3
Trong đại điện Ma Tông, ta bị mấy vị trưởng lão vây tròn một vòng.
“Thiên sinh ma thể, trăm năm khó gặp a!”
“Mầm non tốt đấy! Ta muốn nhận nó!”
“Dựa vào cái gì mà ngươi nhận? Nàng nên làm đồ đệ của ta mới đúng!”
Ánh mắt ta lần lượt lướt qua từng khuôn mặt bọn họ.
Ha, thật mới mẻ… Giờ ta lại thành bảo vật rồi.
Giữa lúc các trưởng lão đang tranh cãi ầm ĩ, lão giả đang ngồi ngay ngắn phía trên khẽ ho một tiếng, tức thì toàn điện im phăng phắc.
Ánh mắt ông cụp xuống, nhìn thẳng ta, giọng nói trầm ổn mang theo áp lực uy nghiêm.
“Ngươi tên gì?”
“Ta tên Tử Linh.”
“Ngươi muốn bái ai làm sư?”
Ta ngẩng đầu nhìn ông, từng chữ từng lời rõ ràng: “Ai mạnh nhất, ta bái người đó làm sư tôn.”
Lão giả sững người, sau đó bật cười.
Chư vị trưởng lão đều đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
“Được, được lắm.” Lão giả cười lớn: “Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của ta.”
…
Ta trở thành đệ tử của Đại trưởng lão Ma Tông.
Cũng là đệ tử có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong toàn bộ Ma Tông.
Ta thường xuyên nghe người khác nghị luận về mình.
“Tử Linh khiêu chiến Đại sư huynh, vậy mà lại thắng rồi!”
“Không hổ là thiên sinh ma nữ, tốc độ tu luyện của nàng nhanh gấp mười lần chúng ta!”
“Thật hâm mộ nàng ấy, bộ ma cốt kia đúng là cầu cũng không được!”
Những lời như vậy, kiếp trước ta cũng từng nghe.
Chỉ có điều… hàm ý thì hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước, người Vạn Kiếm Tông thường nói: “Đúng là ma nữ, bản tính khó dời!”
“Ma nữ vẫn là ma nữ, còn vọng tưởng tu luyện chính đạo tiên pháp?”
Khi đó có người rảnh rỗi dạy ta chút pháp thuật vặt, nhưng chỉ một chút xíu đó thôi mà ta luyện cả năm cũng chẳng học nổi.
Cuối cùng bị tiên trưởng phát hiện, nói ta lén học tiên pháp, đánh ta một trận tơi bời.
Giờ ta mới hiểu, tiên pháp đối với ta chẳng khác gì độc dược.
Thân mang ma cốt, dù có bao nhiêu linh khí rót vào cơ thể cũng sẽ lập tức tan biến.
Chỉ có ma khí mới là thứ ta hấp thụ được.
…
Chớp mắt, trăm năm đã trôi qua.
Trăm năm, từ một đứa ăn mày nhỏ nhoi, ta đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của Ma Tông.
Người người kính ta, trọng ta, sợ ta.
“Tử Linh sư tỷ.”
“Tử Linh sư tỷ.”
Dọc đường đi, mọi người đều mỉm cười chào hỏi ta, có người vội vàng chạy tới: “Tử Linh sư tỷ, sư tôn gọi người.”
Ta khẽ gật đầu, men theo bậc đá đi thẳng lên trên.
Sư tôn đã chờ sẵn trong điện.
Ông quay đầu nhìn ta: “Ngươi đến rồi.”
“Sư tôn có gì căn dặn?”
Ông đưa ra một tấm linh thiếp: “Vạn Kiếm Tông lại mở đợt thu nhận tân đệ tử."
“Người của chúng ta điều tra được, nghi ngờ có một thiên sinh ma thể bị đưa vào Vạn Kiếm Tông."
“Tử Linh, ngươi cải trang thành tân đệ tử, đến Vạn Kiếm Tông điều tra rõ ràng. Nếu quả thực có người như vậy, tìm cơ hội… đưa hắn về đây.”
Vạn Kiếm Tông…
Vạn Kiếm Tông!
Ta cố nén cơn chấn động nơi đáy lòng, đưa tay tiếp lấy linh thiếp.
“Đệ tử lĩnh mệnh.”
Ra khỏi đại điện.
Ta cúi đầu nhìn tấm linh thiếp trong tay.
Ngón tay khẽ run.
Vạn Kiếm Tông… giữa ta và các ngươi, duyên phận quả thật sâu đậm.
Lần này quay về, ta sẽ không còn là Tử Nô mặc người ức hiếp năm xưa nữa!
4
Vạn Kiếm Tông là tiên môn đệ nhất được thế nhân tôn sùng. Mỗi khi đến kỳ thu nhận đệ tử mới, phàm nhân đều đổ xô đến, tranh nhau thử vận.
Chỉ cần được bước chân vào Vạn Kiếm Tông, cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn canh cổng cũng đủ để khiến cả gia tộc vinh hiển theo, gà chó cùng bay lên trời.
Có lẽ vì người đến thử vận quá nhiều, nên đợt thu nhận đệ tử lần này kéo dài đến mười ngày mười đêm.
Ta mượn pháp khí do trưởng lão ban cho, che giấu được ma khí trong người, thuận lợi vượt qua khảo thí, trở thành một trong số hơn ngàn đệ tử mới của Vạn Kiếm Tông.
Một đệ tử dẫn chúng ta đi về nơi ở. Khi bước lên bậc đá, từng cảnh tượng kiếp trước lại lần lượt hiện về trong đầu ta.
Vạn Kiếm Tông, quả nhiên vẫn không đổi chút nào.
Người dẫn đường bỗng dừng bước, đệ tử ngoại môn đi đầu không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng y.
Người dẫn đường quay đầu lườm hắn một cái: “Tránh sang bên! Không thấy các sư tỷ nội môn đang đến sao?!”
Nghe vậy, mọi đệ tử mới đều đồng loạt ngẩng đầu, ngây người nhìn.
Chỉ thấy vài nữ đệ tử mặc y phục trắng tung bay, tay cầm trường kiếm đi tới, khí chất thanh lạnh, giữa hàng mi mắt như họa đều mang theo vẻ xa cách lạnh nhạt.
Đặc biệt là người đi đầu, càng thêm thanh lệ thoát tục.
Thấy mọi người đều trố mắt ngẩn ngơ, đệ tử dẫn đường bật cười khẽ một tiếng.
“Đó chính là An Khanh sư tỷ, đệ tử nội môn có thiên tư tốt nhất trong thế hệ trẻ. Các ngươi vừa mới nhập môn đã được gặp nàng, thật là may mắn!”
Phải rồi, đúng là may mắn...
Ta đứng sau cùng trong đám người, dõi mắt nhìn bóng dáng nàng đang dần xa khuất.
Ngày đầu tiên vào Vạn Kiếm Tông liền gặp được kẻ thù kiếp trước, chẳng phải là quá “may mắn” rồi sao?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận