Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:31:52
Không còn cách nào khác, ta đành nghe theo, bưng túi gấm xuống xe.
Vừa bước tới trước mặt hoàng thượng, sau lưng liền truyền đến giọng phụ thân: “Hoàng thượng, lợn mẹ ở quê thần bất ngờ khó đẻ, sắp sinh rồi, chúng thần phải đi ngay, tiểu nhi xin giao cho người!
“Không việc thì khỏi tìm ta, có việc thì càng khỏi tìm ta nhé!”
Nói xong, xe ngựa vèo một cái lao thẳng qua cổng thành, biến mất tăm.
Chỉ còn ta và lão Hoàng đế ngơ ngác nhìn nhau.
?
Nhà người ta, cùng lắm cũng chỉ bị đồng đội hãm hại. Đến lượt ta thì sao... trực tiếp bị phụ thân bán đứng luôn?!
Ta thật sự… nghiến răng ken két, hận không thể nuốt luôn cục tức này!
9
Trong Dưỡng Tâm điện.
Lão Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nụ cười hân hoan trải khắp gương mặt.
Trong đầu ta chợt hiện lại lời dặn dò của phụ thân trước khi bỏ chạy....
Trước mặt hoàng thượng, nhất định phải giấu kín thân phận thật của mình.
Mỗi lần chạm mắt với lão Hoàng đế, trong lòng ta liền run rẩy từng cơn.
Gan to đến mức dám phạm tội khi quân, e rằng cũng chỉ có phụ thân ta thôi.
Có điều… cái tội khi quân ấy, sao lại bắt ta gánh thay chứ?!
Ta nhắm chặt mắt, tay ôm chặt lấy chân bàn, càng không muốn đối diện với hiện thực.
“A Chỉ, không cần quá căng thẳng. Đáng tiếc con lại sinh nhầm giới. Nếu không, còn có thể gọi trẫm một tiếng 'phụ hoàng' đấy.”
Lão Hoàng đế vuốt râu, cười cợt nói.
Khóe miệng ta giật mạnh.
Xin cảm ơn lời mời, nhưng miễn đi.
Xin người coi ta như cơn gió thoảng mà buông tha đi thì hơn.
Nguyện vọng lớn nhất đời ta là làm một tên công tử ăn chơi vô học, chứ chẳng muốn có nửa điểm dây dưa với hoàng thất.
“Lăng công tử, ngài cứ trốn mãi dưới gầm bàn thế này cũng chẳng phải cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=7]

Mau ra đây đi, đừng làm khó lão nô nữa.”
Diệp công công - lão thái giám thận cận bên người lão Hoàng đế, đứng cạnh bàn, khom lưng, vội đến nỗi mồ hôi đầy trán.
Ta hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Ta tuy tuổi nhỏ nhưng nào phải kẻ ngốc.
Nhỡ đâu đây chỉ là mưu kế để ta buông lỏng cảnh giác thì sao.
Ta tuyệt đối không muốn vô duyên vô cớ bị lôi đi làm hoàng hậu gì đó, phải chịu đủ thứ quy củ rườm rà của khuê tú thế gia, cái loại này đúng kiểu phiền toái nhất trên trần đời.
“Thôi được rồi.” Lão Hoàng đế phẩy tay: “Các ngươi không cần hầu hạ ở đây nữa, mau đi gọi Thái tử tới.”
Thị nữ lĩnh mệnh, răm rắp lui xuống.
10
Bốn bề vắng lặng.
Lão Hoàng đế đứng dậy từ long ỷ, chậm rãi bước lại gần rồi khom người ngồi xuống bên cạnh ta.
Khuôn mặt uy nghiêm nhưng lại chan hòa hiền hậu phóng đại ngay trước mắt.
“A Chỉ, nếu con không chê, thì cứ gọi ta một tiếng… Hoàng đế bá bá."
"Nghe nói, năm nay con vừa tròn mười hai rồi nhỉ? Thời gian trôi thật nhanh, hồi nhỏ ta còn từng bế con cơ mà.”
Đôi mắt lão Hoàng đế cong lại, gần như nheo thành một đường thẳng vì nụ cười.
Ta mím môi, im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà sửa: “Không phải mười hai! Con mới vừa tròn mười ba mấy hôm trước thôi!”
Nhưng vừa nói xong, ta liền hối hận.
Cái chứng bắt buộc phải chính xác ch.ết tiệt của ta!
Lão Hoàng đế lập tức bày vẻ như chợt hiểu ra, vỗ trán: “Ôi chao, tiểu bánh bao năm nào, chớp mắt đã mười ba rồi sao! Xem trí nhớ của ta này…"
"Có điều... nam nhi mười ba, mười bốn tuổi trong kinh thành đều đang bận rèn võ học văn, cầu công danh. A Chỉ, con có từng nghĩ đến chuyện bảng vàng đề tên, thực hiện chí hướng trong lòng chưa?"
Một linh cảm xấu dâng lên.
Tim ta siết chặt, vội lắc đầu như trống bỏi: “Không không không! Lý tưởng lớn nhất đời con chính là ăn chơi phè phỡn cho đến hết đời! Bắt con học văn luyện võ chẳng khác nào muốn mạng con cả.”
Nói xong, ánh mắt ta nhìn lão Hoàng đế cũng y như nhìn thứ bẩn thỉu vậy.
Nụ cười trên mặt lão Hoàng đế khựng lại trong chốc lát.
Hẳn ông cũng không ngờ ta lại là kẻ “bùn nhão không thể trát tường”, thoáng chốc hơi luống cuống.
Đúng lúc ấy, 'bịch' một tiếng, thỏi vàng trong ngực ta rơi xuống đất, âm trầm mà đột ngột.
Cả hai chúng ta đều lặng đi.
Lão Hoàng đế là người mở lời trước: “Thì ra A Chỉ thích mấy thứ này à!”
Ta vội nhặt vàng lên, nhét lại vào ngực, giọng nâng niu: “Dĩ nhiên rồi! Dù có ăn chơi phè phỡn thì cũng phải có tiền mới được. Không thì chưa kịp ăn chơi đã ch.ết đói rồi!”
Đôi mắt lão Hoàng đế lập tức sáng rỡ, giọng điệu cũng trở nên sâu xa: “Người trẻ có lý tưởng là điều tốt. Nhưng ăn chơi phè phỡn mãi thì không xong đâu, lâu dần không có bổng lộc, sớm muộn cũng ngồi ăn núi lở, đúng không nào?"

Bình Luận

1 Thảo luận