Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 16

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:33:41
Có lẽ là vì Bùi Cảnh Ngôn rốt cuộc cũng bớt chọc người ghét đi rồi.
Mà được thái tử tự tay hầu hạ, cảm giác quả thật… sướng phát rồ.
Bọn Phương Tử Kỳ lại thấy Bùi Cảnh Ngôn có gì đó quái gở.
Nhân lúc y sơ ý, còn lén hỏi ta có phải y động tâm với ta rồi không.
Ta hoảng hốt, lập tức phủ nhận.
“Chắc là… cuối cùng lương tâm y cũng trỗi dậy thôi.” Ta ậm ừ đáp.
Nhưng lời nhắc này lại khiến ta chợt bừng tỉnh.
Thì ra cái cảm giác lạ lùng mỗi khi đối diện Bùi Cảnh Ngôn… gọi là thích.
Nhưng giữa chúng ta vốn dĩ không thể.
Vì ta nhất định phải sống phè phỡn, bất học vô thuật, tiêu dao thành kẻ ăn chơi bất tài.
Trừ phi… y đồng ý để ta làm một vị hoàng hậu bất học vô thuật, ăn chơi chờ ch.ết.
Nào ngờ, sự đời đúng là khéo trêu ngươi.
Tết Thượng Nguyên hôm ấy, Bùi Cảnh Ngôn mượn cớ ngắm hoa đăng mà lừa ta ra phố.
Dọc đường, nào là hồ lô ngào đường, nào là bánh hạt dẻ…
Hết thảy đồ ngọt, đồ ăn vặt, trang sức vòng ngọc, từng lượt từng lượt dọn ra, hệt như viết bốn chữ “có chuyện cầu xin” lên mặt.
Ta nhìn mà ngứa mắt, dứt khoát hỏi thẳng: “Rốt cuộc ngươi có lời gì muốn nói với ta?”
Mặt Bùi Cảnh Ngôn lập tức đỏ bừng, trắng trẻo đến nỗi có thể thấy cả máu dồn.
Sau một hồi giằng co do dự, y mới nhỏ giọng mở lời: “A Chỉ, nàng… có nguyện làm thái tử phi của ta không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=16]

Nàng yên tâm, ta sẽ bảo đảm…”
“Ta không được! Ta không rảnh! Ta từ chối!”
Chưa đợi y nói hết, ta đã buột miệng từ chối ngay tắp lự.
Đùa gì thế!
Ta là kẻ phải làm công tử ăn chơi bất học vô thuật, sao có thể vì cái danh thái tử phi cỏn con mà dừng bước được.
Thế nhưng, nhìn thấy dáng vẻ y khẽ cười đầy mất mát, lại dịu dàng nói sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của ta, tim ta lại mềm xuống.
Ta đành lắp bắp mở miệng: “Nếu… nếu là một thái tử phi bất học vô thuật, ăn chơi chờ ch.ết… thì có được không?”
Mây đen trong mắt Bùi Cảnh Ngôn lập tức tan sạch.
Đôi mắt phượng xinh đẹp hơi xếch kia sáng bừng, lấp lánh nhìn ta, mỉm cười đáp: “Tất nhiên.”
Ngoại truyện
Mãi đến tận ngày trước khi cùng Bùi Cảnh Ngôn thành thân.
Lúc cha nương và mấy ca ca dắt díu nhau từ phương xa quay về kinh thành, ta mới biết thì ra lão Hoàng đế sớm đã rõ chuyện ta là nữ nhi.
À không đúng, bây giờ ta nên đổi miệng gọi một tiếng: Phụ hoàng.
Thì ra trong túi gấm phụ thân để lại sớm đã ghi rõ sự thật rành rành.
Thế nhưng ông vẫn nguyện để ta theo thân phận bạn đọc mà cùng Bùi Cảnh Ngôn đến Thư Viện Tùng Vân rèn luyện.
Ông nói, dù có lời sấm truyền kia, ông cũng không phải bạo quân chuyên quyền.
Cho nên mới cho ta hai năm.
Để ta sau khi ở bên Bùi Cảnh Ngôn có thể tự mình làm lựa chọn.
Chỉ là không ngờ chuyện này lại để lại cái bóng tâm lý cho Bùi Cảnh Ngôn sâu đến vậy.
Thậm chí suýt nữa bị bức thành đoạn tụ cũng nên.
“Vậy… lúc phát hiện bản thân thích ta, chàng có thật sự từng tính kế xem làm sao mới ở bên được ta không?”
Ta đá một cước vào Bùi Cảnh Ngôn đang ngồi bên giường bóc vỏ vải cho ta, tò mò hỏi.
Kết quả, cái kẻ sau khi bấm quẻ xong liền phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra mà “một đi không trở lại” ấy… lại chính là lão Hoàng đế.
Khi Bùi Cảnh Ngôn đưa múi vải trắng nõn mềm ngọt tới bên môi ta.
Ta cố ý làm trò, khẽ ngậm lấy ngón tay y, ánh mắt còn thách thức nhìn thẳng vào.
Cổ họng y khẽ trượt lên xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Ta thấy không ổn, lập tức toan chạy trốn.
Không ngờ lại bị y một tay nắm chặt cổ chân, quẳng thẳng lên giường.
……
Ta hình như sắp ch.ết rồi.
Nhưng chưa ch.ết hẳn.
Trong cơn mê mệt mơ hồ, ta nghe thấy Bùi Cảnh Ngôn khẽ thì thầm bên tai, thổ lộ những lời chưa từng dám nói.
Ta rúc sâu thêm vào lòng ngực y.
Trong thoáng chốc, ta nghĩ, thật may mắn, chúng ta đã không bỏ lỡ nhau.
(Hết)

Bình Luận

1 Thảo luận