Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:32:22
13
Gần chạng vạng.
Các sĩ tử từ khắp nơi đến cầu học đều đã tụ tập đông đủ.
Quản sự tiên sinh giảng tường tận một lượt quy củ trong thư viện, sau đó lấy ra một ống thẻ tre, bảo từng người lần lượt rút thăm, hai người một phòng để phân phối chỗ ở.
Trong lòng ta khẽ động, lập tức có chút hưng phấn.
Bùi Cảnh Ngôn vẫn luôn ghi hận chuyện ta trêu ghẹo y giữa đường.
Hoặc là đối mặt ta thì chẳng có sắc mặt tốt, hoặc là thẳng thừng lơ ta đi.
Bình thường học cùng y một chỗ đã đủ khó chịu rồi.
Nếu ngay cả chỗ ở cũng phải buộc chung…
Vậy thì đúng là muốn cái mạ.ng nhỏ của ta đây rồi!
Nghĩ đến việc sắp có tân bạn cùng phòng, ta hí hửng tiến lên, long trọng chọn một thẻ tre may mắn.
Bùi Cảnh Ngôn thì đã sớm rút xong, trở về chỗ ngồi.
Chỉ là khi liếc nhìn tấm thẻ trong tay ta, ánh mắt y thoáng hiện ra vẻ khó đoán.
Có lẽ y cũng nhẹ nhõm thở phào vì cuối cùng thoát khỏi cái thứ phiền phức là ta chăng.
Nhưng thôi, mặc kệ.
Hôm nay tiểu gia ngươi chẳng buồn để ý.
Ngày mai đại gia ta đây để ngươi với chẳng nổi!
Ta quay đầu nhìn y, lắc lắc thẻ tre trong tay, đắc ý nhướn mày khiêu khích.
Không bao lâu, mọi người lần lượt rút thăm xong.
Quản sự tiên sinh phất tay, bảo chúng ta mau về phòng nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ bắt đầu buổi tụng đọc sáng.
Trong phòng, chúng sĩ tử liền tản đi tứ tán như chim muông.
Thoạt nhìn thư viện này không lớn lắm.
Nhưng bên trong lại uẩn chứa huyền cơ.
Ta thở hổn hển, cầm thẻ tre có khắc ba chữ Sùng Nhã Viện, tìm đến nơi ở thì trong phòng đã sáng đèn.
Hiển nhiên bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt kia đã đến trước ta một bước.
Trong lòng ta âm thầm cầu khấn, mong sao tính tình của bạn cùng phòng mới đừng có giống cái hũ nút Bùi Cảnh Ngôn kia, bằng không thì ta chắc ch.ết ngột mà thôi.
Ta lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hớn hở tiến lên, đẩy cửa bước vào.
Ngay khoảnh khắc ấy...
Ta sững sờ đứng yên tại chỗ.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Ngôn thản nhiên đứng trong phòng, phía sau y là giường chiếu cùng bàn sách đã sớm được sắp xếp gọn ghẽ.
Không biết có phải ảo giác của ta không...
Ngay giây phút bốn mắt chạm nhau, đôi mày hơi nhíu của Bùi Cảnh Ngôn lại dần dần giãn ra.
Ta không dám tin, giơ thẻ tre trong tay lùi lại ba bước.
Đến khi đôi mắt sắp nhìn xuyên qua cả tấm thẻ trong tay và tấm biển treo trên cửa khắc ba chữ Sùng Nhã Viện, ta mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng mình không hề đi nhầm.
Ta do dự chốc lát.
Cẩn trọng hỏi thử: “Bùi Cảnh Ngôn, chẳng lẽ ngươi đi nhầm phòng rồi à?”
“Sùng Nhã Viện, ta không nhầm."
"Sao, nhìn thấy là ta, ngươi thất vọng lắm à?”
Giọng điệu của Bùi Cảnh Ngôn vẫn lạnh nhạt xa cách như thường.
Nghe vậy, ta dựa lưng vào cánh cửa gỗ, cả người bất lực trượt xuống.
Nếu ta có tội, xin để ông trời trừng phạt ta, chứ đừng bắt ta suốt mười hai canh giờ mỗi ngày thì mười ba canh giờ phải dính chặt cùng Bùi Cảnh Ngôn thế này.
Đây khác gì tống ta vào lao ngục đâu!
Bạn cùng phòng mới của ta, cuộc sống tươi đẹp mới của ta...
Hu hu hu…
14
Thư Viện Tùng Vân tọa lạc tại đất Thục. Vì triều đại thay đổi, thời điểm thành lập chính xác nay đã không thể khảo cứu.
Người ta chỉ còn nhớ mơ hồ, rằng nơi này được dựng nên từ thời của… cha của cha của cha Bùi Cảnh Ngôn trị vì.
Ban đầu chỉ là một thư viện nhỏ nhoi, chẳng mấy ai biết đến.
Về sau, liên tiếp ba khoa thi đều đào tạo ra trạng nguyên, từ đó nổi danh khắp thiên hạ.
Lại thêm việc chư vị phu tử trong viện đều là danh sĩ, lời bàn thời thế sắc bén độc đáo khiến thanh danh Tùng Vân vang xa.
“Dưới chân núi Tùng Vân có một ngôi làng, tên là thôn Tùng Vân. Có một vị phu nhân thương xót nữ tử trong làng đều mù chữ bèn bỏ hết gia sản lập một tư thục, thu nhận nữ sinh miễn phí."


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=10]

Bình Luận

1 Thảo luận