Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:31:08
4
Ta quay đầu lại, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, những hàng quán trên phố đã chạy sạch bóng.
Chỉ còn lại một con đường trống trơn, vắng ngắt.
Thấy chán chẳng có gì thú vị, ta đành quay về phủ.
Vạch qua bụi cỏ rậm rạp, một cái lỗ nhỏ liền hiện ra trước mắt.
Ta khom lưng, đang định thần không biết quỷ không hay chui qua lỗ chó ấy mà trở về tướng phủ.
Nào ngờ vừa mới thò đầu vào, liền trông thấy một đôi giày da đen viền vàng.
Ngay sau đó, lại xuất hiện thêm một đôi nữa.
Mắt ta vốn tinh, vừa liếc đã nhận ra đó là giày thường ngày của nhị ca Lăng Sơn và tam ca Lăng Dạng.
Trong lòng lập tức kêu không ổn.
Ngỡ rằng giấu được phụ thân và mẫu thân, lại cho Nguyệt Nha mặc đồ của ta ngồi trong thư phòng thì có thể lừa qua ba vị ca ca.
Ai dè cuối cùng vẫn bị bắt quả tang.
Nửa người kẹt trong lỗ chó, ta cứng ngắc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, nặn ra một nụ cười gượng gạo mà lễ phép, bày ra vẻ nịnh nọt gọi một tiếng: “Nhị ca, tam ca~"
“Sao hai người cũng ở đây? Lẽ nào là đặc biệt ra nghênh đón muội về phủ sao?"
“Thật ra cũng không cần long trọng như thế đâu! Hai huynh biết đấy, muội từ trước đến nay vốn thích sống khiêm tốn, kín đáo…”
Ta vừa cười gượng vừa giả bộ nói, lại đồng thời nhanh như chớp rụt lui ra ngoài tường.
Cái lỗ ấy vốn nhỏ, chỉ vừa vặn đủ cho thân hình nhỏ bé như ta.
Tự nhiên ngoài ta ra, chẳng ai có thể chui lọt.
Thấy nhị ca và tam ca bó tay bất lực, ta phủi bụi trên tay, cười đắc ý, hướng vào trong lỗ mà châm chọc: “Ha ha ha… chỉ bằng hai huynh mà cũng muốn bắt được muội à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=3]

Về luyện thêm hai năm nữa đi!”
Nói đoạn, hai chân ta nhún một cái, liền bật dậy khỏi mặt đất.
Phủi phủi bụi trên người, ta còn vừa ngâm nga tiểu khúc, vừa chuẩn bị đi tìm chỗ khác mà trèo tường vào phủ.
Nào ngờ vừa quay người lại, liền đâm sầm vào một bức tường… bằng thịt.
Ta ôm cái mũi đau điếng, suýt nữa văng ra vài lời chửi rủa.
Ai ngờ ngẩng đầu lên, kẻ chắn trước mặt ta lại chính là đại ca Lăng Cao.
Trong nháy mắt, ta xìu xuống như con mèo bị dội nước lạnh.
Chả trách nhị ca tam ca không thèm đáp lại sự khiêu khích của ta.
Thì ra là đang dụ ta tới tận đây!
Đại ca đứng sừng sững, nhướng mày, tay cầm quạt xếp, thong thả gõ lên lòng bàn tay, gương mặt hiện rõ một vẻ “ta muốn xem muội còn ngụy biện thế nào nữa”.
Ta chột dạ, mắt liếc đông liếc tây rồi giả vờ thản nhiên mở miệng: “Đại ca, thật khéo, huynh cũng tìm không thấy cửa lớn để về phủ à?"
“Ôi, may mà muội còn để lại một đường lui, nếu không thì đêm nay chúng ta đều phải ngủ ngoài đường rồi.”
Vừa quan sát sắc mặt của đại ca, ta vừa cất lời, vừa từ từ lùi lại. Đến khi buông xong chữ cuối cùng, lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp thoát khỏi ma trảo của đại ca...
Một bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng tóm lấy ta như tóm gà con, nhấc bổng lên.
Đại ca dùng quạt xếp gõ khẽ vào đầu ta, giọng đầy bất đắc dĩ: “Muội a… vẫn nghịch ngợm như vậy, không biết là giống ai nữa.”
Trong lòng ta không phục, định giãy dụa phản kháng.
Nhưng vừa nghĩ đến chênh lệch vóc dáng giữa ta và đại ca...
Ta bị xách lên thế này, đến vươn thẳng cánh tay cũng chẳng chạm nổi lấy một cọng lông trên người huynh ấy.
Thế là lập tức lại xìu xuống, ngoan ngoãn chịu trận.
5
Ta nhăn mặt như khổ qua héo, quỳ trước mặt ba vị ca ca, ấm ức chẳng khác nào một con mèo đói không vớ được cá.
“Các ca ca tốt của muội, xin các huynh đấy… đừng mách với phụ thân mẫu thân mà…”
Ta chớp chớp đôi mắt, nhẹ nhàng kéo vạt áo đại ca, cố làm nũng mà năn nỉ.
Chiêu này xưa nay vốn hữu hiệu, hễ ta gây ra chuyện, chỉ cần bày bộ dáng tội nghiệp này là có thể khiến các ca ca thay ta che trời lấp biển.
Chỉ tiếc hôm nay, không ai chịu mắc lừa.

Bình Luận

1 Thảo luận