Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:33:19
Dưới uy lực của “tiền tài mở lối”, Phương Tử Kỳ bọn họ chẳng bao lâu đã giúp ta tóm được một giỏ lươn đất.
Nhìn đám lươn trơn nhớt quẫy đuôi liên hồi, ta nhếch môi, hừ, lần này xem y còn giữ nổi bình thản nữa không.
Vừa nghĩ đến cảnh Bùi Cảnh Ngôn bị dọa đến thất thố hoảng loạn, ta đã bật cười khúc khích một mình.
Đêm ấy ta lén đặt giỏ lươn dưới gầm giường, chờ đến rạng sáng hôm sau, nhân lúc y còn chưa tỉnh, sẽ nhét thẳng vào cổ áo, cho y một trận trở tay không kịp.
Nào ngờ, trò xấu chưa kịp làm, báo ứng đã tới trước.
Sáng sớm hôm sau, bụng ta đau quặn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, trước mắt tối sầm. Mở chăn ra nhìn, bên dưới thấm ra một vệt máu.
Ta sợ đến hồn phi phách tán, thậm chí còn nghĩ sẵn chỗ nào để chôn mình.
Bởi ta nhớ rõ, con A Hoa nhà bên cũng từng chảy rất nhiều máu mà ch.ết, trước khi ch.ết còn tru tréo đau đớn.
À, A Hoa chính là con chó vàng lớn.
Mỗi lần gặp ta đều quẫy đuôi như cánh quạt nên ta vẫn hay chia cho nó chút đồ ăn vặt.
Nghĩ đến việc mình sắp ch.ết, sau này sẽ chẳng còn được thưởng thức bồ câu quay, bánh hoa hồng, sữa hạnh nhân, chân giò, bánh hạt dẻ của Tửu Lâu Túy Tiên… trong lòng ta uất ức vô cùng.
Cơn đau cuối cùng hành hạ ta đến mức chẳng còn hơi sức mà nghĩ vẩn vơ.
Mơ hồ sắp ngất đi, ta loáng thoáng thấy Bùi Cảnh Ngôn cau mày kéo chăn ta ra, giọng lạnh băng hỏi ta có phải lại giả bệnh để trốn học không.
Ta rất muốn cãi một câu “lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử”, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng nói ra được.
Chỉ đến khi ánh mắt y chậm rãi hạ xuống, ta mới nghe thấy giọng y vụt trở nên hỗn loạn, hoảng hốt mất khống chế.
Thì ra, Bùi Cảnh Ngôn vốn vẫn điềm tĩnh tự kiềm đến thế cũng có lúc luống cuống như vậy.
20
Khi ta tỉnh lại, đã nằm trong y quán.
Đại phu đang nghiêm giọng quở trách Bùi Cảnh Ngôn – lúc đó đang quạt lửa sắc thuốc rằng y chẳng hề biết chăm sóc muội muội, để muội muội ra nông nỗi này.
Khói thuốc phả lên mặt, khiến gương mặt y lấm lem tro bụi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=15]

Đối diện với lời răn của đại phu, Bùi Cảnh Ngôn chỉ mím chặt môi mỏng, không dám cãi nửa lời, chỉ cúi đầu liên tục đáp vâng.
Đại phu thở dài, ánh mắt nhìn chúng ta đầy thương hại.
Thấy ta tỉnh, ông liền gọi một phụ nhân chừng năm mươi tuổi đến.
Phụ nhân ấy đưa ta vào một gian nhỏ, tỉ mỉ giảng cho ta nguyên do tại sao lại chảy máu, sau đó dặn dò phải chú ý điều gì: không được chạm nước lạnh, không vận động mạnh…
Lúc ấy ta mới vỡ lẽ, thì ra ta không phải sắp ch.ết mà đây chỉ là hiện tượng bình thường của nữ tử khi đến tuổi.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, mồ hôi lạnh lại chảy ròng.
Điều này chẳng phải có nghĩa, thân phận nữ nhi của ta đã bại lộ trước mặt Bùi Cảnh Ngôn rồi sao?!
Ta đứng sau cánh cửa gian nhỏ, tiến thoái lưỡng nan, sống dở ch.ết dở.
Ngay lúc ta còn nghĩ phen này chắc chắn sẽ mất đầu thì cửa bị đẩy ra.
Bùi Cảnh Ngôn bước vào, trên tay bưng bát thuốc đen sì còn bốc khói, giọng không cho phép kháng cự: “Thuốc đã sắc xong, uống hết đi.”
Không biết có phải ảo giác của ta không mà lúc này thái độ y đối với ta dường như đã bớt khắt khe hơn.
Nhưng chỉ cần nhìn bát thuốc kia thôi, ta liền cảm thấy cái ch.ết cũng chẳng đến nỗi không thể chấp nhận.
Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp của Bùi Cảnh Ngôn, ta đành bịt mũi, nhăn mặt nhăn mày mà uống cạn.
Xin cảm tạ, một người đang sống mà như nửa ch.ết.
21
Từ đó, Bùi Cảnh Ngôn không còn giận dỗi, nhưng lại thật sự coi ta là muội muội.
Tỷ như nghiêm cấm ta chạm nước lạnh, chuyện xuống sông bắt cá thì khỏi nghĩ.
Không cho ta tung tăng như khỉ con nữa, cũng chẳng cho ta chạy theo bọn Phương Tử Kỳ mà quậy phá.
Ngay cả việc giặt giũ y phục cũng đều ôm lấy, đến tháng còn tính ngày cẩn thận mà sắc cho ta bát canh gừng.
Thực ra ta cũng từng phản đối.
Nhưng hễ ta vừa hé môi tỏ chút bất mãn, Bùi Cảnh Ngôn liền hạ giọng nguy hiểm mà nhắc ta rằng mạng nhỏ của ta còn nằm trong tay y.
Nghĩ đến tội khi quân treo lơ lửng trên đầu, ta đành ngoan ngoãn nghe lời.
Song dần dà, ta lại thấy thế này cũng chẳng tệ.
Ít nhất, cái cảm giác buồn buồn vì y lạnh nhạt với ta giờ đã biến mất.

Bình Luận

1 Thảo luận