Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MA NỮ TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-08-01 14:26:21
8
Bên người Tông Huyền bỗng nổi lên một luồng gió dữ dội, lá trúc dưới chân hắn tung bay tán loạn, một thanh Huyền Quang Kiếm đột ngột hiện ra trong tay.
Hắn sắp ra tay rồi.
An Khanh chật vật chống đỡ công kích của ta, vẫn không nhịn được cười: “Ma nữ, ngươi không phải đối thủ của sư huynh ta đâu.”
Nàng ta nói không sai, ta thực sự không đánh lại Tông Huyền. Tu vi ba trăm năm của hắn tuyệt đối không thể xem thường.
Nhưng ta có thể lấy mạng An Khanh trong ba chiêu!
“A Yêu! Tế pháp khí, cản Tông Huyền lại cho ta!”
Ta quát về phía A Yêu vẫn còn đang ngẩn người.
Nàng bừng tỉnh, hoang mang nhìn ta: “Sư tôn, con không cản nổi huynh ấy đâu…”
“Ta nói con làm được!” Ta không có thời gian giải thích: “Chỉ cần cản hắn một chiêu! Một chiêu thôi!”
A Yêu siết chặt nắm tay, không do dự thêm nữa, lập tức tế ra pháp khí của Ma Tông.
Tông Huyền hoàn toàn không để nàng vào mắt, mục tiêu của hắn chỉ có ta, ánh mắt sắc lạnh, kiếm khí cuộn trào đánh thẳng về phía trước.
A Yêu chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng nàng không sợ ch.ết, cũng không cần mạng.
Lấy thân làm pháp khí, liều lĩnh chắn ngay trên đường kiếm của Tông Huyền.
“Tìm ch.ết!” Kiếm của Tông Huyền xuyên thẳng vào vai nàng, A Yêu giơ tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, không lùi nửa bước.
Nàng chỉ cần giúp ta trì hoãn một giây.
Và chính một giây ấy đã đủ để ta đâm kiếm xuyên qua tim An Khanh.
“An Khanh sư tỷ!”
“Sư tỷ!”
Đám đông kinh hô, nhưng không một ai dám xông lên.
An Khanh toàn thân rũ xuống, ngẩng đầu nhìn ta đầy khó tin.
“Tại sao…?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=6]

Chúng ta đâu có thù oán…”
“Ai biết được?” Ta rút kiếm khỏi lồng ngực nàng ta: “Có khi là oán kết từ kiếp trước chăng?”
Th.i th.ể An Khanh nhẹ bẫng rơi xuống từ không trung.
Sắc mặt Tông Huyền cuối cùng cũng thay đổi, hắn dùng một chưởng đẩy A Yêu ra rồi ôm lấy thi thể An Khanh vào lòng.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, nét mặt hắn càng lúc càng u ám.
An Khanh… thật sự đã ch.ết.
Ch.ết đến linh thần câu diệt, không thể cứu vãn.
Ma khí của ta khuấy đảo trong cơ thể nàng ta, đánh tan thần hồn, tiêu tán hoàn toàn.
Ta túm lấy vai A Yêu đang ngã trên mặt đất, không dừng lại một khắc, lao thẳng về phía sơn môn.
“Đi!”
Nhưng chưa chạy được bao xa, đất trời bỗng rung chuyển, trên trời chói lòa ánh kim.
Đệ tử xung quanh hô vang mừng rỡ: “Đại trưởng lão xuất quan rồi!”
Đúng là vận xui tận mạng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nheo mắt lại.
Một bóng trắng mờ ảo hiện ra giữa không trung.
“Ma nữ, to gan!”
Đại trưởng lão vung tay trấn áp, trong nháy mắt, ta và A Yêu đều không thể nhúc nhích.
9
Trong địa lao của Vạn Kiếm Tông.
A Yêu rúc sát vào người ta, nhưng lại nở nụ cười.
“Sư tôn, người cũng là ma sao?”
Ta nhìn nàng, khẽ gật đầu: “Ừ. Ta và con giống nhau, đều là người cùng một loại.”
A Yêu cười, cười rồi lại khóc. Nàng vùi đầu vào lòng ta, giọng nghẹn ngào: “Sư tôn, xin lỗi… là con đã hại người rồi.”

Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông sau khi bế quan tu luyện, chỉ dùng một chiêu đã chế ngự được ma nữ ẩn nấp trong tông môn.
Chuyện này rất nhanh đã lan khắp Vạn Kiếm Tông.
Đồng thời, tin An Khanh đã ch.ết cũng khiến mọi người vô cùng kinh hoàng. Ai nấy đều giận dữ, hò hét đòi ta và A Yêu phải đền mạ.ng thay nàng.
Họ muốn đưa chúng ta lên Đài Bóc Xương.
Chịu nỗi đau lóc thịt moi tim mới có thể xoa dịu cơn hận trong lòng họ.
A Yêu không hiểu: “Rõ ràng là bọn họ ra tay trước…”
Đúng vậy, rõ ràng lúc đầu chúng ta chẳng làm gì cả.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm rọi qua cửa sổ trần, đã có người mở cửa địa lao.
Tông Huyền đích thân dẫn người đến áp giải chúng ta lên Đài Bóc Xương.
Ta chỉ vào cây huyền thiết xuyên thấu bả vai mình: “Đã bị các ngươi hành hạ đến thế này rồi, còn gì mà không yên tâm nữa?
“Đường đường là đệ nhất tông môn, tự tin một chút đi.”
Tông Huyền lạnh lùng nhìn ta: “Ma vật vốn gian trá.”
“Các ngươi cũng vậy thôi.” Ta cười nhạt: “Chẳng tốt đẹp gì hơn.”
Hắn cũng không nổi giận, chỉ phất tay ra hiệu. Lập tức có vài đệ tử bước lên, lôi ta và A Yêu ra khỏi địa lao.
Bên cạnh Đài Bóc Xương, đệ tử Vạn Kiếm Tông đứng đông nghịt.
Ánh mắt họ đầy căm phẫn, giận dữ gào lên đòi xé xác chúng ta, báo thù cho An Khanh sư tỷ của họ.
Ban đầu, ta tưởng một cô nương nhút nhát như A Yêu nhất định sẽ bị dọa khóc thút thít.
Nhưng hôm nay, nàng lại yên lặng một cách kỳ lạ.
Không nói một lời, lặng lẽ đi bên cạnh ta.
Ta nghiêng đầu hỏi nàng: “Sợ không?”
“Không sợ.” Nàng đáp: “Có sư tôn ở đây, con không sợ.”
Nàng nắm chặt vạt áo ta, ta cúi mắt liếc nhìn, rồi xoay tay lại nắm lấy tay nàng.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không ch.ết.”

Bình Luận

0 Thảo luận