Ta lập tức hùa theo, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, Thái tử điện hạ nói phải lắm! Con người con lêu lổng, chẳng thể gánh vác việc lớn, chi bằng đổi người khác đi.”
“Hồ nháo!”
Lão Hoàng đế vỗ bàn cái "rầm", uy nghiêm hoàng quyền lập tức tỏa khắp bốn phía khiến ta run lẩy bẩy.
“A Chỉ là nhi tử Thừa tướng, tuy không thể so với con từ nhỏ đã là thái tử, nhưng cũng không thể khinh mạn. Sao con lại có thể buông lời miệt thị?"
"Huống hồ, chuyện này đã định, tuyệt đối không thể nuốt lời.”
“Nhưng phụ hoàng…” Trong mắt Bùi Cảnh Ngôn thoáng hiện nét ấm ức, muốn phân bua.
“Con và A Chỉ đồng hành, vừa có thể cùng nhau trưởng thành, tương lai y cũng sẽ trở thành cánh tay trái tay phải của con. Làm thái tử một nước, con nên đặt đại cục lên hàng đầu, không thể hành xử theo cảm tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=9]
Chuyện này quyết định như vậy, không được bàn thêm.”
Lão Hoàng đế vung tay, dứt khoát chấm dứt đề tài.
Ra khỏi điện Dưỡng Tâm, một thị nhân tiến lên nói với ta rằng cung điện dành cho ta đã được chuẩn bị xong, tạm thời cứ ở yên, đến ngày khởi hành sẽ cùng nhau xuất phát.
Ta hài lòng gật đầu, bước chân nho nhỏ theo sau thị nhân.
Lướt qua bên cạnh Bùi Cảnh Ngôn, ta còn cố tình lè lưỡi làm mặt quỷ:
"Chống cự vô ích thôi, cha ngươi không cần ngươi nữa rồi!”
Mắt Bùi Cảnh Ngôn đỏ hoe, tức đến muốn khóc.
11
Trước khi nhập cung, ta đã không chỉ một lần thầm ghen tị rằng làm con của lão Hoàng đế thì hẳn là hạnh phúc biết bao.
Chỉ cần khẽ vung tay là hưởng hết thảy vinh hoa phú quý.
Không cần phấn đấu cũng có thể ngồi trên cả giang sơn.
Thế nhưng, sau những ngày ở cạnh Bùi Cảnh Ngôn.
Ta chợt phát hiện, thật ra y cũng rất đáng thương.
Rõ ràng là kẻ kế thừa ngôi vị đường đường chính chính.
Quyền thế ngập trời, chỉ cần vươn tay là có được.
Vậy mà vẫn phải dậy từ lúc gà chưa gáy để làm công khóa, cho dù sốt cao cũng không được phép vắng một ngày, sự cần mẫn khắc khổ tuyệt chẳng thua kém gì con cháu hàn môn.
Thậm chí, chỉ vì mang thân phận thái tử, lại càng bị yêu cầu khắt khe hơn gấp bội.
Khác xa một trời một vực so với lý tưởng làm cá mặn cả đời của ta.
Nhưng sự đồng cảm bé nhỏ ấy của ta chỉ duy trì được một ngày.
Bởi khi Thái sư hỏi ta ý nghĩa của câu “quân tử bất khí” mà ta trả lời thành “quân tử không cầm vũ khí”, thì Bùi Cảnh Ngôn lại dám ngay trước mặt mọi người mà mỉa mai ta là kẻ ngực rỗng bụng không.
Ta tức đến mức lập tức trong đêm tìm bái sư vị trạng nguyên tân khoa, định gỡ gạc lại một ván trước y.
Tiếc rằng Bùi Cảnh Ngôn quả thật quá mức yêu nghiệt.
Dù ta có treo đầu xà, dùi đùi để học thì cũng khó mà theo kịp bóng lưng y.
Ngược lại còn thường xuyên gây ra trò cười, khiến Thái sư giận đến mức giật râu quát lớn: “Nhữ tử bất khả giáo dã!”
Thế là, ta đành phải thành thật thừa nhận, Bùi Cảnh Ngôn đúng là hơn ta một chút xíu.
12
Thời gian xoay vần.
Chớp mắt một cái, ngày khai giảng ở Thư Viện Tùng Vân đã đến.
Ta cùng Bùi Cảnh Ngôn vượt đường xa vất vả, rốt cuộc cũng đặt chân tới thánh địa cầu học trong truyền thuyết của hàng vạn sĩ tử, để thực sự rèn luyện cho đúng nghĩa.
Cả hai đều che giấu thân phận: y đổi tên thành Cảnh Ngôn, ta đổi thành Lâm Chỉ, cùng mang danh hàn môn tử vượt ngàn dặm đến đây cầu học.
Ngẩng đầu nhìn tòa thư viện trước mắt, núi ôm lấy nước, khói sương vờn quanh, cảnh sắc tựa như chốn tiên giới.
Ta không kìm được thốt lên tiếng cảm khái của kẻ chưa từng thấy đời: “Đẹp! Thật sự quá đẹp!”
Bên cạnh, Bùi Cảnh Ngôn vác hòm sách, liếc ta một cái lạnh băng rồi hờ hững buông lời: “Quê mùa, mất mặt.” Dứt câu, y liền sải bước đi thẳng.
Ta đưa tay gãi gãi mũi, chẳng mấy bận tâm.
Đương nhiên, ta biết lúc này lẽ ra nên phụ họa cho ra dáng nho nhã, ngâm một bài thơ để tỏ phong cốt văn nhân.
Nhưng ta lại càng thích nhìn bộ dạng rõ ràng chướng mắt ta, thế mà chẳng có cách nào khác của Bùi Cảnh Ngôn, nhìn đến là vui.
Hơn nữa, ta còn thấy thú vị mãi không chán, hí hí.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận