi à? Nào, hài tử, ta đưa ngươi về Vạn Kiếm Tông."
Ta nhìn bàn tay hắn vươn đến, trên mặt hiện ra một nụ cười.
"Thật sao? Vậy sau này ta có thể không còn phải chịu đói, chịu rét nữa chứ?"
Kiếm tu ấy cũng cười: "Đúng vậy."
Lừa gạt.
Ta nói thầm trong lòng.
Bọn họ đưa ta rời khỏi miếu đổ nát, chúng ta lên đường hướng về phía Vạn Kiếm Tông.
Chưa đi được bao xa, ta đã ôm bụng lăn lộn dưới đất.
"Đau quá, bụng ta đau lắm!"
Kiếm tu nhíu mày: "Sao thế?"
Ta đỏ mặt: "Ta… muốn đi vệ sinh."
Sắc mặt bọn họ lộ rõ vẻ chán ghét: "Mau đi đi, nhớ đi xa một chút!"
Ta còn ước gì được đi xa hơn!
Ta ôm bụng bước vào trong vùng tuyết trắng mênh mông.
Trượt xuống một sườn núi, ta đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ta cắm đầu chạy một mạch về phía Đông, không dám dừng lại dù chỉ nửa bước.
Nhanh nữa! Phải nhanh hơn nữa!
Đã sinh ra là ma thì ta việc gì phải hướng đến chính đạo?
Sinh ra là ma, Ma Tông mới là nơi ta nên quay về!
Ta phải trở nên mạnh mẽ!
Phải khiến không kẻ nào dám ức hiếp ta nữa!

Hai kiếm tu kia phát hiện ta bỏ trốn thì chỉ đuổi theo nửa ngày rồi cũng bỏ cuộc.
Với bọn họ, ta vốn không đáng để bỏ ra quá nhiều thời gian và sức lực.
Ta cứ thế mà bước mãi về hướng Đông, không ngừng nghỉ.
Bước cho đến khi mặt đầy những vết phỏng lạnh, vành tai cũng bị lạnh đến thối rữa.
Mệt thì tìm miếu đổ nghỉ tạm, đói thì đào rễ cây ăn, uống nước tuyết cầm hơi.
Cuối cùng, một tháng sau, ta đã đứng dưới chân núi Ma Tông.
"Tại hạ Tử Linh, đến bái sư!"
"Tại hạ Tử Linh, đến bái sư!"
Ta gọi lớn suốt một canh giờ, rốt cuộc cũng có một tên ma tu lề mề mở cửa sơn môn.
Hắn thấy ta thảm hại như thế, hừ lạnh một tiếng.
"Ở đâu chui ra cái đứa ăn mày thế này, cút mau!"
Ta bò lên bậc đá, túm lấy vạt áo hắn, giọng khàn khàn khó nghe: "Ta… là đến để bái sư."
Ma tu cau mày, không kiên nhẫn gỡ tay ta ra, chỉ tay về phía tảng đá bên cạnh.
"Ngươi tưởng Ma Tông của chúng ta là nơi ai cũng có thể bước chân vào sao? Thấy cái kia chưa? Chỉ có người nào làm tỏa sáng Thử Luyện Thạch mới có tư cách vào Ma Tông."
"Ngươi đó, con ăn mày, mau cút cho xa!"
Nói rồi, hắn quay người bước đi.
Ta nhìn chằm chằm Thử Luyện Thạch, ánh mắt sáng rực.
Lập tức nhào tới.
Bàn tay vốn đã bê bết máu không chút do dự áp thẳng lên Thử Luyện Thạch.
Trong khoảnh khắc, Thử Luyện Thạch tỏa ánh sáng vàng rực rỡ!
Ma tu kia nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại với vẻ không thể tin nổi.
Hắn trố mắt nhìn ta, rồi ngay sau đó lập tức quay đầu, vừa bò vừa lăn mà lao lên núi.
"Sư tôn! Sư tôn! Người mau ra xem này!!"

Bình Luận

0 Thảo luận