Ở thêm một giây cũng phí tình cảm.
Mẫu thân vội vàng níu ta lại: “Khoan đã, đừng đi!”
Ta dừng chân, liền nở nụ cười lấy lòng: “Sao ạ? Nương nói mấy thỏi vàng lấp lánh này đều là của con sao? Vậy con xin không khách sáo nhé!”
Mẫu thân trừng mắt, đưa ngón tay thon nhọn dí thẳng trán ta: “Nhóc con, mơ đẹp lắm! Đây đều là bảo bối của ta!”
Nói rồi còn cẩn thận gom vàng lại.
Đoạn ghé sát tai ta, hạ giọng: “Nhưng mà… có tin tình báo, muốn nghe không?”
Mắt ta sáng rực, lập tức cúi xuống lắng nghe.
Thông tin mà mẫu thân tự khơi ra tám, ắt hẳn là chuyện mới mẻ nóng hổi, sao ta có thể bỏ lỡ?
Mẫu thân đảo mắt nhìn quanh, rồi nhỏ giọng: “Đại ca con đã bí mật viết thư suốt cả đêm qua. Ta giả bộ đi ngang, muốn nhìn một chút, ai ngờ chưa kịp đến gần thì nó đã vội vàng che lại, không cho ai xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=6]
Ta chỉ thoáng thấy mấy chữ ‘tiểu thư’, ‘kiếp này’… Con nói xem, chẳng lẽ nó đã thích một cô nương rồi?”
Trong mắt mẫu thân rực cháy ngọn lửa bát quái.
Ta nghe xong, hứng thú bừng bừng.
Không phải tình cờ sao, chuyện này ta lại rõ như lòng bàn tay.
Ta cố làm ra vẻ nghiêm túc, ho nhẹ mấy tiếng, ánh mắt thì không ngừng liếc sang đống vàng.
Muốn ngựa chạy, tất nhiên phải cho ngựa ăn cỏ.
Mẫu thân lập tức hiểu ý, đau lòng lắm mới bới từ đống vàng ra được một thỏi nhỏ nhất, đưa cho ta.
“Ấy, chuyện này phải kể từ lúc năm ngoái tiết Thanh minh, đại ca ra ngoài đưa công văn cho cha…"
“……"
“Nói chung là, trong tình huống thế này thế kia, đại ca liền nhất kiến chung tình với Giang tiểu thư đã hào phóng cho mượn dù trong cơn mưa hôm đó!”
Ta nhét thỏi vàng vào trong áo, nhỏ giọng thì thầm với mẫu thân.
Còn chưa kịp làm ấm vàng trong ngực...
Một bóng đen bỗng phủ xuống hai chúng ta.
“Các người sau lưng bàn tán về ta, có thể nghĩ tới cảm thụ của đương sự một chút không?”
Giọng nghiến răng nghiến lợi của đại ca vang lên ngay trên đầu.
Đương sự bắt quả tang, ta cùng mẫu thân lập tức câm bặt, co đầu rụt cổ, hóa thành hai con chim cút.
8
Một phen ồn ào sau, xe ngựa lắc lư dừng lại ngay trước cổng thành.
Phụ thân run run đưa tay cầm lệnh bài ra ngoài màn xe, gắng gượng khàn giọng tự xưng là người phủ Tướng quân, có việc gấp phải xuất thành ngay.
Lệnh bài này chính là phụ thân lén rút từ người Tướng quân xuống.
Theo lời ông kể, lần trước lấy cớ thân thể khó ở xin nghỉ mấy hôm để lười biếng, ai ngờ Tướng quân lại lén mách hoàng thượng, hại ông bị cắt nghỉ suốt nửa năm. Cho nên phen này nhất định phải để hắn nếm thử mùi bị đồng đội hãm hại.
Có điều, phải công nhận phụ thân ép giọng nghe cũng ra dáng lắm.
Lệnh bài được binh lính nhận lấy.
Trong xe, mọi người nín thở, căng thẳng đến mức hận không thể hóa thành không khí, chỉ sợ lộ sơ hở.
Chẳng bao lâu, binh lính đã kiểm tra xong, trả lại lệnh bài, ra hiệu cho đi.
Cả nhà rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi chúng ta chuẩn bị giục ngựa kéo xe đi, mới phát hiện ngựa ch.ết sống không chịu nhúc nhích.
Phụ thân khó hiểu vén màn xe lên...
Ai ngờ vừa ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt lão Hoàng đế đang ngồi trên long liễn phía trước.
Dây cương đã bị thị vệ nắm chặt trong tay, khiến ngựa không thể động đậy.
Lão Hoàng đế thân khoác long bào vàng rực, một tay chống lên tay vịn, hơi nghiêng người về trước, cúi người nhìn sang: “Lăng ái khanh, mang theo nhiều đồ như vậy, định đi đâu thế?”
Phụ thân chau mày, buông tay thật nhanh, “phạch” một tiếng hạ màn xe xuống, tay liên tục vỗ ngực. “Chắc do tối qua thức khuya đọc truyện quá, nên ta hoa mắt rồi, sao lại nhìn thấy hoàng thượng ở ngay cổng thành nhỉ?”
Rồi ông dụi dụi mắt, lại vén màn lần nữa.
Lần này, ánh sáng trong mắt phụ thân triệt để tắt lịm.
“Ôi chao, tối nay trăng sáng đẹp quá, ta định mang hết gia sản ra ngoài hong dưới trăng. Thế mà lại khéo gặp được hoàng thượng ở đây nữa cơ đấy!”
Phụ thân môi mấp máy, lập tức khởi động kỹ năng tổ truyền... nói hươu nói vượn.
Cái này mà cũng bịa tròn được à?
Ta và ba ca ca nhìn nhau, trong mắt đối phương đều viết bốn chữ... không thể tin nổi.
“Vừa hay, thần có chút đồ muốn dâng cho hoàng thượng, sợ mai lâm triều lại quên, nên chi bằng giờ trao luôn.”
Phụ thân cười hì hì, nhét một cái túi gấm vào tay ta, ra hiệu đem qua.
Hả? Ta?
Phụ thân chắc nịch gật đầu, mặt cười đến nỗi nếp nhăn đều sắp nở hoa.
Chỗ nào cũng thấy sai sai…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận