Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:32:29
“Thế nhưng dân làng lại cho rằng nữ tử không cần báo quốc lập chí, ở nhà giúp chồng dạy con, sống yên ổn là đủ. Vả lại bà rõ ràng có khả năng mở tư thục, sao lại chỉ thu nữ sinh? Bà mở đầu một tiền lệ như thế, nếu hậu nhân thi nhau bắt chước, chẳng phải cướp đi cơ hội học hành của nam nhi trong làng sao? Vì vậy, bọn họ đưa bà lên nha môn, ép bà bồi thường tổn thất, rồi bắt đổi hết nữ sinh thành nam sinh.”
Phu tử giảng đến đây, liền kết luận: “Ta cho rằng cách làm của dân làng cũng không phải không có đạo lý. Xưa nay vốn dĩ nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Nam tử bẩm sinh đã phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn, còn nữ tử chỉ cần giữ việc gia đình, giúp chồng dạy con, thế là đủ sống một đời an ổn. Vậy nên, nữ tử vốn không nên được hưởng lợi từ tư thục miễn phí kia. Cơ hội học hành này, đương nhiên phải trả lại cho con trai trong làng mới đúng.”
Lời ấy vừa dứt, cả lớp liền xôn xao.
Ai nấy mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng chẳng một người nào dám đứng lên phản bác.
Phu tử ngồi trên bục cao, mình khoác thanh y, tóc mai hoa râm, gương mặt già nua, thoạt nhìn chính là một vị học giả uyên bác, đức cao vọng trọng.
Thế mà lời thốt ra lại khiến người ta chỉ thấy đạo mạo giả dối.
Ta chau mày nghe hết, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Đường đường phu tử của Thư Viện Tùng Vân mà ra thế này thôi sao!
Từ nhỏ mẫu thân đã dạy huynh muội ta, nam tử chinh chiến sa trường, nữ tử giúp chồng dạy con, giữa hai bên chưa từng có phân cao thấp sang hèn. Chỉ là nam giữ đại gia, nữ lo tiểu gia, phân công khác nhau, mỗi người đều có cống hiến riêng.
Huống hồ, đời này nam nhân nắm quyền, vốn đã áp chế nữ nhân trăm bề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=11]

Há chẳng phải càng nên để họ có cơ hội cất tiếng nói riêng ư?
Cớ gì nam tử lập chí thì là thiên kinh địa nghĩa, còn nữ tử chỉ vừa mới có cơ hội học hành đã bị dè bỉu, chèn ép?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong ta bùng nổ, ta phẫn nộ vỗ bàn bật dậy: “Xạo l*n nhà ngươi chứ xạo!”
Chúng sĩ tử bên dưới bị tiếng động lớn của ta dọa giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Trong đó không thiếu kẻ hả hê chờ xem trò hay.
Bùi Cảnh Ngôn thì vẫn điềm tĩnh, chẳng nhốn nháo như kẻ khác, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn, hiển nhiên bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Bị ta công khai chống đối, phu tử giận đến bật cười: “Ngươi…!
“Được! Được lắm! Dám coi thường tôn trưởng, còn dám sỉ nhục ngay trước mặt!"
“Ngươi có ý kiến gì thì cứ nói, ta dạy cái gì thì ngươi cứ học. Đã ngồi đây nghe ta giảng thì phải biết lắng nghe cho tốt. Hôm nay, hoặc ngươi thuyết phục được ta tin theo ngươi, hoặc ngươi cút khỏi thư viện, từ nay không được đặt chân đến nữa!”
Nghe vậy, ta sững sờ.
Lại có chuyện tốt như thế ư?
Nhưng rõ ràng lúc này không phải thời khắc để ngấm ngầm mừng thầm.
Lời đã buông, ta quyết chẳng để tên phu tử hại người này dễ dàng qua cửa.
“Phu tử nói thật chẳng có đạo lý gì cả!"
“Thứ nhất, tư thục ấy vốn do vị phu nhân ấy bỏ tiền, một tay dựng nên. Thế thì tự nhiên bà có quyền đặt ra điều kiện thu nhận học sinh. Dân làng một không góp bạc, hai không góp sức, lại đòi bà phải chỉ thu nam sinh. Lý ở đâu ra cái chuyện trời ơi đất hỡi này?"
“Thứ hai, ai nói lập chí, chinh chiến sa trường chỉ nam nhân mới làm được? Ai định đoạt rằng nữ tử cả đời chỉ được quanh quẩn xó bếp, giúp chồng dạy con?"
“Thế nhân mong nữ tử biết chữ, hiểu lễ nghĩa, thế nhưng lại không cho nữ tử cơ hội học hành vốn thuộc về họ. Thế nhân chê nữ tử bất tài, chẳng biết báo quốc, lại chẳng nghĩ chính ai đã tước đoạt cơ hội ấy của họ, khiến cả đời họ chỉ có thể xoay quanh chồng con, quanh mấy cái nồi niêu xoong chảo."
“Tại sao đời này lúc nào cũng trói buộc, áp chế nữ tử? Tại sao lúc nào cũng chèn ép, không cho họ ngẩng đầu? Có lẽ là có kẻ có tội, sợ một khi nữ tử có cơ hội thì nam nhân sẽ chẳng còn cách nào kiểm soát họ nữa đấy thôi.”
Có lẽ lời ta quá đỗi gay gắt, trong khoảnh khắc cả phòng bỗng im phăng phắc, chẳng ai dám thốt nửa câu.

Bình Luận

1 Thảo luận