Để che giấu thân phận, ta cố ý áp chế nội lực và pháp thuật, giữ thực lực ở mức trung bình trong nhóm đệ tử ngoại môn, trở thành kẻ mờ nhạt nhất trong toàn tông môn.
Như thế lại càng thuận tiện cho ta hành động trong tông môn.
Ta âm thầm tìm kiếm khắp nơi ở khu đệ tử ngoại môn, nhưng vẫn không phát hiện ra kẻ có thiên sinh ma thể được sư tôn nhắc đến.
Chẳng lẽ, giống như kiếp trước, đã bị các tiên trưởng Vạn Kiếm Tông lấy cớ “giáo hóa” mà dẫn vào nội môn rồi?
Nghĩ ngợi một chút, ta liền thừa lúc đêm đen gió lớn, thay y phục nội môn, đổi dung mạo, tiến vào Xung Quang Phong.
Đệ tử nội môn ngày thường đều tu luyện ở Xung Quang Phong, điểm này không khác gì đời trước.
Vừa đi đến một lối rẽ thì gặp hai đệ tử nội môn đang hớt hải chạy tới: “Nhanh lên! Chậm chút nữa là không thấy An Khanh sư tỷ đâu!”
“Huynh nói nàng lại đến giảng pháp cho con yêu nô đó à?”
“Đúng vậy! Không biết con yêu nô đó sao mà vận khí tốt như thế, mỗi tháng đều có tiên trưởng đến đích thân chỉ dạy!”
Lời bọn họ không lọt khỏi tai ta.
Yêu nô?
Giảng pháp?
Ta khựng chân lại, đổi hướng, âm thầm bám theo hai người kia về phía tây.
Một gian nhà đơn sơ bị đám đông vây quanh.
Ta đứng ở vòng ngoài cùng, vận dụng linh lực nhẹ nhàng, liền nghe rõ âm thanh bên trong.
Giọng nói của An Khanh vẫn cao ngạo như xưa: “Yêu nô kia, thật là vô lễ! Ta phụng mệnh tiên trưởng đến dạy ngươi, thế mà ngươi lại dám buông lời bất kính với ta!”
Một giọng nói khác đáp lại, yếu ớt đến gần như không nghe rõ: “Không phải thế đâu, sư tỷ, ta chỉ là... chỉ là đói quá, đói đến nỗi lời người nói ta chẳng hiểu gì cả... Người có thể cho ta ăn chút gì đó trước không?”
An Khanh lạnh giọng đáp: “Đã vào Vạn Kiếm Tông, điều đầu tiên phải học là thuật bế cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=3]
Ngươi lại còn tham ăn như vậy, quả thật không thể dạy dỗ nổi!”
Chốc lát sau, An Khanh bước ra ngoài.
Nàng ta dặn dò thị nữ bên cạnh: “Không được cho nó ăn.”
Vừa thấy nàng xuất hiện, các đệ tử vây quanh liền túa tới.
“An Khanh sư tỷ, muội có chuyện muốn thỉnh giáo!”
“An Khanh sư tỷ, đệ có một điều chưa rõ…”
An Khanh được vây quanh rời đi.
Nơi này lập tức trở nên vắng lặng lạ thường.
Ta nhìn căn phòng xập xệ kia, ngón tay khẽ cong lại, nhấc chân đi tới.
5
Trong căn phòng u ám hỗn độn, có một thân ảnh gầy yếu co ro dưới đất. Vì quá gầy gò, thoạt nhìn đó cứ như một hài đồng mười mấy tuổi.
Ta âm thầm quan sát nàng từ trong bóng tối đã lâu, vậy mà nàng vẫn không hề phát giác.
Xem ra, đúng thật là một phế vật không hề có chút linh lực nào...
“Này.”
Ta cất tiếng gọi nàng một câu.
Nàng giật nảy mình, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt lại to tròn trong sáng.
Tựa như một con nai con bị kinh động.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Ta bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng chiếu lên người ta. Thấy y phục ta mặc, nàng theo bản năng lùi lại mấy bước.
“Ngươi là sư tỷ của phong nào? Ta chưa từng gặp qua ngươi.”
Ta nhìn nàng mấy giây rồi hạ giọng ôn hòa: “Ngươi tên gì?”
Nàng do dự một chút: “Ta gọi là Yêu Nô.”
“Không phải.” Ta hỏi lại lần nữa: “Tên thật của ngươi là gì? Trước khi vào Vạn Kiếm Tông, ngươi tên là gì?”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, tựa hồ đang hồi tưởng: “Ta tên là A Yêu.”
...
A Yêu nói, trước kia nàng chỉ là một tiểu cô nương bình thường trong nhà nông.
Hôm đó tiên trưởng của Vạn Kiếm Tông đi ngang qua thôn trừ yêu, thấy nàng thì nói nàng tư chất dị thường rồi mang nàng đi.
“Họ nói ta là thiên sinh ma thể, còn nói ta là người xấu.”
A Yêu nhỏ giọng: “Nhưng ta chưa từng làm hại ai cả.”
“Ngươi không phải người xấu.” Ta nói: “Là bọn họ đã sai.”
A Yêu ngẩng đầu nhìn ta: “Nhưng các tiên trưởng của Vạn Kiếm Tông ai cũng nói vậy.”
“Đó là vì họ chỉ có đôi mắt mà không có trái tim.”
Ta lấy túi vải bên hông, đưa vào tay A Yêu.
“Ăn đi, bên trong là bánh.”
A Yêu cẩn thận nhận lấy, trong mắt mang theo ánh nhìn đầy hy vọng: “Sư tỷ… người tên là gì?”
Ta ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với nàng, nhìn nàng như thể thấy lại chính mình của kiếp trước.
“Ta tên Tử Linh.” Ta đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng: “Sự tồn tại của ta là bí mật giữa hai chúng ta.”
A Yêu gật đầu: “Ta nhất định, nhất định sẽ không nói với ai cả.”
...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận