Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MA NỮ TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-08-01 14:27:48
14
Về sau ta mới biết, hôm đó A Yêu quả thực còn chưa tính là phóng túng.
Lại một lần tỉnh dậy giữa đêm, ta ấn lấy bàn tay không an phận đang đặt nơi eo mình.
“A Yêu... đừng quậy.”
Không biết từ lúc nào nàng lại chui vào chăn của ta.
Giờ đây, ta đã chẳng quản nổi nàng nữa rồi.
“Sư tôn, con lạnh.”
Nói dối, với tu vi hiện tại của mình, nàng đã sớm không sợ nóng lạnh gì nữa.
Nàng cứ một mực dán sát vào người ta.
Cằm tựa lên vai ta, dài thở một hơi, toàn là thỏa mãn.
“Sư tôn, người có thích con không?”
Ta vẫn còn mơ màng, thuận miệng ứng phó: “Thích, sư tôn thích con nhất.”
Nàng vẫn không vừa ý: “Sư tôn, người đang trả lời có lệ con.”
Ta vỗ vỗ tay nàng: “Không có.”
Tay nàng cứ không ngừng trượt lên, cuối cùng đặt lên mặt ta.
Nhẹ dùng sức, liền nâng mặt ta lên.
Ta quay đầu, đối mắt với nàng, A Yêu mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi ta.
Nến lay lắt cháy, chập chờn đến chua xót cả mắt người.
A Yêu phất tay, ngọn nến vụt tắt, chỉ còn lại một làn khói mỏng.
Một đêm điên đảo.
...
Song tu quả thực diệu kỳ vô song!
Ta đột phá được cảnh giới đã trì trệ bấy lâu, còn nhanh hơn A Yêu một bước phá cảnh.
Tu luyện của A Yêu cũng tiến triển thần tốc.
Vậy nên, khi sư tôn thấy chúng ta thế, ông dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trận ước chiến giữa Ma Tông và Vạn Kiếm Tông vẫn còn hai mươi năm nữa.
Nhưng nay đã chẳng còn ai tin Vạn Kiếm Tông sẽ thắng.
Một là vì Ma Tông đời trẻ mạnh mẽ, ai nấy đều có thể độc lập gánh vác một phương.
Hai là vì Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông cưỡng ép phá cảnh thất bại, tu vi sụt giảm nghiêm trọng, đại đệ tử thủ tọa là Tông Huyền thì mất hết tu vi, đã là một phế nhân, Vạn Kiếm Tông không còn người kế tục.
Mười ngày trước, Vạn Kiếm Tông đã gửi thư đầu hàng.
Không đánh mà hàng, Vạn Kiếm Tông trở thành trò cười cho trăm nhà tiên môn.
...
“Nghe nói chưa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ma-n-t-m-nh-tu-d-ng&chuong=10]

Tông Huyền bị trục xuất khỏi Vạn Kiếm Tông rồi đấy.” A Yêu tìm đến ta, lần hiếm hoi nhắc tới Vạn Kiếm Tông mà có vẻ cao hứng: “Sư tôn đoán xem là vì sao?”
“Chẳng phải vì hắn mất hết tu vi à?”
A Yêu lắc đầu: “Không biết hắn nghe nói từ đâu gì mà song tu có thể tăng tu vi, liền tìm mấy nữ đệ tử cùng môn mà...”
Ta sững sờ nhìn nàng.
A Yêu: “Về sau chuyện bị lộ, Vạn Kiếm Tông liền trục xuất hắn khỏi sư môn.”
Thật là... quá đỗi hoang đường...
A Yêu còn kể, dạo gần đây bách gia tiên môn muốn bầu chọn tông môn đứng đầu cho nhiệm kỳ tiếp theo, đã gửi tiên thiếp tới Ma Tông.
Chuyện như thế này trước đây Ma Tông xưa nay đều không có tư cách tham dự.
Bách gia tiên môn gì chứ, toàn là đám kẻ tiểu nhân nhìn mặt mà dọn mâm.
Thấy Vạn Kiếm Tông sụp đổ, lại sợ mình thành kẻ tiếp theo.
Thế là chen nhau đến lấy lòng.
So ra, Ma Tông lại thành ra quang minh lỗi lạc, yêu ghét phân minh.
“Đừng nói những chuyện này nữa.” A Yêu bước tới nắm lấy tay ta: “Sư tôn, hạt giống người tặng con đã nở hoa rồi, con dẫn người đi xem nhé...”
Miệng thì gọi là sư tôn, hành động lại từng bước đều vượt lễ.
Ta loạng choạng đứng dậy, mặc nàng kéo mình đi về phía trước.
“Chậm chút thôi.”
15
Ngoại truyện về A Yêu
Ta mơ một giấc mộng.
Mơ thấy mình lại quay về căn nhà tranh rách nát trong Vạn Kiếm Tông năm xưa.
Không có tu vi, ai ai cũng có thể bắt nạt ta.
Đệ tử Vạn Kiếm Tông mắng ta là ma nữ bẩm sinh, nói ta vốn dĩ không thể có kết cục tốt đẹp.
Bọn họ còn kể, trước kia Vạn Kiếm Tông cũng từng đưa về một ma nữ bẩm sinh, tên là Tử Nô.
Nhưng nàng không chịu nghe dạy dỗ, còn làm An Khanh sư tỷ bị thương.
Để trừng phạt nàng, các vị tiên trưởng đã đưa nàng lên Đài Bóc Xương, sống sờ sờ mà bị mài đi ma cốt trong người.
Nghe nói đến tận bây giờ, khi đến Đài Bóc Xương vẫn còn thấy vết máu nàng bắn xuống năm nào.
Ta rất sợ, sợ mình cũng sẽ giống như Tử Nô.
Cũng rất thương nàng, bởi ta cảm thấy dường như nàng chẳng phạm phải tội gì tày trời khiến người đều căm phẫn.
Chỉ vì là thiên sinh ma thể, liền định sẵn phải chịu kết cục thê thảm.
Để không đi vào vết xe đổ của nàng, ta học cách nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn cái đói, cái lạnh.
Nhẫn nhịn những lời cười cợt, sỉ nhục.
Lúc nào cũng sống trong nơm nớp, sợ hãi.
Nhưng rồi, từ khi Tông Huyền sư huynh sau một đợt lịch luyện trở về, lỡ nhìn ta vài lần...
Vận mệnh của ta cũng đổi thay từ đó.
Anh Khanh sư tỷ luôn tìm đến gây chuyện.
Nàng ta đánh ta, mắng ta, sau cùng cười lạnh một tiếng, rút kiếm cứa một nhát lên cánh tay mình.
Rồi nàng ta vội vàng bỏ chạy ra ngoài, kêu gào rằng ma nữ ta đã đả thương người.
Khoảnh khắc ấy, ta biết mình tiêu đời rồi...
Rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi số phận giống như Tử Nô.
Ta bị bọn họ trói lên Đài Bóc Xương.
Mọi người chỉ trỏ ta, quở trách ta, phẫn nộ mắng nhiếc ta.
Cuối cùng thúc động pháp trận, đẩy ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục...
Ta giật mình bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Sư tôn nhẹ nhàng vỗ về ta: “Sao vậy?”
Ta quay đầu nhìn gương mặt sư tôn, đưa tay ôm chặt lấy người.
“... Sư tôn, con mơ thấy ác mộng.”
“Ác mộng à…”
Giọng sư tôn dịu dàng mà mạnh mẽ: “Sư tôn cũng từng mơ ác mộng, tỉnh lại là được rồi.”
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận