“Còn như đỗ đạt công danh thì khác, chỉ cần con chịu phát sáng phát nhiệt, ắt sẽ có tiền tiêu không hết. Há chẳng phải quá tuyệt vời sao?”
Sao nghe thế nào cũng giống như đang lừ.a ta vậy trời?!
Ta nghi hoặc, ngón tay bấm bấm tính toán một hồi.
Cha nương ta bỏ ta lại, còn uống sữa “quên con” rồi dắt hết gia sản chạy mất, tính theo số vàng ít ỏi ta còn giữ…
Ừm… chắc chẳng trụ được bao lâu.
Xem ra lời ông ấy nói cũng có chút đạo lý.
Ta gật đầu liên hồi như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng! Vậy người nói xem, con phải làm thế nào?”
Lão hoàng đế nghiêm mặt: “Chuyện này dễ thôi. Trẫm đang chuẩn bị đưa Thái tử tới Thư Viện Tùng Vân rèn luyện để chuẩn bị cho tương lai đăng cơ kế vị. Nó thiếu một bạn đọc, còn con thiếu cơ hội học tập... gộp lại chẳng phải vừa vặn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=8]
Một mũi tên trúng hai đích, đôi bên cùng lợi!”
Ta bị dỗ đến ngơ ngác, gật đầu đáp ứng theo bản năng rồi sau mới nhận ra mình vừa bị con người hiền hòa cười mỉm này lừ.a gọn.
Bao nhiêu mộng tưởng “ăn chơi phè phỡn” đều bị ném ra sau đầu.
Chả trách phụ thân ta suốt ngày miệng bảo không muốn đi làm, thân thể lại thành thật đều đặn vào triều.
Lão Hoàng đế sở dĩ làm được hoàng đế... chắc chắn là bởi vì bản lĩnh lừa người đạt đến cảnh giới tối thượng.
Trong lòng ta lặng lẽ sám hối với phụ thân.
Cha ơi, không phải con kém cỏi, thật sự là lão Hoàng đế quá biết lừa gạt đó thôi.
“Ngoan lắm.”
Lão Hoàng đế xoa đầu ta, cười đầy hài lòng. “Có điều nói đi cũng phải nói lại... kinh thành bao nhiêu công tử cùng tuổi, tại sao lại chọn đúng con?”
Ta cố giữ chút lý trí cuối cùng, gắng gượng chống cự.
Lão Hoàng đế vuốt râu, giọng đầy ẩn ý: “Bởi vì, phụ thân con là một vị hiền quan.”
Nghe vậy, trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh ông cha suốt ngày trốn việc, lại chẳng chút đáng tin.
Thật khó mà gắn với cái danh “hiền quan” mà lão Hoàng đế vừa nói.
“Thái tử giá đáo!”
Đúng lúc này.
Nhân vật trong truyền thuyết cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Vừa bước vào cửa đã cúi mình hành lễ, lời chào hỏi đủ ba lượt, khiến hình ảnh ta ôm chặt chân bàn, chui dưới gầm bàn càng thêm dở hơi.
Hết cách, ta đành lồm cồm bò ra.
Lão Hoàng đế dịu giọng: “Cảnh nhi, mau tới bái kiến bạn đọc Lăng Chỉ trẫm vừa tìm cho con.”
Bùi Cảnh Ngôn, tự Thận Chi, năm nay mười bốn, là nhi tử duy nhất mà Hoàng hậu hạ sinh cho lão Hoàng đế khi cả hai đều gần bốn mươi. Tính tình trầm ổn, nội liễm. Năm bảy tuổi đã dùng một bài tấu trị thủy giải quyết mối lo to lớn trong lòng lão Hoàng đế, được xem là nhân tài bậc nhất để trị quốc và là người kế vị không chút nghi ngờ.
Ta vươn cổ, muốn nhìn cho rõ vị Thái tử nổi danh kia trông thế nào.
Nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào nhau...
“Sao lại là ngươi?”
Ta và Bùi Cảnh Ngôn đồng thanh.
Dù y đã thay y phục, không còn thấp điệu như hôm qua.
Nhưng ta vẫn nhận ra ngay.
Đây chính là vị công tử mà hôm qua ta… ừm… “trêu ghẹo” trên phố.
Quả thật ta và phụ thân là cha con ruột.
Ông dám tráo đổi lệnh bài, phạm tội khi quân. Ta dám cả gan trêu ghẹo Thái tử giữa đường, phạm thượng vô cùng.
Quả thực can đảm đến mức trời không dung, đất không tha!
“Ồ? Thì ra các con quen nhau?” Lão Hoàng đế nhướn mày, hơi bất ngờ.
Ta ngượng ngùng cào cào ngón tay, chẳng biết đáp sao.
Chẳng lẽ lại bảo rằng ta quen y là vì trêu ghẹo y giữa phố sao?
Hay là chạy cho nhanh thì hơn, kẻo ngày nào đó y đăng cơ sẽ chém ta đầu tiên để răn thiên hạ mất.
Chưa kịp mở miệng khéo léo thoái thác, giọng Bùi Cảnh Ngôn đã vang lên bên tai:
“Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý!"
"Người này lêu lổng, vừa nhìn đã thấy là đồ bỏ đi!”
Ánh mắt Bùi Cảnh Ngôn tràn đầy phẫn uất, mày nhíu chặt, gò má đỏ bừng, trông chẳng khác nào một con tôm luộc chín.
Không rõ là tức, hay là tức, hay là tức nữa.
Nghe y nói, tim ta thót lên.
Nhưng sau đó, lại thở phào.
May quá, y không nhắc đến chuyện hôm qua ta trêu ghẹo y.
Không thì có cho ta một trăm cái đầu cũng chẳng đủ chặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận